*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Từ lâu cô đã cảm thấy lại lịch của Bách Hủy có chút kỳ lạ
Bây giờ tận tai nghe thấy chính miệng cô ta nói ra, cuối cùng cũng giải quyết được khúc mắc bao nhiêu năm nay của mình
“Kiếp trước? Lẽ nào cô đã chuyển kiếp?” Vinh Tuệ Khanh ngẫm nghĩ, đưa cho Bách Hủy một chiếc khăn để cô ta lau mặt
Bách Hủy nhận lấy khăn, lau loạn xạ trên mặt, sau đó ném lại cho Vinh Tuệ Khanh
Kiên cường đứng lên: “Không ngại cho cô biết, ta là được trùng sinh.” Vậy là giống với sự tỷ Lỗ Oánh Oánh của mình ở Thanh Vân Tông
“Trùng sinh? Thế nghĩa là kiếp trước cô cũng đã gặp được Đại Ngưu, gặp được ta?” Vinh Tuệ Khanh hiếu3kì hỏi
Cô đã nghe Lỗ Oánh Oánh kể về chuyện trùng sinh một lần, bây giờ nghe Bách Hủy nhắc đến đột nhiên lại muốn kiểm chứng xem xem, rốt cuộc kiếp trước do người nào kế mới thật sự có điều kỳ lạ
Bách Hủy ôm đùi ngồi trên đất, nghiêng đầu liếc xéo Vinh Tuệ Khanh một cái, trong mắt lộ ra vẻ hoang mang.
“Đại Ngưu đương nhiên là ta đã gặp qua
Cô có biết không? Kiếp trước, Đại Ngưu thực sự có lỗi linh căn
Hắn là thiên tài tu hành của kiếp đó, cưới đại tiểu thư Đóa Ảnh của sơn trang Đóa Linh, một mực tình thâm ý trọng với nàng ta
Lúc Đóa Ảnh tiểu thư qua đời, Đại Ngưu đau đớn tột cùng, cũng chính0vào lúc đó, ta nhìn thấy dáng vẻ đau thương của hắn, trong lòng đã nảy sinh ngưỡng mộ
Cảm thấy nếu như ta là đại tiểu thư Đóa Ánh, cả đời này được hắn dành cho tình yêu thương nồng ấm như vậy, xem như chết cũng đáng...”
Trên mặt Bách Hủy đã không còn ưu thương, giống như là đang kể một chuyện không liên quan đến mình
Chỉ có người tâm hóa tro tàn mới sinh ra tâm thái và cảm giác như vậy
Vinh Tuệ Khanh khẽ “à” một tiếng, có hơi hiểu ra chấp niệm mà Bách Hủy dành cho Đại Ngưu
Từ kiếp trước đã một lòng cảm phục, kiếp này lại trở mặt thành thù, khoảng cách giữa yêu và hận có lẽ cũng chẳng hề xa5xôi
“Cho nên sau khi ta trùng sinh, chuyện đầu tiên..
chính là tìm Đại Ngưu
Ta muốn trước lúc Đại Ngưu gặp được đại tiểu thư của Đóa gia thì sẽ ở bên ta trước
Ta muốn dốc hết sức lực ngăn cản hắn và Đóa Ảnh ở cùng nhau
Bởi vì cả đời này, hắn là của ta, hắn chỉ có thể ở bên ta!” Bách Hủy hơi đề cao giọng, đôi gò má tái nhợt hiện lên hai mảng đỏ hồng dị thường.
Vinh Tuệ Khanh khẽ lắc đầu: “Bây giờ cô biết rồi, Đại Ngưu không giống với người cô đã thấy vào kiếp trước
Biết người biết mặt không biết lòng
Cô đã làm bao nhiêu chuyện sai trái vì hắn, bây giờ hối cải vẫn còn kịp.”
Bách Hủy ngẩn ra, cúi4thấp đầu ôm lấy đầu gối khóc òa lên.
Vinh Tuệ Khanh không ngăn cô ta, thay vào đó dựa vào một cây to ở bên cạnh, yên lặng đợi cô ta khóc xong.
Kiềm nén bấy lâu, cô ta cũng cần có chỗ giải tỏa.
Bách Hủy không phải người tốt, cũng không phải kẻ tội ác tày trời
Chỉ cần cô ta muốn hối cải, Vinh Tuệ Khanh vẫn bằng lòng cho cô ta một cơ hội.
Đều là phụ nữ
Vì sao phụ nữ lại phải đi làm khó phụ nữ?
“Được rồi, nói xong chuyện của Đại Ngưu, bây giờ có thể nói về ta rồi chứ? Ở kiếp trước, ta là người thế nào?” Vinh Tuệ Khanh thấy Bách Hủy cuối cùng cũng ngừng khóc, nửa nghiêm túc nửa giễu cợt9hỏi.
Từ Lỗ Oánh Oánh, Vinh Tuệ Khanh biết được dường như Lỗ Oánh Oánh trùng sinh từ thế giới song song với tác phẩm gốc, ở đó, Vinh Tuệ Khanh có hình tượng giống với những gì đại cương đã triển hiện trước cô
Là một người được xây dựng hình tượng kham khổ, một cái bánh bao có mưu đồ giả heo ăn thịt hổ, cuối cùng suýt thì bị người ta ăn sạch.
Nhưng cái đại cương giảo hoạt đó chỉ cho cô thấy một phần hướng phát triển của nội dung, còn có rất nhiều điểm quan trọng bị lược bỏ, có lúc còn cho cả màn hình đen
Từ Lỗ Oánh Oánh, Vinh Tuệ Khanh vá víu lại một phần hướng đi của cốt truyện gốc còn thiếu.
Từ chỗ Bách Hủy, cô sẽ thu được càng nhiều phần nội dung còn thiếu ấy chứ? “Có phải ta cũng lợi hại như bây giờ không?” Thấy Bách Hủy nhìn mình một hồi lâu không lên tiếng, trong lòng Vinh Tuệ Khanh hơi chút sợ hãi, hỏi dò.
Bách Hủy lộ ra vẻ mặt kỳ quái, lắc đầu với cô: “Không, không phải.”
Vinh Tuệ Khanh có chút thất vọng
Lẽ nào sức mạnh của cốt truyện thật sự không thể lay chuyển? Nhưng vừa rồi cô cùng Bách Hủy hợp sức phá hủy đan điền Đại Ngưu, tâm thức của Đại Ngưu hẳn cũng đã diệt sạch những hạt tinh thể đại cương bịp bợm ấy rồi chứ? Con quái vật sống lại trên thân thể Đại Ngưu sau này không khác mấy với hình tượng ma quân ngày đó đã tràn ra khỏi cổng Ma giới khi cánh cổng ấy được mở ra.
Nhưng không phải La Thần đã nói những ma quân đó và cánh cổng đều là huyền thuật mà thôi, tất cả đều hư ảo, không hề chân thực hay sao.
Tại sao bây giờ lại có một con ma quân nhập vào người Đại Ngưu kia? Tâm tư Vinh Tuệ Khanh không tự chủ lại bay về với La Thần
Lẽ nào sự hôn mê củay là có điều kỳ quặc?!
Bách Hủy đứng dậy, huơ huơ tay trước mặt Vinh Tuệ Khanh
Vinh Tuệ Khanh đưa mắt nhìn sang: “Nhớ ra ta như thế nào rồi?”
Bách Hủy nhấn từng chữ: “Cô, không tồn tại.” “Cái gì?” Vinh Tuệ Khanh sửng sốt, không khỏi ngoáy ngoáy tai mình: “Cô nói lại xem?” “Ta có nói một trăm lần cũng chỉ có câu nói này
Cô không tồn tại
Ở kiếp trước của ta và Đại Ngưu, cô không hề tồn tại
Lôi linh căn là của Đại Ngưu, không có phần của cô
Quản Phượng Nữ không có con gái, Ngụy Nam Tâm cũng không chết sớm như vậy
Cô có biết vì sao trước kia ta luôn nhằm vào cô, muốn giết chết cô không? Bởi vì, cô không tồn tại! Cô không thuộc về thế giới này! Ta không biết cô ở nơi nào đến, đến đây có mục đích gì, nhưng ta biết rõ cô chính là biển số của kiếp này
Đại Ngưu rơi vào kết cục ngày hôm nay thật ra có liên hệ rất lớn với cô.” Lời của Bách Hủy như sấm sét giữa trời quang, nổ vang bên tai Vinh Tuệ Khanh.
“Ta không tồn tại? Mẹ ta không có con gái?!” Vinh Tuệ Khanh kinh ngạc không thôi
Vốn nghĩ rằng sẽ nghe được càng nhiều nội dung chi tiết, bổ sung vào phần cốt truyện còn thiếu trong đại cương
Nào ngờ nghe được lại là một câu “Kịch hay đã kết thúc, xin hãy quay lại vào ngày mai”.
Thậm chí cô còn không tồn tại trong vở kịch ấy, mà chỉ là một người qua đường đứng xem mà thôi
Không, thậm chí cả người qua đường cô cũng không phải.
Mi mày Vinh Tuệ Khanh nhíu chặt, lật tay phải, Nhật Câu liền xuất hiện trong tay.
“Nếu cô có lời nào giả dối, Nhật Câu của ta có thể sẽ trở mặt không nhận người đấy!” Vinh Tuệ Khanh lạnh lùng nói, lo rằng Bách Hủy bịa chuyện lừa cô.
Bách Hủy ngửa đầu cười to, toàn thân run rẩy thật mạnh: “Giả dối? Đến nước này ta còn lừa cô làm gì?! Đại Ngưu đã chết, sau này ta phải đi con đường của mình
Nhưng còn cô, con đường của cô ở nơi nào? Một người vốn không nên xuất hiện trên thế gian này, rốt cuộc là kiếp hay duyên, cô có từng nghĩ qua? Cô làm sao đến được đây hẳn bản thân cô càng hiểu rõ
Cha mẹ cô có phải cha mẹ ruột không...”
Vinh Tuệ Khanh lớn tiếng ngắt lời cô ta: “Đương nhiên họ là cha mẹ ruột của ta
Điều này không cần người quan tâm.”
Bách Hủy ngừng cười, nhún vai tỏ vẻ không chút quan tâm: “Vậy thì tốt
Có lẽ từ khi ta trùng sinh, tất cả đều đã thay đổi, chỉ là ta cố chấp không muốn tin mà thôi.” Đại Ngưu chết đi, Bách Hủy như được giải thoát, cả người cô ta đều không còn giống như trước kia nữa.
Vinh Tuệ Khanh vô cùng rối trí, Nhật Câu đặt trên cần cổ Bách Hủy cứa vào tạo ra một đường máu đỏ
Nếu đây cũng là nội dung truyện gốc thì cũng xem như lại là một lần tiến triển thần kỳ
Nhưng nếu đây chính là chỗ không thể khống chế trong nội dung gốc thì sao?! Vinh Tuệ Khanh trong truyện gốc khiêm tốn trầm lặng, không bao giờ muốn khoa trương trước mặt người khác
Dù là ở sơn thôn hay là Long Hổ Môn, Thanh Vân Tông, cô đều tồn tại chỉ như một cái bóng
Kiếp trước, Bách Hủy không biết đến sự tồn tại của cô có phải vì cô quá dè dặt, nên không ai biết đến chăng? Nhưng còn chuyện Lội linh căn của Đại Ngưu thì phải giải thích thế nào? Phải chăng là chỉ cần Vinh Tuệ Khanh tồn tại, Đại Ngưu sẽ không thể có Lôi linh căn? Chỉ khi cô không tồn tại, Đại Ngưu mới có được cơ duyên ở sau núi Lạc Thần năm xưa?
Nghĩ như vậy lại mâu thuẫn với nội dung mà đại cương dự báo
Bởi vì trong đại cương, Vinh Tuệ Khanh là một tồn tại có thực, chỉ là tính tình không giống, cũng là vì không phải cùng một linh hồn mà thôi.
Vinh Tuệ Khanh luôn cảm thấy đó điều gì đó không phù hợp
Bách Hủy kể những chuyện ở kiếp trước mà cô ta biết hoàn toàn không có những chi tiết uất ức mà đại cương đã trình hiện
Bởi vì trong kiếp đó không có cô, cô không phải là nhân vật chính..
Ở thế giới đó, Đại Ngưu mạnh mẽ khí phách, dễ dàng đạt được cơ duyên, linh căn lại tốt, bản thân hắn cũng cần mẫn thông minh, tu vi một ngày vượt xa ngàn dặm
Nếu không phải ở kiếp trước Bách Hủy chết quá sớm, không chừng còn có thể thấy Đại Ngưu Kết Anh, Hóa Thân! Vinh Tuệ Khanh đột nhiên hiểu ra rồi.
Cái đại cương bịp bợm kia từ đầu tới cuối chỉ là đang lừa cô!
Cái gì mà 18+? Cái gì mà truyện huyền huyễn tiên hiệp khổ vì tình?! Chẳng qua là nó muốn tung hỏa mù mà thôi! Mục đích thật sự của đại cương chỉ có một, đó chính là giết chết cô! Bởi vì sự tồn tại của cô đã cướp đi ánh hào quang và phong thái của nhân vật chính thật sự - Tăng Đại Ngưu!
Đại cương cho cô thấy những uất ức, bất lực, ngược đãi đó giống như ám thị tâm lý vậy
Nếu cô mềm yếu thì sẽ rơi vào kiểu ám thị tâm lý đó của đại cương, bước lên con đường mà đại cương đã vẽ ra cho cô trong lúc không hay không biết.
Cuối con đường đó sẽ là gì?
Vinh Tuệ Khanh dám lấy đan điền Trúc Cơ của mình ra đảm bảo, tuyệt đối không giống như những gì mà đại cương triển hiện lần cuối cùng
Sau khi cùng La Thần một đêm, dung nhan cô phục hồi, tu vi tăng lên nhanh chóng, đột nhiên biến thành nữ siêu nhân đánh hạ tất cả những yêu ma quỷ quái!
Tuyệt đối không phải cái kết cục này!
Kết cục của cô chỉ có một, đó là cái chết!
Chỉ khi cô chết đi mới có thể trả lại vị trí cho Đại Ngưu, để cho vị nhân vật chính thật sự này lên sân khấu!
Thật là, hóa ra Tăng Đại Ngưu mới là nhân vật chính của câu chuyện này! Rốt cuộc trong chốn thâm u đó, là luồng sức mạnh nào đã hấp dẫn cô sang, tiện thể chặn luôn đường của Đại Ngưu, chỉnh sửa hướng đi của cả cốt truyện, từ đó khiến cho đại cương tức giận, nhảy vào trong truyện mà truy sát cô?
Chưa kịp xuất sư người đã chết, ắt khiến đại cương lệ tràn mi...
Vinh Tuệ Khanh dành một phút mặc niệm cho đại cương khi giờ đây mọi công sức đều đã đổ bể, sau đó hoàn toàn đặt chuyện này sang bên.
Đại Ngưu đã chết, có chuyện gì mời thắp hương
Cô còn có chuyện quan trọng hơn phải làm
“Ta đi đây
Chuyện ngày hôm nay là ta nợ có một cái nhân tình.” Bách Hủy chắp tay với Vinh Tuệ Khanh, sau đó xoay người xuống núi, tiêu sái rời đi.