*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đến lúc đó, cô sẽ gây ra động tĩnh lớn, cố gắng hết sức thu hút càng nhiều tu sĩ Kim Đan càng tốt
Nhưng việc này nói thì dễ, muốn làm được mới khó.
Vinh Tuệ Khanh ở trong phòng suốt một ngày một đêm, cuối cùng luyện ra được một trận Hưu Môn Thái Âm
Bên trong Kỳ Môn Độn Giáp, Kỳ có ba sổ, Môn có tám cửa, theo thứ tự là Hưu Môn, Sinh Môn, Thương Môn, Đỗ Môn, Cảnh Môn, Tử Môn Kinh Môn và Khai Môn
Hưu Môn là một trong tám của bên trong Kỳ Môn Độn Giáp, nếu nói về dữ hay lành thì nó thuộc về cửa lành, thích hợp để tập trung đám đông, buôn bán, gả cưới, gặp quý nhân, nhưng không thể phát động binh lính
Thần chính3của Hưu Môn là Thủy Thần
Ở trong nước bùn của đầm rồng, Hưu Môn tất nhiên có thể như cá gặp nước
Mà Thái Âm thuộc về nhóm Độn trong Kỳ Môn Độn Giáp, là một trong tám thần Trực Phù, Đằng Xà, Thái Âm, Lục Hợp, Bạch Hổ, Chu Tước, Cửu Địa, Cửu Thiên
Thái Âm đối lập với Thái Dương, nhưng thật ra là hai mặt trái phải của cùng một vật thể, thuộc kim trong ngũ hành, là vị thần nắm giữ che chở và phù hộ
Xung quanh Thái Âm có thể đóng thành nơi cho binh lính ẩn nấp, thích hợp để ẩn nấp tránh nạn nhất.
Cô chế tạo một trận Hưu Môn Thái Âm này chính là chuyên nhằm vào việc Mão Quang độ kiếp Kết Anh
Khi Kết Anh, ông sẽ rất0yếu, cũng bởi vì Kết Anh nhất định có thiên kiếp đánh xuống, hơn nữa Mão Quang là yêu tu, khi Kết Anh, có lẽ thiên kiếp còn mạnh hơn cả tu sĩ Nhân giới
Hưu Môn có thể giúp Mão Quang tránh được tu sĩ Kim Đan truy sát, có thể bảo vệ ông ở mức độ nhất định
Đương nhiên, nếu như tu sĩ Nguyễn Anh đi qua công kích, trận pháp này sẽ không chống đỡ được
Chỉ có điều, trước mắt Đại Sở chỉ có một tu sĩ Nguyễn Anh, chỉ cần có ngăn cản người kia thì trận pháp này hoàn toàn có thể trợ giúp Mão Quang tránh được tấn công trực diện từ những tu sĩ Kim Đan kia.
Đồng thời, trong trận pháp lại có tác dụng trợ giúp của Thái5Âm, khi thiên kiếp đánh xuống, nó có thể chuyển một phần lôi kiếp thành lực lượng của trận pháp, tăng cường tác dụng phòng ngự, cũng có thể dẫn đến một tác dụng tuần hoàn tốt hơn.
Có trận pháp bảo vệ, Mão Quang có thể chống đỡ được mười hai canh giờ từ khi Kết Anh đến lúc củng cố xong
Đương nhiên, nếu như vượt quá mười hai canh giờ này, tác dụng của trận pháp này sẽ bị giảm đi
Làm như vậy sẽ có mạo hiểm
Tuy nhiên, uống nước lạnh còn có thể giặt răng, ăn cũng có thể bị nghẹn chết
Cơ bản, trên đời không có chuyện gì là không nguy hiểm
Có nguy hiểm nên không làm chỉ là cái cớ của những kẻ lười và người hèn nhát.
Vinh Tuệ Khanh nhìn4tám lá trận kỳ xung quanh mình, cô mỉm cười và thò tay thu trận kỳ vào trong túi càn khôn.
Sau khi luyện trận kỳ xong, cô lại phải nghĩ cách để đưa qua.
Vinh Tuệ Khanh đột nhiên nhớ tới Lang Thất
Cô hơi hối hận vì đã không mang Lang Thất tới đây..
Sở trường của Lang Thất chính là làm loại chuyện như vậy.
Đến buổi tối, Vinh Tuệ Khanh lại len lén đi tới đầm rồng phía sau núi Long Hổ Môn.
Ở đây vẫn canh gác như bình thường, không lỏng lẻo, cũng không nghiệm hơn.
Vinh Tuệ Khanh đeo có ẩn thân và đi trong bóng tối, cẩn thận vòng một vòng xung quanh đầm rồng
Bởi vì nơi này có động phủ của mấy tu sĩ Kim Đạn dưới tầng nước bùn, nên Long Hổ9Môn đặc biệt yên tâm, cũng không bố trí kết giới và trận pháp gì khác
Vinh Tuệ Khanh thông qua đom đóm được Mão Quang thả ra để liên hệ lại với ông
“Cháu đã luyện xong trận kỳ, nhưng không biết làm thế nào để đưa vào cho thúc được.” Vinh Tuệ Khanh cầm con đom đóm truyền lời.
Mão Quang nghe Vinh Tuệ Khanh giới thiệu về trận Hưu Môn Thái Âm lại nhíu mày suy nghĩ hồi lâu
Tình cờ, ông ngẩng đầu nhìn vách đá trên đỉnh động phủ lại giật mình, truyền lời với Vinh Tuệ Khanh: “Vị trí động phủ của ta ở phía Đông Bắc, khảm ba chân năm, đến giờ Kỷ Mùi ngày Quý, Thanh Long quay đầu, là giờ có lợi cho bên chúng ta nhất
Đến lúc đó, ta sẽ làm cho đỉnh vách đá lỏng ra
Cháu dùng linh lực đưa trận kỳ vào, ta sẽ ngồi ở vị trí trung tâm, chờ cháu trực tiếp phát động trận pháp.”
Như vậy cũng không tệ
Cho dù trận pháp phát động, chỉ cần đối phương không chủ động tấn công thì tạm thời sẽ không có người nào phát hiện ra Mão Quang được đặc biệt bảo vệ
Vinh Tuệ Khanh đồng ý
Ngày kia mới là ngày Quý
Vinh Tuệ Khanh còn có thời gian hai ngày để chuẩn bị.
Trở lại vương phủ trong kinh thành, Vinh Tuệ Khanh đi trước chỗ Lục Kỳ Hoằng dẫn đầu đội của Thanh Vân Tống.
Lục Kỳ Hoằng nhìn thấy Vinh Tuệ Khanh đặc biệt tới đây thì rất kinh ngạc, cười bảo cô ngồi xuống rồi mới hỏi: “Có chuyện gì không?”
Vinh Tuệ Khanh không nói gì, chỉ đưa một miếng ngọc giản tới trong tay hắn.
Hắn tò mò nhìn lướt qua Vinh Tuệ Khanh, sau đó mới truyền linh thức vào trong ngọc giản.
Ở trong này có hình ảnh đã được Vinh Tuệ Khanh để lại sau khi sưu hồn Mị thú
Những gì bên trong trí nhớ của Mị thú đều bị Vinh Tuệ Khanh ghi lại bên trong ngọc giản này
Khi linh thức của Lục Kỳ Hoằng nhìn thấy hình ảnh bên trong, hắn quả nhiên giật mình kinh ngạc, vội nắm thật chặt ngọc giản và hỏi Vinh Tuệ Khanh: “Muội lấy được ngọc giản này từ đâu?”
Vinh Tuệ Khanh nói: “Lần trước, ta giết một con Mị thú và sưu hồn nó mới có được tin tức này
Bởi vì tin tức này quá kinh người nên ta vẫn do dự, không dám lấy ra
Sau mấy ngày suy nghĩ kĩ, ta cảm thấy vẫn nên báo lại với tiểu sư thúc thì tốt hơn
Ít nhất cũng để trong tông môn có sự chuẩn bị.” Sau đó, cô lại nói thêm một câu: “Đám người Đạo môn ra vẻ đạo mạo trang nghiêm, đè ép ở trên đầu Thanh Vân Tông chúng ta nhiều năm như vậy, cũng đã đến lúc cho bọn họ biết tay rồi
Tiểu sự thúc có nên báo lại bí mật này cho tông môn, sau đó để bọn họ báo lên tông môn cao nhất của Thanh Vân Tông chúng ta không?”
Mấy nghìn năm qua, tông môn cao nhất của Thanh Vân Tông không hề xuất hiện
Cho dù ở trong toàn bộ Ngũ Châu Đại Lục, điều này cũng thuộc dạng tuyệt mật, chỉ có số ít tu sĩ cao cấp của tông môn cấp hai mới biết được chút ít mà thôi.
Ngay cả Lục Kỳ Hoằng cũng không thể biết được rõ ràng.
Nghe Vinh Tuệ Khanh nói vậy, hắn cũng thấy có đạo lý
Sau khi nói qua với người dẫn đội khác của tông môn, hắn đích thân đi suốt đêm về Thanh Vân Tông.
Bởi vì chuyện quá quan trọng, liên quan đến một tu sĩ Nguyễn Anh, hắn không dám để cho người khác đưa ngọc giản này, đành phải quyết định tự mình đi một chuyển.
Khi trở lại Thanh Vân Tông, Lục Kỳ Hoằng lập tức đi bái kiến Tông chủ cùng các vị đại trưởng lão và trình miếng ngọc giản này lên.
Tổng chủ và mấy vị đại trưởng lão truyền linh thức vào trong, khi nhìn thấy hình ảnh bên trong, bọn họ đều hít một hơi thật sâu
Thủ phạm của việc lai tạo và ấp nở tất cả các loại yêu thú ở đó, lại là một trong ba đại phái của nước Đại Sở, Quán chủ Vạn Cân Quán tông môn cấp ba của Đạo môn, Nhân Nghĩa Kiếm - Chung Nhân Nghĩa!
Lại là hắn! Chung Nhân Nghĩa này được gọi là lương tâm của giới tu hành, nhưng cũng là người đã bịa đặt ra tất cả sự kiện yêu thú tấn công
Đồng thời cũng là hắn đã đích thân đề nghị về hành động sản yêu, một bên khống chế yêu thú công kích tu sĩ Nhân giới và người bình thường, một bên lại dẫn dắt giới tu hành phải ra đệ tử tinh anh liều chết chiến đấu với những con yêu thú đã được hắn lại tạo ấp nở ra, khiến cho lợi ích của toàn bộ giới tu hành bị tổn thất!
Thủ đoạn đọ sức với hai bên này chơi quá đẹp! Chuyện bí mật như vậy, Chung Nhân Nghĩa đương nhiên sẽ che giấu rất cẩn thận
Nếu không phải Mị thủ trời sinh có năng lực mê hoặc mọi người, được hắn dùng tới, bọn họ cũng sẽ không biết được điều này.
Chưởng môn và đại trưởng lão của Thanh Vân Tông đều kinh ngạc, nghĩ đến chuyện người này làm Thanh Vân Tổng bọn họ mất nhiều đệ tử tinh anh như vậy, bọn họ cũng không nhịn được muốn chửi ầm lên
“Ta muốn xem thử, lần này Đạo môn tông môn đỉnh cấp còn có gì để nói nữa!” “Nói cái gì mà nói! Chúng ta phải đòi bồi thường!..
Đạo môn phải nhường lại một ít khoáng mạch Linh Sơn cho Thanh Vân Tông chúng ta, xem như bồi thường cho những đệ tử tinh anh đã hy sinh của chúng ta
Nếu không, lão phu sẽ tố cáo lên thần điện Quang Minh, xem Đạo môn bọn họ còn mặt mũi gì làm cấp trên của chúng ta!”
Tu sĩ cao cấp của Thanh Vân Tông vốn đã oán giận hội liên minh tông môn đỉnh cấp từ lâu, lúc này cuối cùng nắm được điểm yếu của Đạo môn, bọn họ đương nhiên sẽ xoa tay, chuẩn bị ăn mừng một trận
“Chung Nhân Nghĩa là tu sĩ Nguyễn Anh, chỉ sợ rằng không làm gì được hắn đâu
Thôi cứ để cho Lỗ đại trưởng lão đi chung với người tới nước Đại Sở, chúng ta diễn một trò hay cho người của Đạo môn xem!” Chưởng môn Thanh Vân Tông đưa ra quyết định.
Lục Kỳ Hoằng lập tức đồng ý
Hắn phải đích thân chạy về đây, cũng là vì nguyên nhân này
Lần này, tông môn cấp hai bọn họ phái người ra ngoài, tu vi cao nhất là cũng chỉ là Kim Đan, cho dù tập trung hết lại cũng không thể đấu được với Chung Nhân Nghĩa - tu sĩ Nguyễn Anh sơ kỳ.
Lỗ đại trưởng lão là Nguyễn Anh hậu kỳ, khi giao đấu Nguyễn Anh sơ kỳ thì có khác nào chim ưng già bắt con gà con, tùy ý muốn bắt thể nào chẳng được
Nghe nói Lỗ đại trưởng lão sắp đi cùng Lục Kỳ Hoằng đến nước Đại Sở, Lỗ Oánh Oánh cũng đòi đi theo”
Nàng ta là vãn bối trong gia tộc của Lỗ đại trưởng lão nên ở trong Thanh Vân Tông, tất cả mọi người đều nhường nhịn nàng ta, chỉ có một mình Vinh Tuệ Khanh là không vậy mà thôi.
* Có thể tác giả nhớ nhầm, vì ở chương 221 tác giả viết Lỗ Oánh Oánh đi cùng nhóm Vinh Tuệ Khanh đến nước Đại Sở săn yêu
(BT)
Tranh thủ lúc Lục Kỳ Hoằng không có ở nước Đại Sở, Vinh Tuệ Khanh lặng lẽ đi thêm một chuyển đến đầm rồng phía sau núi Long Hổ Môn, cô hợp tác với Mão Quang, dùng linh lực đưa trận kỳ của mình xuống dưới, trực tiếp bố trí trận pháp
Bây giờ chỉ còn chờ bên cô thường xuyên gây khó dễ cho Chung Nhân Nghĩa, Mão Quang lại bắt đầu độ kiếp Kết Anh.
Sau khi trở lại trong vương phủ kinh thành của nước Đại Sở, Vinh Tuệ Khanh rất kích động chờ Lục Kỳ Hoằng trở về
Cô biết hắn phải đưa ngọc giản về Thanh Vân Tông nên đã đặc biệt nhắc nhở, xin hắn đi tới động phủ của mình truyền tin, đưa Lang Thất tới đây.
Khi Lục Kỳ Hoằng trở lại vương phủ tại kinh thành nước Đại Sở, hắn không chỉ dẫn theo Lang Thất, còn có cả Lỗ đại trưởng lão, Lỗ Oánh Oánh, cùng với Tuyết Lang Nữ, linh sủng của nàng ta
Lang Thất vừa nhìn thấy Vinh Tuệ Khanh đã vô cùng vui mừng, xoay quanh có nhiều vòng, mãi đến khi bản thân choáng váng mới chịu dừng lại.
Tuyết Lang Nữ nhìn thấy bộ dạng chó của Lang Thất thì lạnh lùng hừ một tiếng
Nó còn chưa đạt tới Trúc Cơ, nhìn thấy yêu thú Trúc Cơ vẫn lộ ra bộ dạng như vậy, trong lòng cảm thấy không vui.
Lang Thất biệt Tuyết Lang Nữ coi trọng Xích Báo, nên đã sớm bỏ ý định
Khi nghe nó hừ mình thì nghiêng đầu qua, nhe răng với nó với vẻ hung dữ.
Tuyết Lang Nữ hơi sửng sốt vì không nghĩ tới Lang Thất lại có thể không nịnh nọt lấy lòng mình như trước nữa, trong lòng thấy không quen, ngây người trong giây lát.
Vinh Tuệ Khanh mỉm cười và gật đầu với Lỗ Oánh Oánh, lên tiếng chào Lỗ đại trưởng lão, rồi muốn kéo Lang Thất vào trong nói chuyện
Lỗ Oánh Oánh cắn môi, đột nhiên nói: “Tiểu sư thúc, ta muốn ở cùng với Vinh sư muội, cũng tiện chăm sóc lẫn nhau.”