*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bây giờ Vinh Tuệ Khanh không có tâm tư để ý tới chuyện luyện đan, cô chỉ muốn mau chóng tìm hiểu tình hình của La Thần.
“Chào Vinh đạo hữu.” Một tu sĩ mặc áo đạo sĩ với hai màu đen vàng giao nhau trông chẳng khác gì một con ong nghệ đi tới, chắp tay cúi chào Vinh Tuệ Khanh.
Vinh Tuệ Khanh có chút sốt ruột, vội nói: “Ta có việc gấp, mọi người có chuyện gì sau này tới Thanh Vân Tông nói sau, được chứ?”
Lỗ đại trưởng lão của Thanh Vân Tông đã được cứu về, lúc này ông ta đang đứng cạnh Lục Kỳ Hoằng căng thẳng nhìn chằm chằm vào tình hình bên này.
Mấy lão quái ẩn cư nhiều năm không ra ngoài hôm nay đều xuất hiện, bọn họ không thể nào đến vì kẻ3bại hoại Chung Nhân Nghĩa kia.
Những người này không hẹn mà đồng loạt đi tới kinh thành nước Đại Sở rõ ràng là có dụng ý khác.
Nhưng Lỗ đại trưởng lão và Lục Kỳ Hoằng không có cách nào.
Giới tu hành chú ý nhất là thực lực.
Mặc dù Thanh Vân Tông bọn họ không tệ nhưng chẳng qua chỉ là tông môn cấp hai, nếu như tông môn đỉnh cấp muốn tranh cướp Vinh Tuệ Khanh với bọn họ, bọn họ cũng không thể làm gì được.
Trước đó, Vinh Tuệ Khanh chỉ thể hiện ra bản lĩnh trên phương diện trận pháp, nhưng bây giờ còn có cả thiên phú về luyện đan.
Nhân tài như vậy mọi người không tranh nhau vỡ đầu mới là lạ.
Tuy nhiên, lời Vinh Tuệ Khanh nói lại làm cho Lỗ đại trưởng lão, Lục Kỳ0Hoằng thở phào nhẹ nhõm.
Thật may là cô còn nhận Thanh Vân Tông làm sư môn.
Lỗ đại trưởng lão bèn đi tới nói: “Vinh Trận Pháp Sư hãy về trước đi, chuyện ở đây cứ để ta thu xếp giúp cho.”
Vinh Tuệ Khanh chỉ mong có vậy, cô vội vàng cám ơn Lỗ đại trưởng lão và dẫn theo Lang Thất, Mão Quang bóp nát phù thuấn di cao cấp, biến mất ở trước mắt mọi người.
Những tu sĩ cao cấp không phải không thể ra tay ép Vinh Tuệ Khanh ở lại, nhưng bọn họ muốn cho cô cam tâm tình nguyện đi tới tông môn của bọn họ, nên không thể ép buộc được.
Đối với loại nhân tài Luyện Đan Sư và Trận Pháp Sư như vậy chỉ có thể làm bọn họ thuận theo, tuyệt đối không thể5cưỡng bức được, lấy lợi dụ dỗ mới là thủ đoạn tốt nên làm.
“Ha ha, nếu Vinh đạo hữu có việc gấp thì chúng tôi cũng không ngăn cản nữa. Vậy chúng tôi sẽ đi cùng Lỗ đại trưởng lão tới Thanh Vân Tông ngồi một lúc... Lỗ đại trưởng lão sẽ không có ý kiến chứ?”
Lỗ đại trưởng lão thấy Chưởng môn Thái Hoa Sơn đã lên tiếng, vội vàng hành lễ nói: “Không dám, không dám.” Nói xong, ông ta lại đưa tay ra mời. “Mời mọi người đi bên này.”
Chỉ thấy có mấy ánh sáng trắng hiện lên, những tu sĩ cao cấp đều biến mất khỏi mảnh đất trống trước phố Hồ Lô, nơi đây đã không có một bóng người nào nữa.
Còn có bốn canh giờ nữa là tới lúc yêu tu ở phố Hồ Lô4sẽ phải rời khỏi đây, thông qua truyền tống trận quay về thành Hồ Lô.
Tranh thủ bốn canh giờ cuối cùng, Mão Quang theo Vinh Tuệ Khanh đi tới con đường núi bên ngoài tông môn của Thanh Vân Tông.
Vinh Tuệ Khanh là Trận Pháp Sư ở đây.
Trận pháp của Thanh Vân Tông đã mở, cho dù là phù thuấn di cũng không thể làm họ trực tiếp xuất hiện trong tông môn được, chỉ có thể đi tới con đường núi bên ngoài tông môn thôi.
“Chúng ta sẽ đi từ đây vào trong, rất nhanh sẽ vào tông môn.” Ở trong rừng, Vinh Tuệ Khanh hết rẽ trái tới rẽ phải, chốc lát sau dẫn theo Mão Quang đi qua trận pháp tới trước động phủ của cô.
Mão Quang cười nói: “Cháu không sợ ta nhớ vị trí lối vào9tông môn sau đó tiết lộ cho người khác biết à?”
Vinh Tuệ Khanh cười khanh khách nói: “Cháu tin tưởng Mão đại thúc.” Nói xong cô lại làm mặt quỷ nói. “Thật ra trình tự mỗi lần vào trận của cháu đều không giống nhau. Đại thúc nhớ được lần này nhưng không bảo đảm lần sau dùng cách tương tự thì có thể vào được đâu.”
Mão Quang hiểu ý cô. Xem ra trận pháp này cũng không đơn giản.
Ở trước động phủ, Vinh Tuệ Khanh làm ra vài tư thế tay, lấy ra minh bài của mình ném vào trong không trung.
Trận pháp trước động phủ cảm nhận được sự xuất hiện của Vinh Tuệ Khanh mới thu lại vẻ ngụy trang, lộ ra một con đường nhỏ và một cánh cổng với dáng vẻ cổ xưa.
Mão Quang đứng ở trước động phủ, hai tay chắp sau lưng gật đầu nói: “Không tệ, không tệ, quả thật không tệ. Thanh Vân Tông đúng là tông môn được truyền thừa hơn vạn năm, đúng là không tầm thường.”
Vinh Tuệ Khanh dẫn Mão Quang đi vào trong động phủ của mình.
“Vèo” một tiếng, Khẳng Khẳng từ bên trong chui ra ngoài, kêu to nhào tới bên cạnh Vinh Tuệ Khanh, ôm lấy một chân của cô, sau đó leo lên đứng trên vai.
Mão Quang nhìn thấy nó thì vô cùng kinh ngạc... Bản lĩnh của con sóc hạt dẻ này đã lớn hơn rồi...
Khẳng Khẳng lên tiếng chào Mão Quang, sau đó hét lớn với Vinh Tuệ Khanh: “Tuệ Khanh cô đã trở lại rồi! Khẳng Khẳng nhớ cô muốn chết!” Sau đó nó lại hỏi: “Nhục Nhục đâu? Nhục Nhục ở đâu? Cô có ăn nó không vậy?” Nó đang hỏi Nhục Chi.
Vinh Tuệ Khanh vỗ nhẹ vào gáy của nó. “Ta đã biết ngươi chỉ nhớ Nhục Nhục.” Cô thả Nhục Chi từ trong túi càn khôn ra.
Nhục Chi vừa ra khỏi túi càn khôn thì cưỡi trên con ngựa nhỏ chạy loạn khắp phòng.
Ánh mắt Khẳng Khẳng sáng ngời, lập tức trượt từ trên vai của Vinh Tuệ Khanh xuống, đuổi theo Nhục Chi chạy loạn trong nhà. Hai đứa cảm thấy đặc biệt thú vị, tiếng cười trong trẻo vang vọng ở trong động phủ. Trong động phủ vừa rồi còn vắng vẻ, bây giờ đã tràn ngập sức sống.
Vinh Tuệ Khanh khẽ cười. Đây chính là cảm giác của nhà... Nhà là nơi có người nhà ở. Bất kể ở đâu, chỉ cần có thể ở cùng với người nhà của mình thì nơi đó sẽ thành nhà của mình.
Xích Báo nghe tiếng mới từ phòng trong đi ra, hắn nghiêm túc hành lễ với Vinh Tuệ Khanh, sau đó ngạc nhiên nhìn Mão Quang và làm một lễ lớn: “Ra mắt yêu tu đại nhân.”
Bất luận là tu vi hay thân phận của Mão Quang đều được xem là lão tổ của những yêu thú.
Đương nhiên ngoại trừ kẻ bại hoại Lang Thất kia, không có yêu thú nào không cung kính với Mão Quang.
Mão Quang đã nghe Vinh Tuệ Khanh nói về Xích Báo và Lang Thất, còn có Khẳng Khẳng, tất cả đều là linh sủng của cô.
“Tu vi của ngươi không tệ, xem ra đã sắp đột phá đến Trúc Cơ trung kỳ. Chỗ của ta có một yêu đan có được trong một chuyến du lịch bên ngoài, nó đã không có tác dụng gì với ta nữa, ngươi cầm lấy đi.” Mão Quang búng ngón tay bắn yêu đan bay về phía mặt của Xích Báo.
Xích Báo há mồm nuốt nguyên viên yêu đan vào. Hắn mới cảm nhận một chút đã vui mừng chắp tay nói cảm ơn Mão Quang, sau đó nói với Vinh Tuệ Khanh: “Nếu chủ nhân đã trở về thì Xích Báo có thể về động phủ của mình để luyện hóa viên yêu đan này không?”
Vinh Tuệ Khanh gật đầu: “Cảm ơn ngươi đã giúp ta mấy ngày qua.” Cô biết trong đám Khẳng Khẳng, Xích Báo và Lang Thất, chỉ có Xích Báo là cẩn thận chấp hành mệnh lệnh của cô, hai đứa kia chỉ luôn làm theo ý mình. Cũng không phải Khẳng Khẳng và Lang Thất sẽ làm hại tới lợi ích của Vinh Tuệ Khanh, mà sự lười nhác và tự do đã ăn sâu vào trong xương cốt của bọn chúng, muốn bọn chúng giữ kỷ luật giống như Xích Báo thì rất khó. Hơn nữa, Vinh Tuệ Khanh cũng không muốn bọn chúng thật sự luôn kính sợ mình giống như Xích Báo.
Xích Báo lập tức trở về động phủ của mình và khoanh chân ngồi tĩnh tọa, luyện hóa viên yêu đan vừa nuốt vào.
Vẻ mặt Lang Thất đầy hâm mộ nhìn chằm chằm vào Mão Quang, cái đuôi chậm rãi lắc lư.
Mão Quang mỉm cười và cũng móc ra một yêu đan: “Ta sẽ không nặng bên này nhẹ bên kia.” Ông duỗi ngón tay bắn vào trong miệng của Lang Thất.
Lang Thất mừng rỡ muốn cám ơn Mão Quang, đột nhiên nó cảm thấy đau đớn, yêu đan vừa nuốt xuống giống như biến thành một con dao đang không ngừng cắt phá bên trong tám mạch kỳ kinh của nó.
Lang Thất đau đến mức lăn lộn trên mặt đất, biến trở về nguyên hình Tham Lang, gào thét như không muốn sống nữa.
Vinh Tuệ Khanh vô cùng kinh ngạc, nhưng cô không tin Mão Quang sẽ cho Lang Thất ăn độc dược. Trong này nhất định có hiểu lầm gì đó!
“Lang Thất, nhanh nhổ yêu đan ra!” Mão Quang kêu to một tiếng, sắc mặt trầm xuống.
Lang Thất dùng hết tất cả linh lực mới phun ra được viên yêu đan đang tàn sát bừa bãi trong cơ thể nó, yêu đan suýt chui vào đan điền của nó.
Nguy hiểm thật, nguy hiểm thật...
Thiếu chút nữa thì đan điền của nó đã bị hủy rồi.
Lang Thất nằm trên mặt đất, lè lưỡi thở phì phò.
“Sao lại thế này?” Vinh Tuệ Khanh cảm thấy khó hiểu.
Mão Quang thò tay ra, hút viên yêu đan kia lên giữa không trung và nói với Vinh Tuệ Khanh: “Cháu xem trên yêu đan này có biến đổi gì không?”
Vinh Tuệ Khanh cẩn thận quan sát.
Cô nhìn ra được yêu đan này có kích thước giống như trái tim, nó vốn phải có màu đỏ của thịt nhưng sau khi lăn qua lăn lại trong bụng của Lang Thất thì có màu tím xanh bên trên thịt đỏ.
“Thật sự không dám giấu giếm, hai viên yêu đan này đều đã được ta sử dụng Húc Nhật Quyết rèn luyện qua để loại bỏ mặt xấu trên yêu đại có hại cho việc tu hành. Bởi vì bọn chúng có hơi thở của Húc Nhật Quyết cho nên sẽ xung đột với thuật tà mị. Vừa rồi Xích Báo ăn vào không có việc gì, Lang Thất lại đau đến chết đi sống lại. Tuệ Khanh, cháu có nghĩ ra được nguyên nhân không?” Mão Quang chắp tay sau lưng, dùng linh lực phong tỏa Lang Thất và ép nó nằm trên mặt đất không thể động đậy được.
Vinh Tuệ Khanh hiểu được, nhíu mày nói: “Nhưng Lang Thất theo cháu lâu như vậy, thật sự chưa từng làm chuyện gì tổn thương đến cháu. Có phải trong này có hiểu lầm gì không?”
Mão Quang lắc đầu: “Phía trên yêu đan có thêm một tầng màu xanh tím, đây cũng không phải là hơi thở bình thường... Đây là khí của Ma giới. Tuệ Khanh, cháu rốt cuộc thu con Tham Lang này ở đâu về làm linh sủng vậy, cẩn thận kẻo trúng kế của kẻ khác.”
Vinh Tuệ Khanh nói với Lang Thất: “Ngươi có muốn nói gì không?”
Lang Thất bị linh lực của Mão Quang ép tới không thở nổi, giãy giụa nói: “Có chuyện... muốn nói...”
Mão Quang thu hồi uy áp và nhìn chằm chằm vào Lang Thất.
Lang Thất xoa xoa đầu, lộ ra hai cái sừng trên đầu, còn có lông dài trên cái đuôi phía sau cũng rút đi. Rõ ràng cái đuôi này không phải là đuôi của một con sói.
Mão Quang khiếp sợ và chấn động nói: “Ngươi từng bị ma khí xâm nhập! Là ở nơi nào?”
Lang Thất khẽ nói: “Vùng đất linh hồn.”
“Vùng đất linh hồn ở đâu?”
“Chỗ mé Tây của núi Quán Đào phía Tây nước Đại Sở.” Vinh Tuệ Khanh đáp. “Cháu và Thần thúc từng đi qua, cũng gặp Lang Thất ở đó.”
Mão Quang trầm ngâm suy nghĩ một lúc, sau đó mới nói: “Cháu dẫn ta đi gặp La Thần.”
Vinh Tuệ Khanh dẫn ông đi vào bên trong gian nhà.
Trên giường có màn che màu xanh, La Thần nằm ở đó giống như khi cô rời đi, không hề thay đổi.
Mão Quang đang muốn đi tới bên giường của La Thần thì đột nhiên dừng bước.
Không khí trong gian phòng đột nhiên gợn sóng giống như có một tầng kết giới ngăn cản đường đi của ông.
Sau khi gợn sóng tan biến, một bóng người mặc áo đen, tay cầm thanh lưỡi liềm dài đã chậm rãi xuất hiện ở trước giường của La Thần.