*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Hai người.” Mão Tam Lang cười nói: “Ta có linh thạch...”
Vinh Tuệ Khanh xua tay ngăn cản cậu: “Chỉ có ba mươi vạn linh thạch hạ phẩm thôi, ta vẫn trả được. Ta sợ có quá nhiều người muốn đi, đến lúc đó mọi người đấu giá mới thảm.”
Mão Tam Lang cười to, làn da sạm đen kết hợp cùng hàm răng trắng sáng, dáng vẻ tươi cười rạng rỡ giống như ánh sáng mặt trời, trông rất cuốn hút.
Vinh Tuệ Khanh cũng không nhịn được cười theo.
“Sẽ không đến mức như vậy đâu. Muội tưởng ai trong giới tu hành Ngũ Châu Đại Lục này cũng có thể dễ dàng lấy ra được mười vạn linh thạch hạ phẩm sao?” Mão Tam Lang nói3đầy ẩn ý: “Ngày mai muội đi theo ta ra bến, xem chỗ nộp linh thạch sẽ biết.”
Vinh Tuệ Khanh kinh ngạc: “Có nhiều tu sĩ đi ra ngoài tìm kiếm Long Thần như vậy, lẽ nào không có tới một trăm người ra nổi mười vạn linh thạch hạ phẩm sao?!”
Vẻ mặt Mão Tam Lang hơi sững sờ, suy nghĩ hồi lâu mới nói: “... Thật ra trong giới tu hành của Ngũ Châu Đại Lục, tám phần tài nguyên chủ yếu đều nằm trong tay tông môn đỉnh cấp, hai phần còn lại thì một phần rưỡi ở trong tay của tông môn cấp hai. Tông môn cấp ba giữ tám phần trong một nửa phần còn lại. Rất nhiều tán tu tầng0dưới cùng chỉ có thể tranh đoạt hai trong nửa phần còn lại này. Muội suy nghĩ kĩ xem, cuối cùng liệu có bao nhiêu người có thể bỏ ra mười vạn linh thạch hạ phẩm?”
Vinh Tuệ Khanh thầm tính toán. Toàn bộ giới tu hành, tám mươi phần trăm tài nguyên nằm trong tay tông môn đỉnh cấp. Mà tu sĩ của tông môn đỉnh cấp chỉ chiếm một phần rất nhỏ trong toàn bộ giới tu hành, thậm chí còn chưa tới một phần, chỉ có một phần nghìn, hoặc có lẽ là một phần vạn. Tông môn cấp hai giữ mười lăm phần trăm tài nguyên, tính toán ra người tông môn cấp hai đại khái chiếm một phần trăm của toàn5bộ giới tu hành. Tông môn cấp ba giữ bốn phần trăm tài nguyên của giới tu hành, tính toán ra người tông môn cấp ba chiếm hai mươi phần trăm trong toàn bộ giới tu hành.
Nói như vậy, tám mươi phần trăm tu sĩ tầng dưới cùng của toàn bộ giới tu hành chỉ có thể đi tranh cướp một phần trăm tài nguyên này.
Thật sự quá tàn khốc.
Vinh Tuệ Khanh đột nhiên phát hiện mình thật ra rất may mắn. Cho dù cô mất đi cha mẹ, người thân, nhưng trên con đường tu hành vẫn có thể nói là gặp may mắn. Thứ mà người khác tốn công tốn sức mới chiếm được hình như cô không bỏ công sức đã có4nó. Nói ví dụ như thiên phú, ví dụ như cơ duyên.
Đương nhiên, thứ người khác dễ dàng có được, ví dụ như tình thân, ví dụ như gia đình lại trở thành hi vọng quá xa vời với cô.
Được cái cô vốn là một người không ôm chí lớn, lúc trước chịu khó tu luyện là vì mẹ của mình. Bây giờ cô cố gắng tu luyện lại là vì La Thần và người nhà đã qua đời...
Có lẽ cô phải thay đổi tình trạng của mình.
Tu luyện là vì người khác, nhưng còn là vì mình nữa.
Ngày hôm sau, Vinh Tuệ Khanh dùng khăn che mặt, dẫn theo Xích Báo và Lang Thất đã hóa thành hình người đi theo Mão Tam Lang9tới bến tàu, tìm thuyền lớn ra biển.
Vị trí bến tàu này không xa chỗ bọn họ nghỉ tạm tối qua.
Từ phía xa nhìn lại, ngoài bờ biển phía xa có một chiếc thuyền rồng cực lớn đang đậu.
Thân thuyền cao lớn, có năm tầng. Phía ngoài thuyền màu nâu đậm, đậu ở đó trông rất đồ sộ.
Đầu thuyền là đầu của một con rồng với dáng vẻ dữ tợn. Vinh Tuệ Khanh thấy vậy thì nhíu mày, khẽ hỏi Mão Tam Lang: “... Chiếc thuyền rồng này ra biển chẳng lẽ không chọc giận Long Thần?”
Có vị thần viễn cổ nào bằng lòng bị xem là vật cưỡi chứ?
Mão Tam Lang lắc đầu cười khẽ: “Không sao. Trước đây khi chế tạo chiếc thuyền này đã bỏ một mảnh vảy Long Thần vào trong, đầu rồng kia là do mảnh vảy của Long Thần hóa thành. Khi đi trong biển, các tinh linh động vật biển bình thường sẽ không dám đối đầu với thuyền báu có hơi thở của Long Thần, chỉ có thể trốn phía xa, cho nên rất an toàn. Đây cũng là nguyên nhân khiến chiếc thuyền báu này đắt như vậy.”
“Đắt tới mức nào?” Lang Thất khoanh tay, liếc nhìn chiếc thuyền rồng, hừ một tiếng tỏ vẻ vô cùng khinh thường.
Mão Tam Lang nói: “Nghe nói không phải giao dịch bằng linh thạch. Tu sĩ mua chiếc thuyền báu này đã đưa ba nguyên liệu luyện khí rất quý hiếm cho Vạn Bảo Các.”
Lang Thất không nói được lời nào, quay đầu nhìn về phía các tu sĩ bên bờ biển.
Trong đám người ồn ào náo nhiệt kia có tu sĩ ăn mặc không tầm thường, vừa nhìn biết ngay là xuất thân tốt, có tông môn làm chỗ dựa. Cũng có tu sĩ ăn mặc quần áo tả tơi, nhưng bộ dạng ung dung bình tĩnh, rất có tinh thần. Đó chắc là tán tu đại khái gặp được cơ duyên lớn, nhận được truyền thừa cao cấp. Đương nhiên gần như phần lớn tán tu đều mặc quần áo tả tơi, vẻ mặt ủ rủ đi theo đám người tới bên bờ biển, muốn thử cầu may.
Chủ nhân của thuyền báu phái mấy tên thuộc hạ làm một cái lều vải ở bên bờ biển. Ai muốn lên thuyền đều phải đi tới chỗ lều vải để nộp linh thạch. Một tay giao linh thạch, một tay nhận vé, sau đó mới được người dẫn lên chiếc thuyền nhỏ chèo đến chỗ thuyền báu đậu ngoài xa.
Có vài tu sĩ định đầu cơ trục lợi, len lén dùng phù ẩn thân và thi triển pháp thuật bay để bay về phía chiếc thuyền báu kia. Nhưng khi bọn họ sắp đến thuyền báu lại gặp phải một rào chắn vô hình, không chỉ phù ẩn thân mất đi tác dụng, ngay cả phi hành khí cũng mất hiệu quả, bọn họ kêu lên thảm thiết từ trong không trung rơi xuống biển Trầm Tinh.
Một đám Huyết Sa màu đỏ đã rình sẵn bên cạnh từ lâu liền lao tới, lập tức ăn sạch những tu sĩ vừa rơi xuống.
Trên thân của đám Huyết Sa này tỏa ra một tầng sương đỏ, mùi máu tươi thoang thoảng bay về phía bờ, các tu sĩ ở đây nhìn thấy đều kinh ngạc tới mức trợn mắt há mồm.
Chúng không phải Huyết Sa bình thường mà đã có tu vi tương đương với Luyện Khí!
Nếu động vật biển có tu vi thì còn lợi hại hơn yêu thú trên bờ gấp ba lần. Cho dù bọn chúng cũng là yêu thú đi theo con đường luyện thể, nhưng bởi vì tu luyện thân thể ở trong nước biển dễ dàng hơn trên đất liền nhiều, cho nên tu vi của bọn chúng cũng tăng tiến nhanh hơn yêu thú trên đất liền.
Tuy nhiên, bởi vì động vật biển bị nhiều hạn chế nên rất ít con có thể mở ra thần trí. Nhưng cũng bởi vì số lượng ít, đám Huyết Sa mở ra thần trí này có tu vi nhất định, điều này làm cho các tu sĩ trên bờ đều phải biến sắc.
“Tất cả mọi người nhìn thấy chưa? Huyết Sa này là linh thú hạ đẳng đã ký khế ước với chủ nhân nhà ta. Nếu ai dám vọng tưởng không mua vé mà đòi lên thuyền, vậy đó chính là số phận cuối cùng của bọn họ!” Người hầu được chủ nhân thuyền báu này phái tới rất vênh váo, hống hách tuyên bố.
Các tu sĩ trên bờ im lặng một lát, sau đó tất cả đều bỏ ý định dùng cách khác để lên thuyền báu.
Người nào có linh thạch thì đi giao linh thạch.
Người nào không có linh thạch thì đi ký kết khế ước, làm thủy thủ chèo thuyền cho chủ nhân của thuyền báu mười năm đổi lấy tư cách lên thuyền.
Tu sĩ nào vừa không có linh thạch, lại không muốn bán mình làm công thì dần dần rời đi, dự định kiếm tiền mua một ít thuyền biển có pháp lực kém để đi ra biển.
Chẳng bao lâu, người trên bờ đã đi gần hết.
Ngoại trừ tu sĩ đi ký kết khế ước làm công trên thuyền ra, còn lại chưa tới một trăm người.
Một nữ tu với gương mặt xinh đẹp, quyến rũ đang đứng bên cạnh một tu sĩ cao cấp đẹp trai và lạnh lùng, dáng người tao nhã lại phóng khoáng. Trang phục đạo sĩ màu hồng càng tôn thêm dáng vẻ quyến rũ và xinh đẹp của cô ta. Trên lưng cô ta thắt một cái đai lưng to bản màu vàng lộ rõ phần eo nhỏ nhắn. Đôi mắt hẹp dài hơi xếch chỉ tùy tiện liếc nhìn người khác một cái có thể làm cho xương cốt ngườI ta muốn mềm nhũn ra.
Đó chính là Bách Hủy đã lâu không gặp.
Mới qua mấy năm cô ta đã là Trúc Cơ, hơn nữa còn cao hơn Vinh Tuệ Khanh một bậc, đạt đến Trúc Cơ hậu kỳ đại viên mãn. Nam tu bên cạnh cô ta đã là Kim Đan hậu kỳ đại viên mãn.
Hai người này đứng cùng một chỗ, nam thì cao lớn mạnh mẽ, nữ xinh đẹp quyến rũ, lấn át hết những người bên cạnh.
Chẳng bao lâu, ánh mắt Lang Thất cũng bị Bách Hủy thu hút.
Nó quan sát cô ta hồi lâu, trên mặt tươi cười đắm đuối, nó xích lại đụng vào người Xích Báo rồi hất cằm về phía Bách Hủy nói: “Ngươi có thấy không? Người ta đã là Trúc Cơ hậu kỳ đại viên mãn rồi đấy. Tại sao không có người nào tìm ta song tu chứ? Ta nằm mơ cũng muốn làm chày gỗ của cô ta...”
Xích Báo hừ một tiếng: “Đường ngang ngõ tắt sao có thể đến được nơi thanh lịch. Cô ta thích chơi nam tu, cho dù ngươi bằng lòng để cô ta chơi, nhưng đáng tiếc ngươi không phải đàn ông, cô ta hình như không có hứng ‘làm’ với cầm thú.”
Lang Thất giận dữ, chống nạnh mắng: “Ngươi mới không phải là đàn ông! Cả nhà ngươi đều không phải là đàn ông! Ngươi mới là cầm thú! Cả nhà ngươi đều là cầm thú!”
Xích Báo nghiêm mặt nói: “Ta vốn không phải là đàn ông, ta là báo. Cả nhà của ta đương nhiên đều là cầm thú rồi... Lẽ nào ngươi không phải à? Ta thật không biết ngươi đang tức giận cái gì nữa!”
Vinh Tuệ Khanh đang đứng ở phía trước nghe vậy cũng không quay đầu lại, cười đến hai vai rung lên, mắt nhìn về phía hai tu sĩ đứng ở đối diện Bách Hủy.
Người đàn ông kia mặc trường sam màu xám, tóc trên đầu vừa mới mọc được một ít, gương mặt anh tuấn lộ ra vẻ chính trực nghiêm nghị. Đó chính là Vi Thế Nguyên. Bên cạnh hắn là một nữ tu xinh đẹp, đương nhiên chính là Lâm Phiêu Tuyết.
Lâm Phiêu Tuyết dựa sát vào bên cạnh Vi Thế Nguyên, vẻ mặt nghiêm túc nhìn hắn không chớp mắt, nhưng nam tu nhìn lén cô còn nhiều hơn Bách Hủy.
Ánh mắt Bách Hủy cũng bị Lâm Phiêu Tuyết thu hút. Cô ta cảm thấy rất kỳ lạ. Chỉ cần cô ta và Lâm Phiêu Tuyết cùng xuất hiện, lúc nào đối phương cũng có thể lấn át được mình, thu hút ánh mắt của tu sĩ mà mình muốn quyến rũ. Cho nên Bách Hủy không muốn cùng xuất hiện một chỗ với Lâm Phiêu Tuyết. Cô ta rất tức giận. Mình tu luyện mị thuật đỉnh cấp mà không địch nổi bộ dạng cô gái cương trực trinh tiết và nghiêm túc của Lâm Phiêu Tuyết... Lẽ nào đàn ông chỉ thích loại này sao?
Bách Hủy liếc nhìn nam tu bên cạnh mình. Đó là Phong Hải Thành - nhân tài mới xuất hiện ở Thái Hoa Sơn, người rất nhiệt tình theo đuổi cô ta. Đời trước cô ta có nghe nói qua về danh hiệu của Phong Hải Thành, nhưng hắn có địa vị cao hơn Tăng Đại Ngưu, cô ta khó có thể thực hiện được. Cho nên đời này Bách Hủy không mơ mộng có được người này.
Chẳng qua người định không bằng trời định. Cô ta tốn bao nhiêu công sức để giúp đỡ Tăng Đại Ngưu, cuối cùng lại rơi vào kết cục như vậy. Mà cô ta căn bản không có ý gì với Phong Hải Thành, nhưng trong một lần hắn đại diện cho tông môn cấp hai Thái Hoa Sơn đi tới Vạn Càn Quán tuần tra, vô tình gặp được cô ta thì lập tức yêu mến, cố ý đưa cô ta từ tông môn cấp ba Vạn Càn Quán về đến tông môn cấp hai Thái Hoa Sơn, làm nữ đệ tử của hắn.