*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tâm trạng Mạnh Lâm Chân vẫn đang xúc động khi gặp lại người quen cũ, cuối cùng khó có thể khống chế được nữa.
Bàn tay luồn dưới nách nâng cô bé lên.
Mạnh Lâm Chân nhẹ nhàng ngả đầu qua.
Cơ thể trắng mịn của cô bé chợt ửng hồng, có hơi căng thẳng nhưng không hề từ chối, dịu dàng ôm lấy đầu của Mạnh Lâm Chân.
Mạnh Lâm Chân bế cô bé lên, vội vàng đi về phía trước, ấn cô bé lên trên khoang gỗ vừa dày vừa nặng.
Trái tim cô bé vốn được làm bằng ngọc, không thể đập cũng không biết nóng lạnh.
Nhưng khi Mạnh Lâm Chân mãnh liệt mút vào, trái tim bằng ngọc của cô bé lại bắt đầu đập khẽ.
Thịch thịch thịch...
Tuy tiếng đập rất nhẹ, nhưng lại rất rõ ràng.
Mạnh Lâm Chân nghe được, ký ức của hắn về một đêm kia được gợi lại.3Đêm đó, hắn và Vinh Tuệ Khanh ở thế giới trong Lang Hoán Bảo Kính bái đường thành thân, động phòng hoa chúc, tay hắn cũng giống như tối nay đặt lên trước ngực cô, cảm nhận trái tim của cô đập mạnh.
“Vinh Nhi, là nhóc trở về, đúng không? Cuối cùng nhóc vẫn không nỡ bỏ ta, ta cũng không bỏ được nhóc. Ta chỉ cần Vinh Nhi đã sống với ta năm năm trong gương kia, ta không cần gương mặt xinh đẹp và nghiêng nước nghiêng thành bây giờ. Đó không phải là nhóc, không phải là nhóc trong lòng ta...” Mạnh Lâm Chân thì thào nói khẽ, thổ lộ ra những gì mình vẫn luôn giấu ở trong lòng.
“Nhóc cũng thật nhiệt tình, làm gì mà ngày nào cũng nhăn nhó mặt mày, giống như ta nợ nhóc rất nhiều linh thạch vậy.” Mạnh Lâm Chân ngẩng0đầu lên, đắm đuối nhìn về phía gương mặt của cô gái, trêu ghẹo.
Cô gái hừ một tiếng.
“Vội như vậy làm gì? Bảo bối, lần đó ta muốn nhóc, nhóc còn nhăn nhó, bây giờ hối hận rồi sao?” Mạnh Lâm Chân nhìn cô gái trước mặt mà hoàn toàn không thể kìm chế được, trong đầu đã nhớ lại đêm động phòng hoa chúc năm đó, dường như thời gian chỉ vừa mới qua, mở mắt ra, hắn lại trở về đêm hôm đó, bọn họ còn cả đời để có thể chậm rãi động phòng
Mạnh Lâm Chân là người tu hành nên rất xa lạ với dục vọng của cơ thể. Nhưng hôm nay lại cảm thấy ham muốn như được trút ra hết là sao? Điều này hình như không giống hắn, nhưng trong thời gian ngắn hắn vẫn không nghĩ ra được mình rốt cuộc bị làm5sao. Bây giờ trong lòng hắn chỉ có một ý nghĩ, đó là muốn cùng cô hoàn thành chuyện động phòng. Điểm này hình như rất quan trọng.
“Vinh Nhi, ta tới đây.” Mạnh Lâm Chân dùng một tay kéo áo của mình xuống.
Thiếu nữ phát ra một tiếng reo vui, xúc động khi thấy khát vọng của mình cuối cùng cũng được thỏa mãn, không có cảm giác đau đớn khi bị phá thân, không có gì không thoải mái, chỉ có vui mừng.
Cô bé ôm cổ Mạnh Lâm Chân, càng dán chặt vào người hắn.
Trên ván gỗ vang lên những tiếng thình thịch, Mạnh Lâm Chân tiện tay tạo ra một kết giới bao phủ lấy mình và cô bé, còn cả cánh cửa gỗ này nữa.
Trên tầng năm của thuyền báu, một người đàn ông tuổi trung niên với gương mặt trầm tĩnh, mặc kiểu văn sĩ mở hai4mắt ra, khẽ mỉm cười.
Ngày lành cảnh đẹp có thế thôi, đêm xuân ngắn ngủi, cần gì phải tìm kiếm đại đạo mà làm khổ mình như vậy chứ?... Tất cả mọi người nên tận hưởng lạc thú trước mắt thì hơn.
Hắn vung tay lên, rượu Kim Tiêu còn lại nửa chén đã hóa thành mưa bụi, tản vào trong tất cả các khoang trên thuyền báu.
Các nam nữ tu có đạo lữ song tu đều không nhịn được ôm lấy đối phương, làm chuyện song tu. Những tu sĩ không có đạo lữ song tu thì rơi vào cảnh tượng trong mơ, điên loan đảo phượng cùng đạo lữ trong lòng mình yêu thích.
Trong khoang của Bách Hủy và Phong Hải Thành, hơi thở của hai người đều dồn dập, nhưng hai người lại khoanh chân ngồi tách riêng ở hai đầu khoang với bộ dạng nước giếng không phạm9nước sông.
Phong Hải Thành thật sự không nhịn được, mở mắt nhìn về phía Bách Hủy, trong giọng điệu lạnh lùng lại có sự nhiệt tình mà chính hắn cũng không nhận ra được: “Bách Hủy, qua đây.”
Bách Hủy quay đầu sang chỗ khác: “Người ta đang tu luyện...” Trong giọng nói từ chối của cô ta lại có sự quyến rũ khiến cho người khó thể cưỡng lại.
Phong Hải Thành mím môi, vẫy tay một cái.
Bách Hủy giống như một miếng sắt bị nam châm hút tới, ngã vào trong lòng Phong Hải Thành.
“... Rốt cuộc tiểu yêu tinh em còn hành hạ ta tới khi nào nữa hả?!” Phong Hải Thành nghiến răng nghiến lợi cúi đầu hôn lên môi Bách Hủy, không kịp chờ đợi đã thò một tay vào sâu trong áo bào của cô ta.
“Sư phụ, đệ tử coi trọng tu hành, sao sư phụ có thể ngăn cản chứ? Chẳng lẽ sư phụ không sợ đệ tử trở lại Thái Hoa Sơn sẽ báo với Chưởng môn, nói… nói rằng… sư phụ... bắt nạt đệ tử...” Bách Hủy nói.
Hiện tại, Bách Hủy đã tu luyện mị thuật đỉnh cấp thành công pháp vô thượng thuật Hợp Hoan rồi. Đối với cô ta, song tu thải bổ cùng đàn ông vẫn là con đường tu luyện tốt nhất.
Tu vi của gã đàn ông bên cạnh càng cao thì càng hấp dẫn cô ta. Thật ra cô ta đã sớm không nhịn được, hận không thể nuốt Phong Hải Thành vào bụng.
Chỉ có điều bài học từ Đại Ngưu đã khiến cho cô ta hiểu được, bất luận là nữ tu hay là đàn bà, nếu tự đưa tới cửa đều sẽ không được đàn ông quý trọng.
Nếu như muốn lâu dài, cô ta nhất định phải tỏ ra rụt rè, phải chờ đợi.
Có thể quyến rũ, có thể như gần như xa, nhưng cô ta sẽ không thể giống như lần trước dâng lên cả cơ thể, trái tim của mình, cuối cùng rơi vào kết cục tệ hại như vậy.
Lần này, cô ta đã nhử Phong Hải Thành đủ lâu rồi, tối nay đúng là ngày để cô ta có thể nước chảy thành sông.
Bách Hủy nghĩ tới đây lại cọ vào trong lòng Phong Hải Thành, áo bào rơi xuống.
Phong Hải Thành giống như phát điên, ôm Bách Hủy lăn trên mặt đất, một tay vung lên, áo bào của cô ta giống như tan ra, tự động rời đi.
Lúc này, hiện ra ở trước mặt hắn chính là một cơ thể trưởng thành, mềm mại như muốn nhỏ ra nước.
Gương mặt quyến rũ, đôi mắt long lanh, làn da trắng mịn, xương quai xanh tuyệt đẹp, eo nhỏ đến mức không thể tưởng tượng nổi, một tay ôm hết. Hắn có thể dùng hai tay khép lại, ôm trọn lấy vòng eo nhỏ nhắn kia.
Đôi chân dài nhỏ nhắn, cái mông lại giống như một cánh cung được kéo căng, đầy đặn và quyến rũ đến cực hạn.
Đây không phải là lần đầu tiên Phong Hải Thành song tu, nhưng ở trước mặt Bách Hủy, hắn giống như một chàng trai mới lớn, không biết phải làm sao.
Bách Hủy cười duyên, vài lần muốn rời khỏi Phong Hải Thành, nhưng hết lần này tới lần khác đều bị hắn lôi về.
Bách Hủy khẽ kêu lên vài tiếng rồi cắn răng ngậm miệng không nói gì.
Có trời mới biết cô ta nhẫn nhịn cực khổ tới mức nào.
Cô ta tu luyện mị thuật đỉnh cấp, không biết có phải bởi vì phương pháp tu luyện không đúng hay không, gần đây khát vọng đối với đàn ông lại càng lúc càng mãnh liệt. Thậm chí mãnh liệt đến mức chỉ cần có đàn ông đi lướt qua bên cạnh, cô ta ngửi thấy mùi xạ hương kia sẽ...
Nhưng bởi vì Phong Hải Thành ở bên cạnh, cô ta không dám đi ra ngoài quyến rũ đàn ông lung tung. Cho dù nam tu khác có thèm cô ta tới nhỏ dãi cũng không dám mạo hiểm chọc giận tới tu sĩ Kim Đan mà cô ta đang qua lại.
Tính toán lại, từ khi cô ta đến bên cạnh Phong Hải Thành đến giờ đã gần nửa năm. Nửa năm không có nam tu bổ dưỡng, tu vi của cô ta tăng lên rất chậm.
Bách Hủy có hơi nhớ nhung Thường sư thúc ở Vạn Càn Quán trước đây.
Vì để tu vi của Bách Hủy tăng lên, tu sĩ Kim Đan kia đã chẳng phân biệt ngày đêm “thái dương bổ âm” cho cô ta không ngừng, cuối cùng làm đến mệt lả vẫn không biết chán, bộ dạng như trúng độc, nghiện cơ thể cô ta.
Chỉ cần là người đã từng chạm qua thân thể của cô ta, khi đi song tu với người phụ nữ khác đều sẽ không thấy thỏa mãn...
Phong Hải Thành sung sướng khó có thể hình dung được.
Hắn tốn nửa năm, cuối cùng cũng ăn vào nữ đệ tử này.
Hắn quả nhiên không nhìn nhầm.
Bách Hủy chậm rãi vận chuyển mị thuật đỉnh cấp, nâng công lực của mình lên tới mức cao nhất, đôi mắt vẫn chăm chú nhìn Phong Hải Thành.
Bách Hủy vận chuyển mị thuật đỉnh cấp sẽ có hiệu quả không giống người thường, rất nhanh lại làm cho Phong Hải Thành nếm được sự tuyệt vời trong cực lạc. Nếu như không có mị thuật đỉnh cấp chống đỡ, cảm giác sung sướng tuyệt vời của đàn ông tới lại đi vô cùng ngắn ngủi.
Nhưng nhờ Bách Hủy tu luyện mị thuật đỉnh cấp trợ giúp, cảm giác sung sướng tuyệt vời này có thể không ngừng tăng lên, nhưng vĩnh viễn không đạt được tới trạng thái đỉnh điểm, làm cho đàn ông muốn ngừng mà không được, chỉ có thể cố gắng từng bước tăng lên, muốn đạt được đỉnh điểm của cực lạc.
Mà trong lúc đó mị thuật đỉnh cấp của Bách Hủy lặng lẽ hấp thu linh lực ở nơi đó của đàn ông, không ngừng công kích rèn luyện đan điền và kỳ kinh bát mạch của mình.
Từng giọt mồ hôi rơi từ trước ngực của Bách Hủy, nhỏ xuống lồng ngực trần của Phong Hải Thành, hòa vào mồ hôi của hắn chảy xuống nền khoang thuyền, giống như Kim Tiêu Túy lặng lẽ rót vào trong không khí, tiếp tục tăng cao cảm giác vui thích cực hạn này và kéo dài không ngừng.
Bách Hủy nhẫn nhịn nửa năm thật sự rất khổ sở.
Cô ta cúi đầu, nhìn thấy gương mặt Phong Hải Thành đang trở nên ủ rũ, dần dần lộ ra hình dạng bộ xương khô thì khiếp sợ, biết nếu mình hút tiếp là Phong Hải Thành sẽ bị hút chết...
Hai người hoàn toàn chìm đắm ở trong cực hạn của sự sung sướng này.
Bộp!
Một thiếu niên xinh đẹp mặc áo xám, đôi mắt xám u tối từ trong nước biển nhảy lên sàn thuyền, vừa vặn ngay bên ngoài khoang của Bách Hủy và Phong Hải Thành.