*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vinh Tuệ Khanh tựa vào lòng La Thần, trên môi lộ ra một nụ cười mà ngay chính mình cũng không phát giác: “Ta là kẻ lười, công pháp của mình còn chưa luyện xong, sao lại ham muốn công pháp của người khác?” Vừa nói vừa ngửa đầu nhìn cái cằm tinh xảo hoàn mỹ của La Thần, khẽ nói: “Đương nhiên, nếu chàng muốn tặng ta bí tịch, từ chối thì bất kính quá, ta nhất định sẽ nhận hết tất cả.”
La Thần cúi đầu hôn gò má của cô một cái, cười nói: “Khí tiết của nàng đâu? Nguyên tắc của nàng đâu? Không phải là nàng không muốn dựa vào đàn ông sao?”
Vinh Tuệ Khanh trợn trắng mắt liếc La Thần: “Ngưng, ta dựa chàng, mà chàng cũng không phải đàn ông... Ưm...” Những thanh âm còn lại3đều bị La Thần dùng môi ngăn ở trong miệng Vinh Tuệ Khanh.
Còi hơi của thuyền báu kêu một tiếng dài cuối cùng, chậm rãi lùi về phía sau.
Bầu trời trên Phù Đảo nhanh chóng kéo đến một tầng sương mù, sương khói kia ngày càng dày hơn, dần dần bao phủ toàn bộ Phù Đảo lại.
Đợi đến khi màn sương kia tản ra, Phù Đảo đã biến mất không còn dấu vết.
Mặt biển trước mặt thuyền báu hoàn toàn trống trải, không có bất kỳ vật cản trở nào, mấy con chim biển bay sượt qua phía trước mép thuyền, hướng về phương xa.
Thuyền báu dùng tốc độ cao nhất, lướt vội về phía trước.
Bên dưới thuyền báu có Huyết Sa tu vi Luyện Khí tụ hợp lại, giống như hộ vệ, che chở thuyền báu tiến về phía trước.
Các loại0động vật biển bên trong biển Trầm Tinh không quá bị hấp dẫn bởi Phù Đảo. Vì trong lúc tiếp xúc, bọn nó hoàn toàn không cảm nhận được sự tồn tại của Phù Đảo.
Thứ có lực hấp dẫn trí mạng đối với bọn nó, thật ra là thuyền báu.
Tu vi cao nhất trong đám động vật biển này, có kẻ tu vi tương đương với tu sĩ Nhân giới Nguyên Anh kỳ, cũng có một bộ phận tương đương Kết Đan kỳ, dĩ nhiên, trong đám đang đuổi theo thuyền báu, chiếm số lượng nhiều nhất vẫn là động vật biển Trúc Cơ kỳ.
Những động vật biển Trúc Cơ kỳ trở lên này, là những kẻ nổi bật đã mở thần trí của các hải tộc trong biển Trầm Tinh. Trừ chúng nó ra, đương nhiên cũng có cực nhiều động5vật biển Luyện Khí kỳ, hoặc động vật biển không có tu vi.
Số lượng kinh khủng như vậy, cho dù đại tu sĩ Nhân giới tu vi Kết Đan trở lên muốn kết thù với hải tộc cũng cần phải cẩn trọng suy nghĩ lại một hồi.
Giới tu hành tuy rằng lấy thực lực làm đầu, thế nhưng số lượng cũng là một nhân tố quan trọng.
Đạo lí thay đổi về lượng dẫn đến thay đổi về chất này*, cũng tương tự với tranh đấu trong giới tu hành.
* Thay đổi về lượng dẫn đến thay đổi về chất: là một trong ba quy luật cơ bản của phép biện chứng duy vật trong triết học Marx - Lenin. Quy luật lượng - chất hay còn gọi là quy luật chuyển hóa từ những sự thay đổi về lượng thành những sự4thay đổi về chất và ngược lại.
Ví dụ như một tu sĩ Nguyên Anh, có thể trong nháy mắt giết chết cả hàng nghìn động vật biển, thế nhưng nếu số lượng được tính bằng hàng chục nghìn, hàng trăm nghìn, hàng triệu, hàng chục triệu, thậm chí là cả hàng trăm triệu động vật biển thì sao? Một tu sĩ Nguyên Anh chỉ dựa vào bản thân, có thể giết sạch từng đó động vật biển sao? E là cho dù muốn giết, vậy cũng chỉ là lòng có dư mà sức không đủ! Một khi linh lực đã tiêu hao hết, thì sẽ bị đám động vật biển có ưu thế áp đảo về số lượng này chen nhau mà xông lên, giết đến không còn mảnh giáp!
Hiện tại cảnh tượng thuyền báu đang đối mặt chính là cảnh tượng9như vậy.
La Thần ôm Vinh Tuệ Khanh ngồi trên cái giường nhỏ, một bên thấp giọng nỉ non bên tai cô, một bên rót linh lực mình tu luyện được khi còn làm tu sĩ Nhân giới vào trong cơ thể cô, giúp cô tăng cường tu vi. Dù sao linh lực này đối với La Thần mà nói đã không còn tác dụng gì. Kể cả Kim Đan mà y kết thành cũng bị ném bỏ xó trong một góc ở đan điền, ánh sáng đã ảm đạm rồi.
Vinh Tuệ Khanh được La Thần làm phép, nhanh chóng rơi vào trạng thái ngủ say. Húc Nhật Quyết trong cơ thể tự động vận chuyển, vừa luyện hóa linh lực La Thần truyền vào, vừa thanh trừ những thứ quá xung khắc với Húc Nhật Quyết.
La Thần khẽ vuốt ve dung nhan tuyệt diễm của Vinh Tuệ Khanh, lặng lẽ nhìn cô một hồi, đôi mắt buông xuống, trên mặt lộ vẻ giãy giụa. Cuối cùng hạ quyết tâm, mở miệng phun Kim Đan của mình ra.
Bởi lúc Kim Đan của La Thần còn ở bên trong đan điền, y đã hai lần luyện hóa ấn ký sao sáu cánh và dẫn dắt ký ức của Ma Vương đời trước vào cơ thể, Kim Đan của y dù không có tác dụng lớn, thế nhưng đã nhiễm phải ma khí.
Hơn nữa lúc y ở Nhân giới, tốt nhất vẫn nên có viên Kim Đan mà y luyện ra lúc còn ở Nhân giới này để ngụy trang, giấu giếm được thần thức thăm dò của những lão quái vật kia.
Mặc dù y là chủ nhân Ma giới, thế nhưng trước giờ chưa từng dám khinh thường Nhân giới.
Nhân giới rộng lớn, trăm triệu năm nay không biết đã sinh ra bao nhiêu tu sĩ kinh tài tuyệt diễm, vĩnh viễn tu luyện, lắng đọng cũng năm tháng.
Trong đó không ít tu sĩ Nhân giới có tu vi vô cùng cao thâm.
Ví như, tu sĩ cấp cao của đỉnh cấp tông môn Nhân giới, y chưa từng đấu cùng, cũng không dám khinh địch.
La Thần nhìn Kim Đan trong tay mình, trầm ngâm một lát, lại do dự.
Không phải y luyến tiếc viên Kim Đan này. Chỉ là y muốn ở Nhân giới cùng Vinh Tuệ Khanh tìm kiếm bè nổi, có viên Kim Đan này, thân phận của y sẽ dễ dàng giấu giếm hơn một chút.
Nếu không có viên Kim Đan này, y sẽ không thể không tổn hao một lượng tu vi nhất định, tạo cho mình một viên Kim Đan khác...
Nghĩ tới đây, La Thần giật mình. Trước đây y tạo ra quan tài thủy tinh và ảo ảnh của mình, giờ đây, y còn tái tạo một viên Kim Đan! Chỉ là bây giờ y còn đang ở Nhân giới, nếu như y triển khai toàn bộ tu vi của mình ra, lập tức sẽ kinh động những lão quái vật vốn không để ý tới thế sự ra đuổi giết y.
Đuổi giết y thôi thì không sao, thế nhưng liên lụy đến Vinh Tuệ Khanh, vậy thì không đáng rồi.
Lại nói, nếu để cho Vinh Tuệ Khanh dùng, nhất định y phải tinh luyện lại viên kim đan này, ngoài thanh tẩy ma khí ra còn phải thanh tẩy cả ấn ký. Bằng không để Vinh Tuệ Khanh nuốt viên kim đan này vào, ngày thứ hai trên đầu cô sẽ mọc sừng dài, phía sau mọc thêm cái đuôi...
La Thần tưởng tượng đến Vinh Tuệ Khanh có đuôi, hai sừng dài, tai mềm mại như tai mèo, phần dưới thân nhịn không được mà nóng lên, thiếu chút nữa tâm viên ý mã. Cũng may y nhanh chóng dừng trí tưởng tượng của mình lại, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, dùng phương pháp của mình bắt đầu thanh tẩy viên Kim Đan này.
Sau khi thanh tẩy xong, La Thần cầm viên kim đan lên, nhét vào miệng Vinh Tuệ Khanh, để cô ngậm vào.
Húc Nhật Quyết liên tục vận chuyển, ý muốn luyện hóa viên Kim Đan, từ đó hấp thu linh lực.
Qua vài vòng vận chuyển, linh lực Vinh Tuệ Khanh hấp thu được từ trong Kim Đan của La Thần càng ngày càng nhiều, toàn bộ đan điền đều bị khuấy động.
Hơi thở bên trong đan điền lưu chuyển nhanh hơn, cỏ vẻ chẳng mấy chốc nữa sẽ hình thành bản thể.
Thế nhưng bây giờ không phải thời điểm để đột phá.
La Thần vội vàng móc Kim Đan trong miệng Vinh Tuệ Khanh ra, nhét trở về trong đan điền của mình.
Đã không còn lượng lớn linh lực của Kim Đan tiến vào, sắc mặt đỏ bừng của Vinh Tuệ Khanh từ từ bình thường trở lại. Bộ ngực chậm rãi phập phồng, hơi thở trong quá trình hít vào thở ra kéo dài hơn, tu vi Trúc Cơ hậu kỳ đại viên mãn lại được củng cố thêm một lần nữa.
Phía trước thuyền báu, số lượng động vật biển khổng lồ bơi tới bơi lui nhiều lần, cuối cùng đã tạo thành một trận pháp khổng lồ.
Có quái vật bạch tuộc cao lớn như thuyền báu, còn có quái thú rùa biển như Phù Đảo thu nhỏ vậy, một trái một phải, canh giữ trên hai mắt trận của đại trận do động vật biển bày ra.