*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vòng tròn mới vừa khép lại, liền biến mất. Từ phía trên nhìn xuống, cũng chỉ là mặt đất nơi đáy biển không có gì lạ mà thôi, căn bản không thể nhìn ra nơi này từng có một cái cửa vào.
Cột nước chảy xiết phía trên vòng tròn cũng biến mất theo. Mấy con cua nhanh chóng phóng qua đây, nhìn khắp xung quanh, đều đều lắc đầu nói: “Nhất định là hoa mắt rồi. Làm gì có long khí ở nơi này?”
...
Dưới vòng tròn là một cái vực sâu.
Chỉ có Vinh Tuệ Khanh có thể cảm nhận đôi chút. Nơi đây thật ra có một cái kết giới, có lẽ chỉ có người cầm chìa khóa long cốt mới có thể mở được kết giới, để cho người khác đi vào.
La Thần nắm chặt tay Vinh Tuệ Khanh, dùng sức3kéo cô, ôm cô vào lòng, lo sợ lạc mất.
Xích Báo lấy sợi dây ra cột lên trên cánh tay Lang Thất.
“Ngươi làm gì vậy?” Trong bóng tối truyền đến tiếng kêu to của Lang Thất.
“Cột ngươi lại, đỡ cho một hồi ngươi lạc mất, mọi người còn phải tốn thời gian công sức đi tìm ngươi.” Xích Báo lạnh lùng nói.
Lang Thất cười hì hì, đã hiểu rõ tính cách ngoài lạnh trong nóng của Xích Báo, lại còn cố ý nói nhảm: “Ngươi đối tốt với ta, ta đều biết, nhưng mà ta không có hứng thú với giống đực...!! Ngươi đạp ta làm gì?”
Tiếng nước chảy ào ào, Xích Báo một cước đá bay Lang Thất, sau đó kéo sợi dây đang buộc trên cánh tay nó, lôi Lang Thất trở về.
“Đồ man di mọi rợ nhà ngươi, thật0sự đá ta ư...” Lang Thất chửi bới, cũng không dám chọc ghẹo Xích Báo nữa.
Vinh Tuệ Khanh cũng nắm thật chặt vạt áo La Thần, bất an nói: “Nơi đây tối đen chẳng nhìn thấy gì, làm sao tìm được đây?”
“Tìm cái gì?” Lang Thất và Xích Báo đồng thanh hỏi.
Vinh Tuệ Khanh suy nghĩ một lúc, dù sao cũng đã dẫn chúng nó vào rồi, nói cũng không sao, bèn đáp: “Nghe nói đây là Long Trủng, nơi này có Cốt Long. Tìm được Cốt Long, chúng ta có thể ra ngoài xua tan đám động vật biển kia rồi.”
Rồng mới thật sự là vua cua hải tộc, cũng là thần thú trời sinh. Trước khi Nhân giới quật khởi, Cửu Vĩ Hồ, Phượng Hoàng và Long tộc cùng nhau thống trị đất liền, trời xanh và biển cả. Về5sau diễn ra Chúng Thần Chi Loạn, khiến cho Long tộc và Phượng tộc nản lòng thoái chí, triệt để thất vọng với Nhân giới, từ đó về sau biệt cư, tránh ở nơi Thiên Ngoại Thiên*, rất ít lại ra ngoài. Chỉ có Cửu Vĩ Hồ vẫn dẫn dắt yêu tu ẩn nấp trong Nhân giới.
* Thiên Ngoại Thiên: chỉ nơi rất xa xôi.
Long Thần Thính Phong là hậu duệ Long tộc duy nhất đi lại ở Nhân giới suốt vạn năm qua.
Trước khi rồng sắp hết thọ nguyên, chúng sẽ tới một nơi đặc biệt, ở đó chờ chết. Sau khi rồng chết, thần lực phiêu tán, tự động hình thành kết giới, chỉ có đời sau của Long tộc, hoặc người cầm tín vật đặc thù mới có thể tìm được Long Trủng.
Đã qua vạn năm, không chỉ có4Long tộc bặt tăm không có tin tức gì, mà đến cả Long Trủng cũng chỉ được truyền lại trong truyền thuyết. Bởi từ xưa tới giờ chưa từng có ai thuận lợi tìm được Long Trủng.
Lang Thất và Xích Báo nghe được đều cảm thấy rất hứng thú.
Dù sao đồ tốt bên trong Long Trủng quá nhiều. Chưa nói đến Long tộc mang những bảo bối của mình đến cất kĩ, chỉ là bản thân rồng thôi đã là bảo bối rồi. Xương rồng, gân rồng, răng rồng, da rồng và móng rồng đều là thánh phẩm luyện khí vô thượng. Nếu như vận khí tốt, tìm được yêu đan của rồng, vậy sẽ trực tiếp Kết Anh, Hóa Thần ngay!
Nếu như gặp được cơ duyên xảo hợp, Long hồn còn chưa tiêu tan, vẫn còn ở trên thân thể rồng,9hoặc là xương rồng còn nguyên bộ, luyện hóa yêu đan là có thể khởi tử hồi sinh một lần nữa, trở thành Cốt Long.
Sức chiến đấu của Cốt Long, mạnh hơn so với rồng bình thường, trừ khi ngươi nghiền xương cốt thành tro bụi, bằng không thì dù chỉ còn một khúc xương, nó cũng sẽ liều mạng với ngươi đến cùng. Hơn nữa, bình thường rồng đã có sức chiến đấu cường hãn, nếu trở thành Cốt Long, sức chiến đấu càng là tăng lên gấp bội.
Mà Cốt Long, thông thường chỉ xuất hiện ở Long Trủng. Bởi nơi này là chỗ thích hợp nhất để chúng tu luyện.
Long Trủng bên trong bốn biển lớn, giờ chỉ còn lại một cái cuối cùng ở biển Trầm Tinh mà thôi.
Thế nên Cốt Long nơi này mới thật sự là báu vật vô giá.
“Sao nàng biết nơi đây sẽ có Cốt Long?” La Thần cúi đầu, hỏi Vinh Tuệ Khanh đang được ôm trong lòng mình.
Vinh Tuệ Khanh cười nói: “Có người nói cho ta biết.” Nói rồi, âm thầm nhéo tay La Thần.
La Thần hiểu ý, không hỏi tiếp nữa, chỉ đang suy nghĩ xem nên làm thế nào để thắp sáng chỗ này.
“Thảo nào chỗ này nhiều động vật biển bảo vệ như vậy, chẳng lẽ là đang bảo vệ Long Trủng?” Lang Thất lén nói nhỏ cùng Xích Báo.
Xích Báo cũng nghĩ có đạo lý.
Vinh Tuệ Khanh lại biết động vật biển sắp xếp đại trận ở chỗ này, vừa có tính tất yếu, lại cũng có tính ngẫu nhiên.
Tính tất yếu chính là, linh khí ở Long Trủng dồi dào hơn những nơi khác nhiều, thế nên chỉ cần thông hiểu trận pháp, sẽ tính toán bố trí trận pháp ở quanh đây, dù cho không biết nơi này có Long Trủng, cũng sẽ chọn chỗ này để thiết kế trận.
Tính ngẫu nhiên đương nhiên là chỉ thuyền báu của bọn họ vừa lúc đi ngang đây, đụng độ với đối phương.
Vinh Tuệ Khanh nhớ tới chủ nhân thuyền báu chính là Long Thần, chợt hiểu ra.
Thảo nào hấp dẫn nhiều động vật biển đổ xô đến như vậy, dù cho chúng nó không biết trên thuyền báu có Long Thần, thế nhưng khí thế trời sinh của vua hải tộc, dù có làm sao cũng không giấu được. Khuất phục trước rồng, hẳn là đã viết lên gen di truyền đời đời kiếp kiếp của động vật biển.
“Nhưng nơi này tối đen như mực, chúng ta làm sao mà tìm?” Xích Báo thực tế nhất, điều khiến hắn xoắn xuýt trước giờ luôn là vấn đề thực tế.
Vinh Tuệ Khanh cũng chần chừ, nhíu mày nói: “Cho dù là chỗ tối đen, sau khi ánh mắt của mọi người thích ứng cũng sẽ không xuất hiện trình trạng đen như mực thế này chứ. Tối thui như vậy chỉ có một nguyên nhân, đó là nơi này một tia sáng cũng không thể chiếu đến, nguyên nhân thứ hai chính là chỗ này có thể có thủ thuật che mắt chúng ta, hay có thứ gì đó mê hoặc ánh mắt của mọi người.”
La Thần lắc đầu: “Nơi đây không có thủ thuật che mắt.” Kẻ có thể dùng thủ thuật che mắt được chủ nhân Ma giới vẫn còn chưa sinh ra đâu.
Vậy là nguyên nhân thứ nhất, nơi đây hoàn toàn không chút ánh sáng phản xạ nào, thế nên con mắt của người tiến vào không thể nhìn thấy được gì.
Đôi mắt là thứ mẫn cảm nhất, chỉ cần có một chút xíu ánh sáng, qua thời gian dài là có thể cảm giác được, tuyệt đối sẽ không giống tình trạng tối đen như mực bây giờ.
Không một chút ánh sáng nào có thể tiến vào, cũng có thể là sau khi ánh sáng đi vào, không cách nào lẩn trốn được, chỉ có thể bị giam cầm ở đây, giống như hố đen vậy.
Vinh Tuệ Khanh nhớ kĩ, một ít kiến thức vật lý cô từng học trong kiếp trước nói cho cô biết, mật độ trong hố đen vô cùng lớn, chiết suất trong chân không vô cùng cao, nhiệt độ vô cùng cao, khối lượng vô cùng lớn, nhưng thể tích lại vô cùng nhỏ.
Bất luận là ánh sáng gì chiếu vào trong hố đen, cũng như đá chìm đáy biển, chiếu gì cũng không thấy được, thế nên gọi là hố đen. Hơn nữa, kiếp trước có một học giả cho rằng, hố đen là nơi có thể tiến hành xuyên qua không gian và thời gian.
Long Trủng nơi này liệu có phải là một sự tồn tại giống hố đen không?
Vinh Tuệ Khanh cẩn thận hồi tưởng lại những thứ từng học kiếp trước, đối chiếu với thực trạng nơi này, nhanh chóng phát hiện được chỗ không giống nhau.
Chỗ bất đồng quan trọng nhất chính là lực hấp dẫn của nơi này không lớn như của hố đen thật sự. Bằng không, thân thể của bọn họ đã sớm bị nén thành bột, nào còn có thể êm đẹp đứng ở chỗ này nói chuyện, tìm hiểu vấn đề hố đen?
Thế nhưng lực hấp dẫn không lớn như vậy, lại có thể giam cầm ánh sáng. Chỉ có thể nói cái thế giới này vốn dĩ không thể dùng kiến thức vật lý kiếp trước của cô để giải thích.
Bằng không làm sao chấp nhận được những đại thần thông một bước đi nghìn dặm, nghiêng tay làm mây, úp tay làm mưa này được?
Nếu quả thật có nhà vật lý học xuyên không đến thế giới này, muốn dùng những kiến thức về lực hấp dẫn, trọng lực, khối lượng và gia tốc để giải thích tu hành là gì, hoặc là có nhà sinh vật học xuyên không đến thế giới này, muốn dùng kiến thức về di truyền học sinh vật để giải thích Trúc Cơ, Kim Đan và Nguyên Anh này nọ, chỉ sợ đều sẽ thổ huyết ba lần, thần kinh thác loạn, bị coi như người điên.
Vinh Tuệ Khanh tự nghĩ mình không phải nhà vật lý học, cũng không phải nhà sinh vật học, vậy không cần xoắn xuýt về những vấn đề học thuật này nữa, chỉ nói với Xích Báo: “Đôi mắt ngươi không phải có thần thông phát sáng sao? Giờ thi triển một cái xem sao.” Xem có thể dùng làm đèn pha hay không.
Xích Báo nghe lệnh, vận khí lên đỉnh, thôi thúc linh lực của mình và thần thông pháp môn, đôi mắt quả nhiên phát ra ánh sáng vàng óng, như đèn pha ô tô trong đêm đông, xuyên qua sương mù dày đặc, rọi sáng cảnh tượng trước mắt bọn họ.
Thần thông này của Xích Báo từ ngay lần đầu tiên nó gặp Vinh Tuệ Khanh đã từng thi triển, còn khiến cho cỏ ẩn thân của Vinh Tuệ Khanh mất hiệu lực.
Vinh Tuệ Khanh thật sự là khắc sâu ấn tượng với cột sáng vàng này.
Lang Thất tán thưởng vỗ vỗ bả vai Xích Báo: “Huynh đệ lợi hại, lúc nào cũng mang theo đèn pha nhỉ.”
Xích Báo không thể trợn mắt liếc Lang Thất, vất vả nhịn xuống, cẩn trọng chiếu sáng cho mọi người.
Ánh sáng màu vàng có lực xuyên thấu rất mạnh.
Đáy biển đen như mực nhất thời sáng bừng trước mắt bọn họ.
Thì ra trong nước biển đang bồng bềnh trước mặt họ có vô số thứ có hình dạng như khói đen lay động, những làn khói này có lực hấp dẫn rất lớn, hơn nữa còn đặc biệt nhằm vào các tia sáng.
Nếu không phải cột sáng vàng của Xích Báo là tia sáng có chủ, vậy cũng sẽ bị hấp thu toàn bộ, khiến nơi này biến thành một mảnh đen nhánh thêm lần nữa.
Có ánh sáng, mọi người cũng nhìn thấy rất rõ ràng, Xích Báo dùng toàn bộ tu vi, mới có thể bảo đảm cột sáng vàng này không bị những thứ có hình dạng như khói đen kia hút đi.
Vinh Tuệ Khanh vội vàng lấy một viên thuốc ra, nhét vào trong miệng Xích Báo, đồng thời lấy một viên linh thạch thượng phẩm ra, đặt vào trong tay Xích Báo: “Bổ sung linh lực cho ngươi.”
Lang Thất kêu to: “Linh thạch thượng phẩm?! Chủ nhân quá thiên vị, ta cũng muốn một viên linh thạch thượng phẩm.”
Vinh Tuệ Khanh liếc xéo nó: “Ta đã giải trừ khế ước linh sủng rồi, ngươi còn muốn linh thạch thượng phẩm nữa à? Cái này cho ngươi, có lấy hay không?” Một viên đan dược thất phẩm, thêm một khối linh thạch hạ phẩm.
Lang Thất khóc không ra nước mắt, hai ngón tay vươn ra, hận không thể tự móc hai mắt, thay một cặp đèn pha vào, vậy là có thể đổi được một khối linh thạch thượng phẩm.
La Thần cười nói: “Linh thạch thượng phẩm khiến ngươi phát điên rồi? Có nhớ năm đó chúng ta nhìn thấy mỏ linh thạch ngũ hành ở bí địa không? Đó mới là linh thạch tuyệt phẩm. Lang Thất, ngươi có tiền đồ chút đi, đừng có làm mất sạch mặt mũi ta như thế.”
Lang Thất là do La Thần thu phục, tuy là cho Vinh Tuệ Khanh dùng làm linh sủng, thế nhưng sâu trong nội tâm, Lang Thất vẫn xem La Thần là chủ nhân chân chính.
“Mỏ linh thạch ngũ hành! Hắc, nghe là đã thấy hứng thú rồi. Lão đại, Lang Thất ta đời này quyết định theo ngươi lăn lộn rồi! Dù là lên thiên đường, hay là đi Tô Hàng*, lão đại đi đâu thì ta theo đó!”
* Xuất phát từ câu “Thượng hữu thiên đường, hạ hữu Tô - Hàng”: trên trời có thiên đường, dưới đất có Tô - Hàng, có ý ca ngợi cảnh sắc Tô Châu và Hàng Châu nào khác gì thiên đường chốn hạ giới.
Vinh Tuệ Khanh trừng mắt nhìn Lang Thất. Khinh khi La Thần không biết cái gì là Tô Hàng sao?! Thượng hữu thiên đường, hạ hữu Tô - Hàng, cũng mệt cho nó nghĩ ra được...
Lang Thất cười hắc hắc, đưa tay chỉ về phía trước nói: “Chủ nhân, ngài xem, bên kia là thứ gì vậy?”
Long Trủng của cự long đang nằm ngay trước mặt bọn họ, vô số long cốt lặng lẽ nằm chằng chịt dưới đáy nước, lóe ra ánh sáng trắng muốt, tạo thành một khu rừng long cốt nhìn không thấy ranh giới.