*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cho dù xuất thân của Vinh Tuệ Khanh thật sự chỉ là một cô nương thôn quê, mẹ của cô cũng chỉ là trùng hợp có được một khuôn mặt đẹp đến kinh người như vậy, thế nhưng làm sao giải thích được cô vừa chào đời không lâu, đã có người gieo một luồng hơi thở dạng ký sinh thể vào trong cơ thể cô?
Luồng hơi thở này rất linh hoạt, tiến có thể công, lùi có thể thủ.
Nếu như Vinh Tuệ Khanh cả đời không tu hành, luồng hơi thở kia có thể sẽ vẫn ẩn nấp, đợi khi thọ nguyên của cô kết thúc, luồng hơi thở kia có thể sẽ bỏ trốn, trở về giữa đất trời.
Nếu như Vinh Tuệ Khanh bước trên con đường tu hành, thì mỗi một lần cô tấn cấp, luồng hơi thở này đều sẽ xuất hiện hấp thu3tu vi và linh lực của cô.
Dần dà, rất có khả năng nó sẽ tạo ra được một luồng thần thức của riêng mình, đoạt xá Vinh Tuệ Khanh.
Hơn nữa kiểu đoạt xá này là diễn ra trong im lặng, ai cũng không thể phát hiện được.
Bởi vì luồng hơi thở này đã ở trong cơ thể Vinh Tuệ Khanh từ khi cô sinh ra chưa bao lâu, biết rõ mọi chuyện về cô như lòng bàn tay.
Cho dù thân phận kẻ đứng đầu Ma giới của La Thần cũng không thoát khỏi sự rình mò của luồng hơi thở này.
Nghĩ đến những cử chỉ thân mật của mình và Vinh Tuệ Khanh cũng bị luồng hơi thở này rình mò toàn bộ, La Thần cảm nhận được sự chán ghét sâu sắc.
Nếu không phải bây giờ Vinh Tuệ Khanh đang Kết Đan, bản thân y lại đang0ở bên cạnh cô, vậy e rằng chuyện này mãi mãi cũng không bị phát hiện, thậm chí đến cái ngày mà Vinh Tuệ Khanh thật sự bị đoạt xá, bản thân y cũng chưa chắc có thể phát hiện trong thời gian ngắn được.
Mà đến khi ấy, dù cho y phát hiện được thì cũng đã muộn rồi.
Lúc đoạt xá, thông thường thần thức sẽ thôn phệ linh hồn bị đoạt xá trước, không thôn phệ được, cũng sẽ đuổi ra khỏi thân thể.
La Thần ôm lấy Vinh Tuệ Khanh, bỗng nhiên nhận ra nỗi sợ vừa rồi chợt ập đến là cái gì.
Là y đang sợ hãi bỗng nhiên cô sẽ biến thành một người khác sao?! Tựa như Đồ Sơn Quỹ Họa trước mặt Phác Cung Doanh vậy...
La Thần ôm Vinh Tuệ Khanh: “Có, có vấn đề lớn. Ta hỏi nàng, nàng phải nói toàn5bộ về thân thế của nàng cho ta biết. Không phải chuyện nàng ở núi Lạc Thần lúc nhỏ, mà là toàn bộ những chuyện nàng biết về nhà của mình. Nói thật, ta không tin toàn bộ người nhà các nàng đều sinh ra và lớn lên ở núi Lạc Thần kia.”
“Cái này cùng thân thế của ta thì có quan hệ gì?” Vinh Tuệ Khanh nghi ngờ hỏi.
La Thần dừng một chút, cuối cùng nói cho Vinh Tuệ Khanh biết những gì mình dò xét ra.
Vinh Tuệ Khanh lập tức giận đến mặt đỏ bừng, sau đó lại trở nên trắng bệch.
“Có thứ như vậy ở trong thân thể của ta, nghĩ lại thôi cũng thấy buồn nôn.” Vinh Tuệ Khanh vô cùng ghét bỏ mà trừng mắt nhìn thân thể của mình, mặc dù không biết ký sinh thể này ẩn náu ở đâu, nhưng4cô biết nó đang ở trong cơ thể của cô, chỉ một điểm này thôi cũng đã đủ khiến cô muốn nôn mửa.
La Thần cũng cảm giác giống vậy, chẳng qua y không nói gì nhiều, miễn cho Vinh Tuệ Khanh vì quá ghét bỏ thân thể của chính mình mà làm ra việc ngu ngốc như tự hại mình.
Vinh Tuệ Khanh bèn nói lại chuyện nhà mình một lần nữa, lần này, cô không chỉ nói về việc tướng mạo của mẹ bị che giấu, còn có chuyện ông nội của cô, đồng thời nói cả chuyện liên quan đến đỉnh cấp tông môn của Pháp gia mà cô nhìn thấy trên Phù Đảo. Nói cho La Thần, cô hoài nghi ông nội của mình là hậu duệ của tu sĩ cấp cao của Pháp gia, hơn nữa về sau lại đi thần điện Quang Minh đảm9nhận chức vụ quan trọng.
“Chức vụ quan trọng của thần điện Quang Minh?!” La Thần hít vào một ngụm khí lạnh: “Ông nội của nàng có địa vị lớn như vậy ư?” Nói xong lại gật đầu cười nói: “Chẳng trách nàng tinh thông trận pháp. Nếu như ta đoán không sai, ông nội của nàng chắc hẳn là đảm nhiệm chức vụ trận pháp chi đạo ở thần điện Quang Minh. Thế nên nàng mới có những bảo vật này.” Y chỉ chuyện Vinh Tuệ Khanh tinh thông dịch truyện*, còn có ba mảnh mai rùa mà cô dùng để bói toán.
* Dịch truyện: còn được gọi là Thập Dực (mười cái cánh), do Khổng Tử đã viết vào thời Chiến Quốc để chú giải Kinh Dịch. Dịch truyện cùng với Kinh Dịch hợp thành Chu Dịch.
Vinh Tuệ Khanh gấp gáp nói: “Được rồi, ta đã nói tất cả về gia thế của ta rồi, chàng vẫn chưa nói những chuyện này có liên quan gì đến luồng hơi thở trong thân thể ta đâu đấy?”
La Thần thu nụ cười lại, thấp giọng nói: “Ta hoài nghi, sau khi nàng ra đời không bao lâu thì đã bị người gieo luồng hơi thở này vào, quả thật là vô cùng bí ẩn. Hơn nữa luồng hơi thở này có thể cùng nàng trưởng thành, hoàn toàn không bị ngoại giới phát hiện.”
Vinh Tuệ Khanh cũng hít vào một ngụm khí lạnh: “Lúc ta mới ra đời chẳng qua cũng chỉ là một đứa trẻ nhỏ, không gây thù chuốc oán với ai cả, vì sao phải làm ra loại chuyện này với ta?”
“Nếu không nhằm vào nàng, vậy thì có thể là nhằm vào ông nội của nàng, hoặc là cha mẹ của nàng.” La Thần tỉnh táo phân tích: “Nàng nghĩ xem, mẹ của nàng mỹ mạo như vậy, không thể nào là do gia đình bình thường nuôi thành. Ông nội của nàng tám chín phần là hậu duệ của đỉnh cấp tông môn Pháp gia rồi, cũng là nhân vật quan trọng của thần điện Quang Minh. Mà thân phận của cha nàng thì càng thần bí hơn cả.”
“Cha ta có gì thần bí?” Vinh Tuệ Khanh hồ nghi hỏi: “Ông ấy chẳng qua chỉ là một người đàn ông bình thường sống trên núi. Từ nhỏ đến lớn, ta chưa từng thấy ông ấy có bất kì điểm xuất chúng nào. Không giống mẹ ta, nói cho cùng thì chỉ cần thấy qua dung mạo của bà, liền biết bà không phải là người bình thường. Thế nhưng cha của ta, cho dù thế nào ta cũng không nghĩ ra được...”
La Thần đứng lên, đi đến ngồi xuống bên cạnh Vinh Tuệ Khanh, nghiêng đầu nhìn sườn mặt hoàn mỹ của cô, nhàn nhạt nói: “Ông ta có thể là con trai của ông nội nàng, cưới mẹ nàng làm vợ, thậm chí có thể đẻ ra được đứa con gái như nàng, đã đủ để chứng minh sự bất phàm của ông ta.”
Vinh Tuệ Khanh nghe xong vừa buồn cười, lại cảm thấy kinh hồn táng đảm.
“Cha ta thật sự lợi hại vậy sao?” Vinh Tuệ Khanh nhíu mày, rồi lắc đầu: “Không đúng. Nếu như bọn họ quả thật lợi hại như vậy, vì sao bọn họ không hề có tu vi?” Thấy La Thần mở miệng muốn nói gì đó, Vinh Tuệ Khanh vội cắt ngang lời y: “Đừng nói bọn họ là tộc Cửu Vĩ Hồ, đang tu luyện đuôi hồ ly giống Vương nữ Đồ Sơn. Ta biết bọn họ không phải là yêu tu, bọn họ là người bình thường, không phải tu sĩ.”
La Thần quay mặt đi chỗ khác, nhìn phía trước, thản nhiên nói: “... Không có tu vi, vậy còn có một khả năng, chính là tu vi của bọn họ bị phế.”
Vinh Tuệ Khanh tức giận mà siết chặt nắm tay: “Bị phế?! Vì sao? Ai có thể ác độc như vậy?!”
“Thần điện Quang Minh. Ta có một dự cảm, những chuyện này đều có quan hệ với thần điện Quang Minh.”
“Chàng nói, là thần điện Quang Minh làm sao?!” Vinh Tuệ Khanh tức giận hỏi: “Việc này thật quá độc ác mà. Ta không tin người nhà của ta phạm vào lỗi lầm tày trời. Dựa theo tính cách và cách làm người của bọn họ, bọn họ nhất quyết sẽ không làm ra chuyện đại nghịch bất đạo gì.”
“Không được, nhất định ta phải nhanh chóng loại trừ luồng hơi thở trong thân thể, sau đó đi thần điện Quang Minh.” Vinh Tuệ Khanh quyết định, vội vàng nói.
“Nàng đừng vội. Hiện giờ chúng ta đã biết có thứ này, muốn loại trừ nó cũng không phải là chuyện không thể nào.” La Thần suy nghĩ một lúc, đưa ngón tay ra, viết ra vài chữ giữa không trung.
Chữ viết phát sáng tiêu tán trước mắt Vinh Tuệ Khanh, Vinh Tuệ Khanh nhìn hồi lâu rồi mới nhắm mắt lại, tu luyện dựa theo biện pháp La Thần vừa viết ra.
Thứ La Thần viết ra cho cô là một môn công pháp của Ma giới, chuyên dùng để tẩy sạch thứ đối lập với bản thân, đặc biệt là ký sinh thể trong cơ thể của Ma tộc.
Đối với người trong Ma tộc mà nói, bọn họ tu luyện là bắt đầu từ luyện thể, cũng bởi vì thân thể của bọn họ rất dễ dàng thu hút các sinh linh ký sinh hoặc cộng sinh.
Thân thể như vậy không thể tu thành đại đạo.
Thế nên đại bộ phận Ma tộc đều tu luyện môn công pháp tẩy sạch thứ đối lập với bản thân này.
Chỉ là Vinh Tuệ Khanh không phải Ma tộc, La Thần không biết môn công pháp này có quá mạnh mẽ, khiến cho thân thể của cô không chịu nổi hay không.
Nhưng Vinh Tuệ Khanh ngồi khoanh chân trên giường, đả tọa hơn một tháng, trong quá trình đó cũng không có chuyện gì không ổn gì xảy ra.
La Thần tỉnh ngộ ra.
Bởi vì Vinh Tuệ Khanh vẫn tu luyện Húc Nhật Quyết của yêu tu Mão gia, kỳ thực đã luyện thể rồi, thế nên thân thể của cô vẫn có thể chịu đựng môn công pháp tẩy rửa này.
Đồ Sơn Quỹ Họa giữa đường từ biệt, nói nàng phải về thành Hồ Lô, cùng người nhà bàn giao mọi việc, sang năm đi núi Đại Hoang chuẩn bị Kết Anh.
La Thần biết Vinh Tuệ Khanh cũng muốn đi núi Đại Hoang, bèn thay cô hỏi Đồ Sơn Quỹ Họa, có thể mang cô cùng đi hay không.
Đồ Sơn Quỹ Họa lại rất thẳng thắn nói, chỉ cần núi Đại Hoang để cho Vinh Tuệ Khanh tiến vào, nàng ấy mang cô theo cũng không vấn đề gì.
La Thần rất kinh ngạc. Thì ra núi Đại Hoang còn có thể tự chọn người sao?!
“Nếu thần kỳ như vậy, ta cũng muốn đi thử vận may một chút.” La Thần cười nói. Có thể đi vào hay không cũng không phải do Đồ Sơn Quỹ Họa định đoạt, La Thần cũng sẽ không lo lắng thiếu nhân tình của Đồ Sơn Quỹ Họa.
“Được. Đến lúc đó làm sao ta tìm được các ngươi?” Đồ Sơn Quỹ Họa hỏi.
La Thần đưa cho Đồ Sơn Quỹ Họa một lá bùa định vị: “Đến lúc đó cô bóp nát lá bùa này, bọn ta sẽ biết cô đang ở đâu, rồi đến tìm cô.”
Đồ Sơn Quỹ Họa cất lá bùa xong, tò mò hỏi thêm một câu: “Vậy các ngươi vẫn tiếp tục phiêu lưu trên biển à?”
La Thần cười không nói.
Đồ Sơn Quỹ Họa cũng không hỏi lại, mang theo Linh Vũ và tám nam hộ vệ của nàng ta cáo từ.
Trên bè nổi chỉ còn lại đám người của Vinh Tuệ Khanh.
La Thần lại lẳng lặng đợi thêm một tháng nữa, bè nổi mới tìm được một hòn đảo nhỏ trên biển.
Trước đây có người nói nơi này tồn tại động phủ của đại tu sĩ thời thượng cổ, linh khí vẫn rất sung mãn.
La Thần lo lắng xảy ra chuyện giống lần trước, cẩn thận xuống thăm dò một lượt, phát hiện đúng là không có dấu tích người ở, chỉ có một ít động vật nhờ linh khí tác động mà sắp khai linh trí sống trên đảo.
Vinh Tuệ Khanh còn đang tu luyện, La Thần đưa cô xuống đảo.
Động phủ của đại tu sĩ kia hình như đã từng có người tìm đến, đồ vật bên trong gần như bị quét sạch, chỉ là linh mạch dưới đất vẫn còn đấy, linh khí vẫn tràn đầy.
Linh mạch và linh khoáng không giống nhau.
Tu sĩ có tu vi lớn mạnh có thể lấy cả một linh khoáng đi.
Ví như lúc khai quật được mỏ quặng ngũ hành linh thạch của Đông Đại Lục, thần điện Quang Minh liền phái Thánh tử đến, lấy toàn bộ mỏ quặng đi.
Mà linh mạch thì không thể nào lấy đi được. Bởi vì linh mạch và môi trường nơi ấy là chung một nhịp thở, một khi lấy ra, liền lập tức tan thành mây khói.
Chỉ là linh mạch nơi này sung túc đến vậy, thế nhưng tu sĩ đến nơi này lại không hề lưu lại tu luyện, đủ để chứng minh tu sĩ kia không chỉ là đại tu sĩ bình thường. Bọn họ có môi trường tu luyện lớn mạnh hơn nơi đây rất nhiều. Thế nên bọn họ chướng mắt chỗ này, chỉ lấy bảo bối trong động phủ đi, những thứ khác đều không để vào mắt.
Lúc Vinh Tuệ Khanh mở mắt ra là cô đã ngồi trong động phủ của đại tu sĩ thời thượng cổ.
Đã quen tròng trành phiêu đãng trên biển, Vinh Tuệ Khanh thật đúng là không quen với cảm giác đứng trên đất bằng này.
Cô đứng lên, đi lại nhìn ngắm xung quanh.
La Thần ngồi ngay ngắn trên bồ đoàn ở một góc động phủ, nhìn Vinh Tuệ Khanh ôn tồn hỏi: “Nàng khá hơn chút nào không?”
Vinh Tuệ Khanh biết là y đang hỏi cô về kết quả tu luyện môn công pháp kia.
“Mới tu luyện một nửa, vừa mới tìm được vị trí của thứ kia.” Vinh Tuệ Khanh giận tái mặt đáp. Cô mới vừa học thì làm sao mà chặt đứt được liên hệ với cái thứ kia.
Đúng là không tra xét thì không biết, vừa tra xét thì mới biết được rằng, cái vật kia đã sớm vươn đến trong tiềm thức của Vinh Tuệ Khanh.
Tất cả mọi chuyện trong ký ức của Vinh Tuệ Khanh cũng đều không tránh được bị vật kia nhìn trộm.
La Thần gật đầu: “Tìm được là tốt rồi. Từ từ sẽ đến, không nên gấp. Môn công pháp này nàng có thể tự mình tu luyện đã là may mắn tột cùng. Nếu không, nàng phải chịu cực khổ cùng cực, thậm chí phải hao tổn phân nửa tu vi mới có thể dứt bỏ vật kia.”
Đương nhiên, La Thần cũng không nói gì, nếu đợi đến khi tu vi Vinh Tuệ Khanh tăng cao hơn rồi mới phát hiện sự tồn tại của thứ kia, đến lúc đó, dù có tổn thất phân nửa tu vi cũng không đủ. Nếu như khi đó cô đã Kết Đan, vậy toái đan là chuyện phải làm. Nếu đã Kết Anh, vậy thì càng thảm, trước phải toái anh, sau đó toái đan.
Nói tóm lại, là phải mất nửa cái mạng mới có thể diệt trừ thứ kia.
Nếu như luyến tiếc nửa cái mạng của mình thì cứ chờ mất nguyên cái mạng, bị nó đoạt xá đi!
Nói như vậy để biết, kẻ đã gieo thứ này vào thân thể đứa trẻ chỉ mới chào đời, quả là đủ ác độc mà.
Vinh Tuệ Khanh líu lưỡi, phân tích với La Thần: “Ta tu luyện một nửa công pháp thì có thể tìm được vị trí của nó, thêm một thời gian nữa thì có thể diệt trừ nó hoàn toàn rồi!”
“Hy vọng là vậy.”
...
Trải qua một thời gian dài trên đảo, mới đó mà đã nửa năm, Đồ Sơn Quỹ Họa truyền tin đến, nói sắp khởi hành đi núi Đại Hoang.
La Thần đánh thức Vinh Tuệ Khanh, hỏi cô tu luyện như thế nào rồi.
Vinh Tuệ Khanh cười khổ nói: “Chỉ có thể giam cầm luồng hơi thở kia, nhưng không cách nào diệt trừ.”
“Tại sao lại như vậy?” La Thần hết sức kinh ngạc. Người trong Ma giới tu luyện công pháp này, là để gột rửa thân thể, làm sao đến lượt Vinh Tuệ Khanh thì lại không có tác dụng nên có chứ?
“Ta cũng không rõ ràng lắm. Ta tu luyện đúng theo những gì chàng dạy ta. Nhưng đến một bước cuối cùng, lại chẳng thể nào lay chuyển được vị trí của thứ kia. Cuối cùng không thể làm gì khác hơn là chặt đứt xúc tu của nó đã vươn vào trong tiềm thức của ta, sau đó dùng công pháp kia bao vây nó lại, chờ sau này lại nghĩ biện pháp.” Vinh Tuệ Khanh cười khổ nói.
Cũng may là đã giam cầm nó lại một cách triệt để, giờ cô cũng không lo lắng thứ kia sẽ tiếp tục đánh cắp ký ức và tu vi của cô nữa.
La Thần gật đầu: “Ta muốn dò xét xem.”
Vinh Tuệ Khanh nhắm mắt lại, loại trừ lớp bảo vệ của mình, để La Thần dò xét.
Thần thức La Thần đi đến chỗ Vinh Tuệ Khanh chỉ dẫn, sau khi tỉ mỉ điều tra, xác nhận thứ kia quả thật đã bị giam giữ rồi, mới thở ra rồi rời khỏi tiềm thức của Vinh Tuệ Khanh.
“Vậy tạm thời cứ như vậy đi. Ta đoán chừng, phải đợi đến lần tấn cấp tiếp theo của nàng, mới có thể mượn cơ hội diệt trừ nó.” La Thần đáp, lại nói: “Vương nữ Đồ Sơn đã sắp khởi hành đi núi Đại Hoang, chúng ta cùng đi chứ.”
Sau khi bàn giao mọi chuyện lại cho Khẳng Khẳng, Xích Báo, Lang Thất và A Nga, Vinh Tuệ Khanh và La Thần liền bước lên hành trình đến núi Đại Hoang.
Đồ Sơn Quỹ Họa thấy bóng dáng hai người bọn họ, cười vẫy tay, đi vào khe hở giữa hẻm núi sâu.