*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vinh Tuệ Khanh lấy lại tinh thần, trong đầu vừa nhớ lại cảnh tượng mình mới nhìn thấy, vừa nói: “Người phụ nữ áo đen, tay cầm liêm đao kia có phải là Minh Vương không?”
Long Thần cảm thấy bất ngờ, hắn liếc mắt nhìn cô: “Ngươi biết nàng ta là Minh Vương? Ngươi cũng biết không ít nhỉ... Ai nói cho ngươi biết?”
Vinh Tuệ Khanh không trực tiếp trả lời vấn đề này, mà hỏi tiếp: “Tại sao nàng ta phải vội tới báo thù cho Doanh Xung của tông môn đỉnh cấp? Lẽ nào tông môn đỉnh cấp có liên quan với nàng ta sao? Nàng ta không phải là đại đan sư của Thành Nguyên Đan Lâu à?” Cô đã nghe Lang Thất và Xích Báo nói đến, đại đan sư của Thành Nguyên Đan Lâu chính là một người3áo đen cầm liêm đao. Đương nhiên, bọn họ đều chưa từng nhìn thấy mặt của người kia, không biết người đó là nam hay nữ.
Long Thần thản nhiên gật đầu: “Nói như vậy, nàng ta là người đứng phía sau của tông môn đỉnh cấp và Thành Nguyên Đan Lâu.” Hắn nói xong lại trầm ngâm: “Nhân vật cấp thần như vậy lại đứng phía sau, chứng tỏ địa vị của tông môn đỉnh cấp và Thành Nguyên Đan Lâu thật sự không nhỏ.”
“Nhân vật cấp thần gì chứ?” Vinh Tuệ Khanh nghi ngờ hỏi: “Chẳng qua chỉ là một Minh Vương mà thôi.”
Long Thần liếc mắt nhìn cô: “Minh Vương chẳng qua là một thân phận của nàng ta mà thôi, nếu nói ra thân phận thật sự của nàng ta, sợ là sẽ hù chết ngươi đấy. Nếu như không0phải vì cuộc bạo loạn của các thần năm đó, thân thể thần của nàng ta không trọn vẹn thì một thần điện Quang Minh sao có thể là đối thủ của nàng ta được? Hẳn đã sớm bị nàng ta nắm được rồi.”
“Nàng ta lợi hại như vậy sao?” Vinh Tuệ Khanh tròn mắt: “Minh Vương chỉ là một phần thân phận của nàng ta thôi à? Có cần nghịch thiên như thế không?” Cô nói xong lại lẩm bẩm: “Người này luôn nhớ thương La Thần, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra vậy?”
Nghĩ đến người đàn ông của mình bị một vị thần lớn như vậy nhòm ngó, Vinh Tuệ Khanh đột nhiên có cảm giác khóc không ra nước mắt... Độ khó có cần cao như vậy không? Đoạt đàn ông với thần, cô chán sống rồi sao?
Long Thần5còn đang vội đi tìm người phụ nữ mình vẫn chờ bấy lâu nên nói ngắn gọn: “Được rồi, người phụ nữ kia biết là ta giết Doanh Xung, hơn nữa vừa rồi nàng ta lại bị ta đánh cho thương nặng, chắc chắn sẽ không gây sự với Thanh Vân Tông nữa... Như vậy ngươi yên tâm rồi chứ? Ngươi mau nói cho ta biết, vừa rồi ngươi nhìn thấy ai? Vì sao chìa khoá long cốt lại cảm ứng được hơi thở của ‘nàng ấy’?”
Vinh Tuệ Khanh không suy nghĩ linh tinh nữa, cô cẩn thận quan sát Long Thần, thấy trong mắt hắn lộ rõ sự sốt ruột, lại nghĩ tới chuyện Long Thần từng nói với cô thì có chút do dự.
Vừa rồi khi cô gặp Thánh nữ Quản Khinh Sa, chìa khoá long cốt trên người cô đã4rung mạnh. Lúc đó cô không thể không rót một tia linh lực vào trong, mới ép cho chìa khoá long cốt kia yên tĩnh lại.
Chẳng lẽ Thánh nữ Quản Khinh Sa thật sự là người Long Thần chờ đợi cả vạn năm nay sao?
Hơn nữa, trong tên của dì thật sự có một chữ “Khinh”.
Vinh Tuệ Khanh nhớ rất rõ, lần đầu tiên cô gặp Long Thần, hắn đang thì thầm gọi tên Khinh Khinh. Lúc đó cô vừa nghe được, còn tưởng Long Thần gọi cô là Khanh Khanh. Sau đó nghe giọng nói thất vọng của Long Thần, Vinh Tuệ Khanh mới cân nhắc xem là chữ “Khinh” nào.
Bây giờ nhớ tới, chắc chính là chữ Khinh trong Quản Khinh Sa rồi?
Còn nữa, Long Thần từng nói cô có huyết mạch của người phụ nữ kia. Vừa rồi cô lại9biết được, Thánh nữ của thần điện Quang Minh Quản Khinh Sa là em gái của Quản Phượng Nữ - mẹ cô, cũng chính là dì của cô. Cho nên nói cô có huyết mạch của dì cũng là chuyện dễ hiểu.
Nhưng Long Thần nói một vạn năm trước hắn đã gặp người phụ nữ kia, Vinh Tuệ Khanh biết rất rõ, Thánh nữ Quản Khinh Sa - dì của mình tuyệt đối không già tới một vạn tuổi.
Vậy đã có chuyện gì xảy ra? Liệu có phải là dì không? Hay là lão tổ tông của Quản gia bọn họ?
Vinh Tuệ Khanh suy nghĩ một lúc lâu mới truyền âm cho Long Thần: “Người vừa nói chuyện với ta đúng là Quản Khinh Sa - Thánh nữ của thần điện Quang Minh.” Do dự một lúc, Vinh Tuệ Khanh vẫn không nói ra mối quan hệ thân thích giữa mình và Quản Khinh Sa.
Long Thần bình tĩnh nhìn cô: “Ngươi có thể thề với tâm ma là ngươi không nói dối, vừa rồi khi chìa khoá long cốt chấn động, ngươi thật sự nhìn thấy Thánh nữ của thần điện Quang Minh không?”
Vinh Tuệ Khanh tức giận nói: “Ta lừa ngươi làm gì? À, đúng rồi, ta còn nhìn thấy có mấy con Diệu Âm Điểu bên ngoài bộ liễn của nàng ấy. Chắc người phụ nữ của ngươi sẽ không biến thành Diệu Âm Điểu chứ?” Dị thú có đầu người thân chim, âm thanh nghe rất hay chính là Diệu Âm Điểu.
Long Thần hít sâu một hơi, xoay người lại nhìn biển mây mênh mông phía xa, lẩm bẩm: “Xem ra, vẫn phải tới thần điện Quang Minh một chuyến.”
Tròng mắt Vinh Tuệ Khanh xoay chuyển, cô lặng lẽ truyền âm hỏi: “Thần điện Quang Minh ở đâu vậy?”
Long Thần quay đầu liếc nhìn cô, cười có chút ranh mãnh: “Chờ tới lúc ngươi sẽ biết thôi.” Nói xong, hắn đã biến mất khỏi tầm mắt của Vinh Tuệ Khanh, chỉ còn lại dư âm vang vọng trong đầu cô: “... Ngươi nhớ sớm qua đấy, ta sẽ ở thần điện Quang Minh chờ ngươi...”
Vinh Tuệ Khanh tức giận giậm chân, nhưng lại không thể làm gì được. Tuy nhiên nghĩ đến trước khi Long Thần rời đi còn giúp cô giải quyết một phiền toái lớn như đạo trưởng Doanh Xung thì cũng không tệ, cô lại xoay người nhìn Khẳng Khẳng hỏi: “Sao ngươi lại chạy tới đây? Ngươi nói thật với ta đi, năm đó đã xảy ra chuyện gì ở phía sau Dốc Lạc Thần vậy? Hôm nay ta nhìn cảnh tượng bên trong kết giới của Long Thần, không hiểu sao lại có cảm giác như rất quen thuộc?”
Khẳng Khẳng nhìn trái nhìn phải giả vờ ê a.
Vinh Tuệ Khanh đương nhiên không chịu buông tha, vẫn truy hỏi nó không ngừng.
Lúc Khẳng Khẳng sắp phiền tới mức không chịu nổi, La Thần đã lặng lẽ xuất hiện ở trước mặt Vinh Tuệ Khanh.
Cô ngẩng đầu nhìn thấy La Thần thì rất vui mừng, thoáng cái đã nhào vào lòng y, tươi cười rạng rỡ: “Cuối cùng chàng cũng tới rồi!”
Ngày hôm nay đúng là một ngày tốt.
Đạo trưởng Doanh Xung được giải quyết, La Thần cũng trở về bên cạnh cô.
Vinh Tuệ Khanh nắm tay La Thần, cùng trở về động phủ.
Xích Báo và Lang Thất nhìn thấy La Thần trở về đều rất vui mừng, chúng đi qua hành lễ với y.
Khẳng Khẳng thấy Vinh Tuệ Khanh cuối cùng không truy hỏi nữa cũng rất vui mừng, nó lén đi ra ngoài tìm hạt thông.
Chờ tới khi Xích Báo và Lang Thất đi rồi, Vinh Tuệ Khanh mới dẫn theo La Thần đi vào mật thất, nói cho y nghe mấy chuyện đã xảy ra gần đây.
Khi nghe nói đạo trưởng Doanh Xung của tông môn đỉnh cấp phái sứ giả qua, muốn kết đạo lữ song tu với Vinh Tuệ Khanh, ma khí của La Thần lập tức tràn ra, trong đáy mắt dâng lên màu đỏ, vẻ mặt trở nên khát máu.
Vinh Tuệ Khanh nhìn thấy bộ dạng La Thần như vậy, vội vàng mở ra một kết giới, bao phủ lấy ma khí của y.
May mà trong mật thất của động phủ của cô còn có trận pháp, có thể đề phòng hơi thở thoát ra bên ngoài.
Nếu không, động phủ của ô đã lập tức bị tu sĩ cao cấp của Thanh Vân Tông bao vây rồi.
Tu sĩ cao cấp của Thanh Vân Tông sẽ không cho rằng Vinh Tuệ Khanh là ma, nhưng sẽ cho rằng cô bị người trong Ma giới cưỡng ép, sẽ liều mạng muốn cứu cô.
Bây giờ, Vinh Tuệ Khanh đã thành bảo vật trấn tông của Thanh Vân Tông, cho dù sau này cô đi tới thần điện Quang Minh, cũng có thể bảo vệ Thanh Vân Tông.
“Chàng đừng nóng giận, đạo trưởng Doanh Xung đã bị Long Thần giết chết rồi. Đúng rồi, người phụ nữ áo đen, tay cầm liêm đao kia chính là Minh Vương, thật ra ả còn có rất nhiều thân phận. Nàng ta còn là đại đan sư của Thành Nguyên Đan Lâu. Ta nghe Long Thần nói, nàng ta còn có một thân phận lợi hại hơn là thượng thần nữa!” Để tránh La Thần tiếp tục tức giận, Vinh Tuệ Khanh nói luôn một hơi. Nếu để đến mức cô không khống chế được thì sẽ không ổn đâu.
La Thần chậm rãi ngồi xuống và thu lại hơi thở. Ở Ma giới, y đã tạo ra một viên Kim Đan Nhân giới giả. Bây giờ, bên trong đan điền của y có hai viên Kim Đan. Y định đưa viên Kim Đan thật của mình cho Vinh Tuệ Khanh luyện hóa, như vậy tu vi của cô có thể tăng lên nhanh hơn.
La Thần há miệng, phun ra một viên Kim Đan có kích thước lớn bằng quả trứng gà.
La Thần sử dụng linh lực dẫn dắt Kim Đan của mình tới trước mặt Vinh Tuệ Khanh.
Vinh Tuệ Khanh rất hoảng sợ, cô lùi nhanh về phía sau, hoảng hốt: “Chàng làm gì vậy?”
La Thần lạnh lùng nói: “Không phải nàng muốn tham gia cuộc thi đấu luyện đan sao? Còn muốn đi thần điện Quang Minh nữa. Tu vi của nàng thấp như vậy, chẳng lẽ muốn đi thần điện Quang Minh mặc cho người ta xẻ thịt à?”
Chuyện của đạo trưởng Doanh Xung làm cho La Thần có cảm giác quá thất bại.
Cho dù y là người đứng đầu Ma giới, cũng có lúc không che chở được người phụ nữ mà mình yêu thương.
Nếu như lần này không phải có Long Thần đúng lúc chạy tới, tiện tay giết chết đạo trưởng Doanh Xung thì Vinh Tuệ Khanh sẽ có kết quả thế nào, y thật sự không dám nghĩ tới.
Y vẫn luôn muốn được ở cùng cô, nhưng lại không có cách nào làm được.
Y là người đứng đầu Ma giới nên phải có trách nhiệm của mình. Ở Nhân giới, y vẫn phải cẩn thận che giấu tu vi, che giấu ma khí, chỉ có thể lấy bộ dạng của tu sĩ Kết Đan xuất hiện. Nếu sau này lại có một tu sĩ cao cấp coi trọng Vinh Tuệ Khanh, vậy y phải làm thế nào đây?
Vinh Tuệ Khanh nhìn dáng vẻ cuồng bạo của La Thần thì khiếp sợ đến mức há miệng, nuốt luôn Kim Đan xuống.
“Bây giờ! Ngay lập tức luyện hóa Kim Đan đi!” La Thần nổi giận gầm lên một tiếng, ném cô vào trong kết giới của mình, không cho Vinh Tuệ Khanh giãy giụa phản kháng, y tức giận nói: “Nàng tu luyện tới Kết Đan trung kỳ rồi hãy ra! Nếu không, cả đời nàng cứ ở trong đó, đừng nghĩ tới chuyện ra ngoài nữa!”
Nói xong, bóng dáng La Thần biến mất khỏi mật thất trong động phủ của Vinh Tuệ Khanh.
Y cần phải lập tức làm gì đó để phát tiết những tức giận trong lòng.
Đạo trưởng Doanh Xung tông môn đỉnh cấp đáng chết. Không biết còn có người nào khác trong tông môn đỉnh cấp nhòm ngó tới sắc đẹp của Vinh Tuệ Khanh nữa không...
La Thần vừa rời khỏi phạm vi của Thanh Vân Tông thì không e ngại nữa, y lại để lộ ra thân phận và tu vi của người đứng đầu Ma giới, bay tới tông môn đỉnh cấp của Trung Đại Lục.
...
Trong tông môn đỉnh cấp, hòa thượng Liễu Duyên đang chìm trong trạng thái thiền định chợt giật mình tỉnh giấc. Hắn vừa mở mắt ra đã thấy một người đàn ông cao lớn đẹp trai, khoác áo choàng màu đỏ như máu che kín cả người nhìn mình. Mái tóc dài đen bóng đang nhẹ nhàng tung bay sau lưng của y. Chiếc áo choàng đỏ như máu trên người y không có gió thổi nhưng lại tự lay động.
“Ngươi là Liễu Duyên?” La Thần để lộ ra thân thể thật sự của người đứng đầu Ma giới, thản nhiên hỏi.
“Đúng là bần tăng. Xin hỏi thí chủ là thần thánh phương nào?” Liễu Duyên miễn cưỡng đứng lên, có chút hoảng sợ nhìn La Thần. Linh lực của người này làm hắn cảm thấy áp lực, giống như cảm giác của hắn đối với thượng tiên vậy. Lẽ nào tu vi của người này có thể tương đương với thượng tiên?!
La Thần cầm một lá thư trong tay tới trước mặt Liễu Duyên khẽ rung lên: “Đây là lá thư ngươi phái sứ giả đưa tới Thanh Vân Tông sao?”
Liễu Duyên nhìn qua. Đó đúng là lá thư hắn vừa bảo đại đệ tử mình ưng ý nhất đi Thanh Vân Tông đưa tin. Doanh Xung gặp bất hạnh ở Thanh Vân Tông, nhất định là có liên quan đến con tiện nhân Vinh Tuệ Khanh kia. Liễu Duyên không cam lòng, ỷ mình có thượng tiên làm chỗ dựa, nên một lần nữa đưa ra lời mời, muốn kết làm đạo lữ song tu với Vinh Tuệ Khanh.