*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lúc này Phác Cung Doanh mới yên lòng, mừng rỡ: “Đó là chuyện tất nhiên. Ngươi có thể dạy bọn họ luyện đan cũng là quá tuyệt rồi, chẳng lẽ còn phải bảo đảm mỗi người bọn họ đều trở thành đại sư đan đạo được sao? Ngươi có lòng như vậy, trên dưới Thanh Vân Tông chúng ta đều sẽ ghi nhớ chuyện này.”
Vinh Tuệ Khanh cười khẽ: “Ta cũng là đệ tử của Thanh Vân Tông, cũng nên làm chút chuyện cho Thanh Vân Tông.”
Thật ra cô và Phác Cung Doanh đều biết, sau khi cuộc thi đấu luyện đan của Ngũ Châu Đại Lục kết thúc, cô sẽ không phải là người của Thanh Vân Tông nữa.
May là trước đây khi cô ra ngoài ngao du đã bố trí xong đại trận pháp bảo3vệ núi Thanh Vân Tông. Từ nay về sau, Đại Trận Pháp Sư của Thanh Vân Tông đều sẽ là hai người, hỗ trợ giúp đỡ lẫn nhau, cũng kìm chế lẫn nhau.
Bây giờ, cô lại dốc hết tâm đắc trong đan đạo của mình để truyền thụ ra, cô sẽ có thể yên tâm thoải mái rời khỏi Thanh Vân Tông.
Trong ba tháng tiếp theo, Vinh Tuệ Khanh rất bận rộn.
Mỗi buổi sáng, cô đều đi tới giảng đường của Thanh Vân Tông giảng bài, giảng từ đan dược đơn giản nhất đến một vài đan dược phức tạp, thậm chí thể hiện một ít thủ pháp luyện đan thông thường ở ngay trước mặt mọi người, đồng thời giao lưu với các đệ tử trong vườn thuốc của Thanh Vân Tông, cũng hiểu rõ một0vài điều trước đây cô biết nhưng không hiểu hết giá trị của nó.
Quá trình giảng bài này cũng là quá trình để Vinh Tuệ Khanh ôn lại và xem kĩ lại kỹ thuật luyện đan của mình. Từ trong đó, cô cũng hiểu được không ít điều trước đây không phát hiện ra, thu hoạch cũng không nhỏ.
Khi thời gian ba tháng sắp kết thúc, Vinh Tuệ Khanh đã có thể sử dụng lò luyện đan lớn của Thanh Vân Tông và Địa Hỏa bình thường để luyện ra đan dược thất phẩm có chất lượng cao.
La Thần cũng ra khỏi mật thất. Y đã luyện lò luyện đan bằng đồng kia thành một lò luyện đan nhỏ thường thấy bên ngoài, nó có màu xám tro, vừa nhìn đã biết là dùng loại đất và5tro bình thường nhất chế tạo thành, loại lò luyện đan thông thường có thể mua được ở ngoài chợ với giá mười linh thạch hạ phẩm.
Vinh Tuệ Khanh cầm lò luyện đan màu xám này mà yêu thích không nỡ rời tay, sau khi lật lên lật xuống nhìn, cô khen: “Chàng thật lợi hại, luyện ra lò luyện đan này nhìn qua giống như thật vậy.”
La Thần phẩy tay nói: “Thật ra nó là thật. Lò luyện đan bằng đồng này của nàng thật sự có những điểm kỳ lạ, nhưng ta cũng không thật sự chế luyện nó, ta phát hiện nó có một vài cơ quan khống chế. Chỉ cần đóng lại phần lớn cơ quan khống chế này, rất nhiều chức năng của nó sẽ đóng lại. Sau đó ta cho nó4thêm một lớp bọc bên ngoài mà thôi.”
“Vậy là sao?” Vinh Tuệ Khanh lấy làm lạ. Từ trước tới nay cô chưa từng nghĩ tới lò luyện đan bằng đồng này còn có nhiều “mức độ” như vậy...
“Nàng xem, ở đây, ở đây, còn có ở đây nữa đều là cơ quan. Nếu như không đóng những cơ quan khống chế trên lò luyện đan bằng đồng này, cho dù ta có luyện hóa vẻ ngoài của nó, nó vẫn thu hút sự chú ý của người khác. Chức năng càng mạnh thì càng không che giấu được. Chỉ có tắt đi phần chức năng của nó, mới có thể xem nó là lò luyện đan bình thường nhất. Hơn nữa, bây giờ nó cũng chỉ là một lò luyện đan bình thường nhất.”
Vinh Tuệ Khanh đã9hiểu ra. Nó lại giống như một ít thiết bị điện có nhiều chức năng ở đời trước của cô vậy, nếu không ấn các nút của chức năng này, những thiết bị điện sẽ không thể hiện ra chức năng đó.
Vinh Tuệ Khanh nhớ tới cái đỉnh đồng nhỏ cùng bộ, đây chính là thứ có thể nâng cao mức độ tinh khiết của đan dược. Trong lòng cô tự nhiên thấy ngứa ngáy khó chịu, nên ngay lập tức lấy ra cho La Thần chế luyện luôn.
La Thần biết Vinh Tuệ Khanh còn có một đỉnh đồng nhỏ, y cũng cảm thấy tò mò. Y cầm lên nhìn, phát hiện nó cũng có cơ quan tương tự với lò luyện đan bằng đồng. Thật ra có thể đóng chức năng tinh luyện của nó, nhưng nếu như đóng lại thì nó cũng không có tác dụng nào nữa, cần gì phải lấy ra cho người khác thấy chứ?
Vinh Tuệ Khanh cảm thấy La Thần nói có lý nên không còn lăn tăn về vấn đề đỉnh đồng nhỏ này nữa. Cô bắt đầu chuẩn bị để hôm sau rời khỏi Thanh Vân Tông, lên đường đi tới nơi diễn ra cuộc thi đấu luyện đan ở Trung Đại Lục.
Trên tầng cao nhất trong mật thất của Thành Nguyên Đan Lâu, người phụ nữ áo đen cầm liêm đao cơ thể trần truồng, ngồi khoanh chân trên bồ đoàn. Mái nhà trên đầu nàng ta có một cửa sổ hình tròn, để ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu vào, bao phủ lấy cả người nàng ta, toả ra hương vị thánh khiết. Nhưng vì khắp người nàng ta có sương mù màu đen quanh quẩn, nên hương vị thánh khiết kia toả ra một chút kỳ dị.
Nàng ta nhắm hai mắt, cuối cùng thở hắt ra vài hơi, ngửa đầu phun ra một viên nội đan màu đen. Dưới ánh trăng, viên nội đan kia chậm rãi xoay tròn.
Một lát sau, nội đan màu đen kia hình như đã trắng hơn, không còn đen như trước nữa. Lúc này, nàng ta mới hé môi, nuốt viên nội đan này vào.
Nàng ta cúi đầu, nhìn cơ thể mình.
Ở trong tầng lớp sương mù màu đen bao quanh, nàng ta thấy được từng vết thương trên người. Chỗ đan điền ở bụng dưới có một lỗ trống rỗng mất một nửa.
Đây là “Thần thể khiếm khuyết” mà Long Thần Thính Phong đã nói tới.
Người phụ nữ áo đen cầm liêm đao thì thào nói nhỏ: “Lấy nửa đan điền để đổi lấy việc tiêu diệt ngươi, Kế Đô ta không thiệt...” Nói xong, nàng ta cười thâm hiểm. Trong đêm tối, tiếng cười này âm trầm đáng sợ giống như tiếng cú kêu đêm vậy.
Hóa ra tên của người phụ nữ áo đen cầm liêm đao này là Kế Đô.
Kế Đô, cái tên này đã từng vang dội trong các thần tới mức nào, hiện tại còn có ai nhớ tới nàng ta nữa?
Nói nàng ta là Minh Vương sao? Nực cười, năm đó nàng ta chỉ cần búng ngón tay một cái là cướp được vị trí Minh Vương, trở thành Minh Vương mới.
Thần chính là thần, cho dù thần thể khiếm khuyết, nàng ta cũng là thần.
Vì người trong lòng kia, cho dù có long trời lở đất, cho dù gây ra cuộc bạo loạn của các thần, nàng ta cũng không tiếc, chỉ cần trong lòng của người kia có mình.
Nhưng nàng ta cố gắng lâu như vậy, mà người kia vẫn đối xử với mình lúc nóng lúc lạnh, thế mà lại có thể xem ả Vinh Tuệ Khanh kia là bảo bối trong lòng.
Lẽ nào y còn chưa nhớ ra sao?
Thời gian tốt đẹp trong quá khứ, y với nàng ta từng sống cuộc sống thoải mái thế nào trong núi Đại Hoang. Ở nơi đó, các thần thuần phục, vạn vật quỳ lạy, bọn họ giống như mặt trăng được các sao vây quanh, thống trị trời xanh, mặt đất và biển cả.
Nếu thế giới này có vương giả, chỉ có thể là thiên hạ của nàng ta và y.
Nhưng nàng ta tính kế đại thần, lại không tính toán được số phận...
Kế Đô nghĩ đến chuyện cũ lại thấy hoảng hốt, đôi vai run lên. Nàng ta mặc chiếc áo choàng, chùm mũ lên đầu, trong tay cầm liêm đao dài của mình và đứng lên.
Cô ả Nhân giới Vinh Tuệ Khanh kia, đã đến lúc ngươi phải chết rồi.
Ta có thể tạo ra ngươi thì cũng có thể phá hủy ngươi.
Kế Đô sửa lại bộ áo choàng trên người, bước nhanh ra khỏi mật thất của Thành Nguyên Đan Lâu. Nàng ta vừa lắc người đã biến mất ở trong bầu trời đêm, giống như một ngôi sao băng lao về phía Trung Đại Lục.
Vinh Tuệ Khanh biết đại đan sư của Thành Nguyên Đan Lâu bị Long Thần đánh cho thương nặng, vẫn luôn tò mò không biết nàng ta có thể tự mình đi tới cuộc thi đấu luyện đan không.
Ở phương diện luyện đan, Vinh Tuệ Khanh tự tin mình không hề kém hơn bất kỳ người nào. Nhưng người phụ nữ áo đen cầm liêm đao kia vừa là đại đan sư của Thành Nguyên Đan Lâu, vừa là Minh Vương, còn là thượng thần, cũng là người duy nhất làm cô thấy e ngại.
Bởi vì theo Vinh Tuệ Khanh thấy, cô gái này không khác gì bị điên.
Vinh Tuệ Khanh đi cùng La Thần, dẫn theo Xích Báo, Lang Thất, Khẳng Khẳng và A Nga ngồi ở trên bè nổi, bay về phía Trung Đại Lục.
Nghĩ đến người phụ nữ áo đen cầm liêm đao kia, Vinh Tuệ Khanh lại không ngừng liếc nhìn La Thần, trong thời gian ngắn cô đã nghĩ ra rất nhiều ý xấu. Ý xấu nhất là muốn La Thần dùng mỹ nam kế, làm cho người phụ nữ áo đen cầm liêm đao lỡ tay là được...
La Thần cảm nhận được suy nghĩ không đáng tin của Vinh Tuệ Khanh, y truyền âm mắng: “Không có tiền đồ! Sao nàng không suy nghĩ xem phải cố gắng thế nào để chiến thắng nàng ta à? Đừng có nghĩ đến biện pháp kém cỏi như vậy chứ?... Nàng không sợ thần điện Quang Minh biết được sẽ khinh thường mình à?”
Vinh Tuệ Khanh bĩu môi, truyền âm trả lời: “Chàng đừng có hơi tí lại tìm hiểu xem ta đang suy nghĩ gì chứ? Nếu có lần sau nữa, ta không để ý tới chàng nữa đâu!” Tuy là sự uy hiếp yếu ớt, nhưng cô vẫn tự cho rằng nó rất có trọng lượng. La Thần mỉm cười, quay đầu nhìn về phía bầu trời trong xanh, quang đãng trước mắt. Phía dưới bầu trời này chính là Trung Đại Lục.
Bè nổi bay rất cao, bồng bềnh giữa những đám mây.
Vinh Tuệ Khanh nheo mắt nhìn về phía trước.
Trong trời xanh mây trắng, Vinh Tuệ Khanh nhìn thấy một tòa tháp cao như ống khói, đâm thẳng vào trong mây.
Tòa tháp này rất, cao hơn tất cả tầng mây, còn kéo dài lên trên.
Vinh Tuệ Khanh kinh ngạc, chỉ vào chỗ tháp cao nói: “Đó là chỗ nào thế? Nó thật cao, giống như muốn đâm thẳng lên trời vậy.”
La Thần nhìn qua chỉ nhìn thấy cái bóng của tháp cao, không nhìn thấy gì nữa.
Xích Báo, Lang Thất, Khẳng Khẳng và A Nga cũng không nhìn thấy gì, tất cả đều chỉ trích Vinh Tuệ Khanh: “Nhất định là cô bị hoa mắt. Chắc mấy ngày không ngủ nên cô xuất hiện ảo giác đấy.”
Hả?
Vinh Tuệ Khanh vội vàng dụi dụi mắt rồi nhìn về phía trước, nhưng không nhìn thấy gì nữa.
Tháp cao trắng như tuyết vừa mới nhìn thấy ở đây lại giống như đã biến mất khỏi giác mạc của cô vậy.
Vinh Tuệ Khanh nhíu mày. Rõ ràng cô vừa nhìn thấy tòa tháp cao này, bây giờ nó đi đâu rồi nhỉ?
Vinh Tuệ Khanh nhìn La Thần đầy vẻ hy vọng, truyền âm hỏi: “Chàng có nhìn thấy không?”
La Thần truyền âm nói: “Nhìn thấy một chút, nhưng nàng không nên nói nữa. Có lẽ cái tháp cao kia chính là Tháp Thông Thiên của thần điện Quang Minh.”
Vinh Tuệ Khanh há hốc miệng, dáng vẻ có chút sửng sốt.
Cô luôn suy nghĩ tới thần điện Quang Minh, không ngờ khi cô vừa bước vào phạm vi của Trung Đại Lục, nó lại xuất hiện ở trước mặt cô một cách thần kỳ như vậy?
Đúng là cô và thần điện Quang Minh thật sự có duyên...
“Vậy sao bây giờ lại không nhìn thấy nó nữa?” Vinh Tuệ Khanh truy hỏi: “Vì sao chỉ có hai chúng ta nhìn thấy?” Xích Báo, Lang Thất, Khẳng Khẳng và A Nga không nhìn thấy mà.