*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
La Thần im lặng hồi lâu, đột nhiên cười nói: “Ngươi cái gì cũng không nói, ta làm sao tin ngươi được?... Bỏ đi, ngươi cứ coi như ta đã thay lòng đổi dạ rồi đi. Bây giờ trong lòng ta, chỉ có nàng ấy, không có ngươi.”
Những lời ấy giống như một lưỡi dao, tàn bạo đâm vào tim Kế Đô, khiến nàng ta đau đớn không nói lên lời.
La Thần đợi một lúc lâu, thấy đối phương không nói gì, cũng nhắm mắt lại, bắt đầu muốn ngồi thiền.
Thực ra ở Nhân giới, y không thể tu luyện, bây giờ y bày ra bộ dạng này chỉ vì muốn động viên Vinh Tuệ Khanh mà thôi.
Vinh Tuệ Khanh lại rất nhanh rơi vào cảnh giới quên đi thế giới bên ngoài.
Sáng sớm ngày hôm3sau, khi những tia nắng ban mai vừa hé, cũng là ngày đầu tiên thi đấu luyện đan.
Vinh Tuệ Khanh mở mắt, tinh thần thoải mái, màu xanh thẳm trong đôi mắt càng thêm rõ rệt, làn da của cô càng trắng không tì vết.
La Thần hơi mỉm cười nói: “Chuẩn bị xong chưa?”
Vinh Tuệ Khanh đứng lên, đi lại hai vòng trong phòng, tinh thần phấn chấn nói: “Không sao nữa rồi, ta nhất định có thể đánh bại nàng ta!”
Nếu như nói trước khi nhìn thấy người phụ nữ áo đen cầm liêm đao, Vinh Tuệ Khanh chỉ nghĩ làm thế nào mới luyện được đan dược thất phẩm.
Sau khi nhìn thấy người phụ nữ kia, Vinh Tuệ Khanh cảm nhận thấy nguy cơ… Cô không những muốn luyện được đan dược thất phẩm,0mà quan trọng hơn, cô cũng phải đánh bại đối phương, đánh bại người phụ nữ có ý đồ với người đàn ông của cô.
La Thần cười nói: “Dù thua cũng không sao… Dù sao tặng phẩm thắng được cũng chẳng phải là ta.”
Vinh Tuệ Khanh không nhịn được trợn mắt lên: “Chàng đánh giá mình quá cao rồi đó.”
La Thần cười không nói gì, nhìn Vinh Tuệ Khanh rời khỏi quán trọ, đi về phía Đầm Mẫn Đan.
Luyện Đan Sư tham gia thi đấu cần phải vào sân trước.
La Thần cùng Xích Báo, Lang Thất và Khẳng Khẳng, còn có A Nga là người xem, phải đợi sau khi Luyện Đan Sư vào vị trí, mới có thể vào sân.
Vinh Tuệ Khanh đi về phía Đầm Mẫn Đan, thấy cả trăm mẫu đầm nước lớn5đã bị một tấm lều vải vô cùng lớn che lại.
Lều vải kia che cả mặt trời, quả thực hùng vĩ như một thế giới nhỏ vậy.
Kế Đô cũng đi tới, vẫn có vài phần kiêng kỵ với Vinh Tuệ Khanh.
Khi hai người bước chung đường, không phải trước đó Kế Đô chưa từng nghĩ đến việc giết Vinh Tuệ Khanh, cũng không phải không có ý định động thủ.
Nhưng từ hôm qua đến bây giờ, La Thần luôn ở bên cạnh Vinh Tuệ Khanh, khiến Kế Đô không thể ra tay được.
Sau khi La Thần rời đi, Kế Đô lập tức đuổi theo, kết quả lại phát hiện bên cạnh Vinh Tuệ Khanh còn có hộ vệ ẩn thân đi theo, dường như là người của thần điện Quang Minh. Bản thân Kế Đô đang4bị thương nặng, vẫn chưa hồi phục như xưa nên căn bản không phải là đối thủ của tên hộ vệ kia. Nếu như nàng ta ra tay, quả thực mất nhiều hơn được nên đành tạm thời từ bỏ ý định, cùng Vinh Tuệ Khanh một người đi trước một người bước sau đi vào trong lều của Đầm Mẫn Đan.
Vừa bước vào bên trong, không chỉ Vinh Tuệ Khanh, mà ngay cả Kế Đô cũng bị cảnh tượng trước mắt làm kinh động đến mức há hốc miệng.
Lấy Đầm Mẫn Đan làm trung tâm, bao xung quanh các vị trí ngồi từ thấp đến cao.
Vinh Tuệ Khanh nhận thấy nó giống như đấu trường La Mã cô từng thấy ở kiếp trước. Bốn phía là chỗ ngồi cho người xem tựa như bức tường9thành cao lớn, vị trí trung tâm Đầm Mẫu Đan thì bằng phẳng như tấm gương, nơi đó chính là sân đấu.
Trên Đầm Mẫn Đan là từng chiếc lều nhỏ bồng bềnh, trên đỉnh mỗi chiếc lều lại nổi lên từng ký hiệu lấp lánh ánh vàng.
Vinh Tuệ Khanh vừa liếc mắt liền nhìn thấy ba chữ rất lớn “Thanh Vân Tông” lơ lửng ở vị trí trung tâm của cái lều. Ba chữ ở dưới Thanh Vân Tông chính là tên của Vinh Tuệ Khanh.
Chẳng cần nói cũng biết cái lều đó là của cô rồi.
Vinh Tuệ Khanh nhảy lên, lắc mình đến bên trong lều.
Những Luyện Đan Sư khác không có tu vi lợi hại như cô, đều là hộ vệ thần điện Quang Minh đưa từng người trong số họ tiến vào trong.
Vì che giấu tu vi thực sự của mình, Kế Đô cũng để hộ vệ thần điện Quang Minh đưa nàng ta đến lều vải.
Lều vải của nàng ta ở ngay bên cạnh lều vải của Vinh Tuệ Khanh.
Sau khi các Luyện Đan Sư đều đi vào lều, những khán giả đến thăm quan học hỏi mới lần lượt vào sân.
Trận thi đấu luyện đan Ngũ Châu Đại Lục diễn ra ba năm một lần này là chuyện vui lớn nhất trong giới tu hành.
Không chỉ những tu sĩ có tu vi ồ ạt trả giá cao để đến đây học hỏi, tìm kiếm những Luyện Đan Sư tài giỏi, cầu một ít đan dược tốt có lợi cho tu hành của mình, mà còn có những thương gia phàm tục bình thường cũng đến giới tu hành muốn thỉnh cầu một vài đan dược chữa trị những bệnh khó chữa.
Luyện Đan Sư thông hiểu tính năng của dược thảo, thật ra mỗi người trong số học đều là những Dược Tề Sư xuất sắc nhân thế. Những thứ thuốc họ bào chế ra, cho dù là thứ thuốc bỏ đi không thể làm tăng tu vi, nhưng đối với người phàm mà nói, nó lại là thánh dược giúp kéo dài tuổi thọ.
Hơn nữa, năm nay còn có nữ tu có tiếng nhất trong giới tu hành của Thanh Vân Tông tham gia, người đến xem càng thêm đông.
Đáng tiếc khi khán giả bước vào, Vinh Tuệ Khanh đã đi vào bên trong lều.
La Thần mang theo Xích Báo, Lang Thất, Khẳng Khẳng cùng A Nga ngồi xuống phòng bao tốt nhất, lại nghe thấy hai gã đàn ông đang nói xằng nói bậy ở phòng bao bên cạnh: “Nghe nói cô nương họ Vinh kia không chỉ xinh đẹp mà thân hình còn rất tuyệt mỹ, chỉ khuôn mặt thôi đã khó ai sánh bằng. Một nữ tu như vậy mà lại chạy tới luyện đan, đúng là phí của trời mà.”
“Ai nói không ai sánh bằng? Hôm nay Thánh nữ của thần điện Quang Minh ra mặt, các người đã nhìn thấy chưa? Khuôn mặt đó mới là khó ai sánh bằng.”
Xích Báo vừa nghe thấy liền nổi giận, thân hình chợt lóe sáng, biến mất khỏi phòng bao, xuất hiện trong phòng bao bên cạnh.
Lang Thất vội vàng đi cùng, sống chết lôi Xích Báo về, thấp giọng trách mắng: “Ngươi nổi điên làm cái gì? Cũng không nhìn xem đây là nơi nào, nếu như ngươi đánh, làm lão đại bị bại lộ thì sao?”
Hai mắt Xích Báo đỏ như máu, giận dữ nói: “Chẳng lẽ cứ mặc bọn họ làm nhục chủ nhân sao?”
La Thần liếc nhìn Xích Báo, hờ hững nói: “Chỉ là nói thôi mà, ngươi cũng đừng quá để ý như vậy.” Vừa nói Xích Báo đừng quá để ý, La Thần liền biến mất khỏi phòng bao không để lại dấu vết.
Xích Báo cùng Lang Thất trố mắt nhìn nhau, miệng đồng thanh nói: “Lão đại đi đâu rồi?”
Khẳng Khẳng ngồi trên vai A Nga lắc chân cười nói: “Qua bên kia rồi. Chậc chậc, đúng là chỉ cho quan phóng hoả, mà cấm dân thắp đèn.”
Phòng bao bên kia truyền tới tiếng tí tách nhẹ nhàng.
Xích Báo và Lang Thất không nhịn được chui qua bên đó nhìn, sau đó liền quay trở lại ngay lập tức, đồng thời ngậm miệng không nói lời nào.
A Nga dò hỏi một lúc lâu, Lang Thất cũng không nói nó đã nhìn thấy cái gì ở bên kia, chọc A Nga hờn dỗi, nhất định phải tự mình qua đó xem mới được.
Bóng dáng La Thần xuất hiện lại trong phòng bao, biểu cảm không đổi, y phủi phủi áo choàng trên người, liếc nhìn đám linh sủng, phất tay một cái: “Mọi người ngồi xuống đi. Cuộc tỷ thí sắp bắt đầu rồi.”
Lang Thất lặng lẽ truyền âm với A Nga: “Lão đại tháo hết cánh tay của mấy người bên phòng bao ấy xuống, rồi nhét vào miệng chúng...”
A Nga rùng mình, khó trách Lang Thất không để nàng đi xem, thực sự là quá đẫm máu...
Phòng bao sát bên im ắng như tờ, chắc mấy người trong đó đều tắt thở cả rồi.
Người của thần điện Quang Minh đi đi lại lại bên đó, mang thi thể ra ngoài.
Bọn họ lại chẳng chút ngạc nhiên, năm nào có cuộc thi luyện đan đều xảy ra không biết bao nhiêu vụ việc tương tự như vậy, họ đã quá quen rồi.
Bên ngoài truyền tới ba tiếng chiêng, nghe âm thanh cũng không lớn lắm, nhưng lại có thể truyền tới khắp nơi trên Đầm Mẫn Đan này một cách vô cùng rõ ràng.
Tiếng chiêng như muốn nhắc nhở, trận đấu sắp bắt đầu.
“Lần thi thứ nhất của trận thi luyện đan Ngũ Châu Đại Lục: Dưỡng Khí Đan! Trong thời hạn ba nén nhang, nhang tàn là hết thời gian, do đan đồng của thần điện Quang Minh nghiệm đan!... Bắt đầu!” Cùng với tiếng chiêng vang lên, cuộc thi luyện đan chính thức bắt đầu.
Vinh Tuệ Khanh đứng trong lều của mình, mỉm cười với đan đồng khôi ngô tuấn tú của thần điện Quang Minh đứng bên cạnh, đan đồng lập tức đỏ mặt. Gọi là đan đồng nhưng thực chất đó không phải là đồng tử, mà là một cậu thanh niên phong lưu phóng khoáng.
Vinh Tuệ Khanh suy nghĩ, cách gọi đan đồng của thần điện Quang Minh này hẳn là dựa theo hạng của tu vi, hoàn toàn không dựa theo tuổi tác để gọi.
Bên trong lều, có một lò luyện đan đã cũ, phía dưới lò luyện đan là ngọn lửa đỏ không ngừng lay động, dường như bắt nguồn từ trong Đầm Mẫn Đan dưới đáy lều vải.
Vinh Tuệ Khanh tặc lưỡi, đi vòng hai vòng quanh lò luyện đan và Địa Hỏa, hỏi: “Không ngờ trong Đầm Mẫn Đan lại có Địa Hỏa?”
“Phía dưới Đầm Mẫn Đan là một ngọn núi lửa lớn. Những Địa Hỏa này được dùng phương thức đặc thù để hút từ trong núi lửa của Đầm Mẫn Đan lên, thế lửa thuần túy, vừa hay phù hợp để luyện đan.” Nét ửng hồng trên mặt đan đồng dần biến mất, hắn bắt đầu giải thích cho Vinh Tuệ Khanh.
Vinh Tuệ Khanh cười gật đầu, lấy lò luyện đan làm bằng đồng thau của mình đã được nguỵ trang ra, hỏi: “Ta muốn dùng lò luyện đan của mình, không biết có hợp quy định không?”
Đan đồng cũng cười nói: “Cái này phải được kiểm tra bởi quan luyện khí của Thần điện Quang Minh mới có thể sử dụng… Vinh tu sĩ, ngươi thật sự muốn dùng lò luyện đan của mình sao?”
Thần điện Quang Minh muốn dùng quan luyện khí kiểm tra lò luyện đan do chính Luyện Đan Sư tự chuẩn bị, rõ ràng là không tin những Luyện Đan Sư đó rồi, lo lắng bọn họ sẽ cầm thần khí nghịch thiên vào để ăn gian trong cuộc thi luyện đan.
Dù sao thứ cuộc thi luyện đan này khảo sát là tư chất thực thụ của Luyện Đan Sư, không phải cơ duyên tu vi của bọn họ.
Vinh Tuệ Khanh cảm thấy lò luyện đan làm bằng đồng của mình cũng chưa đạt đến cấp độ thần khí nghịch thiên, đỉnh của lò luyện đan làm bằng đồng miễn cưỡng có thể xem như thần khí nghịch thiên, cho nên cô không dùng đỉnh đồng kia, mà chỉ dùng lò luyện đan bằng đồng mà mình đã quen.
“... Kiểm tra thì kiểm tra thôi. Đây là lò luyện đan ta đã quen dùng.” Vinh Tuệ Khanh thản nhiên giao lò luyện đan đã luyện chế lại vào tay đan đồng, cô rất tin tưởng vào tài luyện khí của La Thần.
Đan đồng cầm lò luyện đan trong tay, tay còn lại bóp nát tín phù.
Quan luyện khí của Thần điện Quang Minh trong nháy mắt đã xuất hiện trong lều của Vinh Tuệ Khanh: “Chuyện gì?”
Đan đồng dâng lò luyện đan của Vinh Tuệ Khanh đưa cho hắn.
Quan luyện khí lập tức hiểu ý, biết là Luyện Đan Sư muốn dùng lò luyện đan của mình để luyện đan. Loại chuyện như vậy cũng rất hay gặp, có điều phần lớn bị kiểm tra đều có vấn đề… Có vấn đề sẽ bị hủy bỏ tư cách.
Quan luyện khí cũng không nhắc nhở Vinh Tuệ Khanh nữa, lập tức dùng tâm pháp đặc thù để kiểm tra lại lò luyện đan cũ kỹ trên tay.
Trực giác nói cho hắn biết, lò luyện đan này rất phi phàm. Nhưng theo kiểm tra của hắn, lại không thấy bất kỳ điều gì khác thường.