Bổ Thiên Ký

Chương 364: Cùng nhau xuống địa ngục đi!



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content
La Thần đứng gần nhất lập tức phát hiện kết giới yếu đi, y vung trường đao đập rầm rầm xuống kết giới kia.

Cuối cùng kết giới bị chém ra một khe hở, ánh sáng rực rỡ lập tức xông qua kết giới chiếu thẳng lên nóc nhà, xuyên qua cả nóc nhà chiếu tới đỉnh Tháp Thông Thiên.

Tháp Thông Thiên cao vời vợi chìm trong mây xanh, gần như được nối liền với bầu trời.

Luồng sáng từ đỉnh Tháp Thông Thiên chiếu ra xuyên thẳng vào trong bầu trời xanh, hoà thành một thể với bầu trời.

Bầu trời dường như cũng chịu sự ảnh hưởng của luồng sáng khiến mây trắng khắp nơi dần dần biến hoá ra những quầng sáng ngũ sắc rực rỡ. Bầu trời của cả3Trung Đại Lục cuồn cuộn mây lành tựa như những đoá hoa sen ngũ sắc giáng thế, điểm xuyết cho cả màn trời.

Vô số tu sĩ và người phàm nhìn thấy cảnh tượng này đều đổ ra đường quỳ lạy dưới bầu trời bao la, giống như hình ảnh thần Quang Minh giáng thế trong truyền thuyết năm đó.

Thánh nữ và Thánh tử ở trong Tháp Thông Thiên thấy hình ảnh này cũng choáng váng.

Hình ảnh này thật sự rất quen thuộc.

Năm đó lúc Vinh Tuệ Khanh sinh ra ở Tháp Thông Thiên cũng có ánh sáng rực rỡ như vậy, chỉ là ánh sáng đó chiếu từ trên xuống, từ ngoài vào trong, không giống như bây giờ là từ dưới chiếu lên, từ trong ra ngoài, chiếu đến0tất cả mọi người.

La Thần hoàn toàn không quan tâm đến những thần tích Quang Minh này, y là người đầu tiên nhảy vào trong kết giới tiến tới chỗ Vinh Tuệ Khanh đang ngồi khoanh chân trong thân thể bán thần của Thánh Giáo Tông.

Cô nhắm mắt mỉm cười, hơi thở yếu ớt, thân thể dần dần lạnh đi.

La Thần thả thần thức vào trong cơ thể Vinh Tuệ Khanh thì chợt phát hiện bên trong trống rỗng, hồn thể của Vinh Tuệ Khanh đã biến mất.

Trong lòng đau đớn, y chậm rãi chuyển tầm mắt từ người Vinh Tuệ Khanh qua thân thể đang phát ra ánh sáng rực rỡ chói loà của Thánh Giáo Tông.

Hiện tại y mới cảm thấy ánh sáng từ thân thể bán thần5của Thánh Giáo Tông chiếu ra ấm áp như mặt trời, giống như cảm giác Húc Nhật Quyết của Vinh Tuệ Khanh mang đến cho y, khi ánh sáng chiếu lên người lại khiến cho thân thể Ma Chủ của y đau đớn.

La Thần vội vã thay thân thể đứng đầu Ma giới thành thân thể Nhân giới.

Thánh nữ và Thánh tử cùng theo vào, thấy vẻ mặt La Thần không tốt nhìn chằm chằm thân thể bán thần của Thánh Giáo Tông thì đều vội vàng nói: “La Thần, chớ có vô lễ!”

La Thần quay đầu lại lạnh lùng nói: “Vô lễ cái gì? Lẽ nào các ngươi muốn quỳ lạy cái thi thể lạnh lẽo kia?”

Thánh nữ biết La Thần đang lo lắng cho sự an toàn của4Vinh Tuệ Khanh nên mới nói chuyện gai góc như vậy, nàng nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Hồn thể của Tuệ Khanh đã đi vào thân thể bán thần của Thánh Giáo Tông, trở thành người được cung phụng tối cao của thần điện Quang Minh chúng ta. Ngươi không thể vô lễ.”

Trường đao của La Thần bỗng khựng lại, y lạnh nhạt nói: “Nếu như hắn dám cản trở Tuệ Khanh, ta vẫn sẽ giết không tha.”

Thánh nữ không nói gì liếc nhìn Thánh tử. Hai người cùng nhau lắc đầu mở thần niệm ra vây lấy La Thần.

“Chúng ta không thể để cho ngươi phá hỏng chuyện. Hiện tại Tuệ Khanh đã đi vào thân thể bán thần, sống chết chưa rõ, chúng ta cũng không thể để cho9thân thể bán thần của Thánh Giáo Tông gặp chuyện không may.” Thánh tử chậm rãi giải thích với La Thần.

La Thần giận dữ vung trường đao chém bừa trong kết giới mà Thánh nữ và Thánh tử hợp lực bày ra: “Các ngươi giam giữ ta làm cái gì? Lẽ nào các ngươi cùng một phe với tên chưởng giáo kia?... Đừng nói với ta là các ngươi đang gài bẫy Tuệ Khanh!”

Người bình tĩnh như Thánh nữ cũng bị lời nói của La Thần chọc giận.

“Ta là dì ruột của con bé! Ta lại hại nó sao?”

“Nhưng hiện giờ nàng ấy đang bị nhốt trong cái thân thể khốn kiếp của Thánh Giáo Tông không ra được mà các ngươi vẫn còn không định đi cứu nàng ấy?” La Thần hoàn toàn coi khinh thân thể bán thần của Thánh Giáo Tông mà thần điện Quang Minh tôn thờ, chỉ gọi đó là một thứ “khốn kiếp”...

Thánh nữ hừ một tiếng, cũng niệm Ly Hồn Chú làm hồn thể rời thân nhào tới chui vào thân thể của Thánh Giáo Tông.

Vừa mới tiến vào nàng đã bị bắn ra ngoài.

Sau khi trở lại thân thể mình, Thánh nữ thở hồng hộc chỉ vào thân thể bán thần của Thánh Giáo Tông mà nói: “Bên trong có kết giới không biết do ai bày ra. Ta vừa vào đã bị đẩy ra!”

La Thần không quan tâm nói với Thánh tử: “Ngươi vào thử xem!”

Thánh tử nhịn giỏi tới đâu cũng không thể chấp nhận được thái độ của La Thần bèn vung Trường Nha Bản lên, một nguồn linh lực khổng lồ đánh qua kết giới đang vây La Thần cho y một kích nặng nề.

La Thần bị linh lực của Thánh tử đánh trúng kêu lên một tiếng đau đớn, quỳ một chân xuống nôn ra một ngụm máu.

Lúc này Thánh tử mới niệm Ly Hồn Chú, hồn thể rời khỏi người nhào qua thân thể của Thánh Giáo Tông.

Giống như Thánh nữ, hồn thể của hắn lập tức bị bắn ngược về... Hắn cũng không vào được.

La Thần khẩn trương gào lên trong kết giới: “Để ta ra ngoài! Để ta ra ngoài! Ta đi cứu nàng ấy ra!”

Trong khi nói chuyện, ánh sáng phát ra từ thân thể bán thần của Thánh Giáo Tông càng thêm rực rỡ, trong ánh sáng trắng mang theo luồng sáng ngũ sắc, từng luồng ánh sáng này đang không ngừng phát ra ngoài.

Ánh sáng lướt qua khoảng cách thời gian và không gian chiếu tới người Thánh nữ và Thánh tử.

Ngay lập tức toàn bộ vết thương trên người bọn họ lúc trước đều được chữa khỏi.

Ánh sáng này có thể xuyên thấu tất cả kết giới đương nhiên cũng có thể xuyên qua kết giới đang vây La Thần bên trong, chữa lành nội thương và ngoại thương trên người y trong nháy mắt.

Thánh nữ và Thánh tử cảm nhận được hơi thở của quang minh trong luồng ánh sáng này, bọn họ dường như thấy được thần Quang Minh đã trở về, hai người không tự chủ mà quỳ xuống bái lạy về phía thần Quang Minh.

Chỉ có La Thần, tuy được chữa khỏi vết thương nhưng hai mắt lại trừng lớn như sắp nứt ra. Y nhìn ánh sáng rực rỡ kia giống như là nhìn kẻ thù truyền kiếp vậy.

Bên trong thân thể bán thần của Thánh Giáo Tông, Vinh Tuệ Khanh phát hiện ánh sáng hồn thể của mình càng ngày càng rực rỡ, mà Nguyên Anh xanh đen của Ngụy Khanh Khanh ở phía đối diện cho dù trốn đến đâu cũng không thể tránh khỏi ánh sáng rực rỡ từ hồn thể của cô.

Nguyên Anh vừa mới ngưng kết kia dần dần tan rã giống như tuyết đầu xuân.

Linh lực trong thân thể của Thánh Giáo Tông bị ánh sáng rực rỡ của hồn thể Vinh Tuệ Khanh tác động, cuồn cuộn chảy vào trong cơ thể cô.

Nguyên Anh của Ngụy Khanh Khanh thấy vậy tức giận liều lĩnh quay đầu lớn tiếng: “Dựa vào cái gì? Dựa vào đâu mà ngươi có được mọi thứ, vì sao không phải là ta?... Chỉ cần ngươi chết rồi thì những thứ này đều là của ta! Của ta!”

Nguyên Anh của Ngụy Khanh Khanh lao tới trước mặt Vinh Tuệ Khanh nhe răng cười: “Ta không chiếm được thì ngươi cũng đừng mong đạt được!”

Vinh Tuệ Khanh đang suy nghĩ hiện tại Ngụy Khanh Khanh còn có bản lĩnh gì để nói lời như vậy với cô thì giật mình khi thấy Nguyên Anh của Ngụy Khanh Khanh đã khoanh chân ngồi xuống theo thế ngồi “ngũ tâm hướng thiên” - tư thế ngồi thiền.

Nguyên Anh vừa rồi còn sắp tan rã đã lại ngưng kết thành thực thể.

Cô ta đang làm cái gì?

Trong lòng Vinh Tuệ Khanh tràn ngập nghi ngờ, vì lo lắng nên ánh sáng rực rỡ trên hồn thể càng thêm sáng chói.

Ánh sáng chiếu lên Nguyên Anh kia lại khiến nó bắt đầu tan rã.

“Nếu ngươi không tha cho ta, đương nhiên ta cũng không tha cho ngươi. Chúng ta cùng nhau xuống địa ngục đi!” Nguyên Anh của Ngụy Khanh Khanh cười gằn tự chặt đứt khí hải Tuyết Sơn của mình.

Ầm!

Một tiếng nổ vang giống như sấm sét giáng xuống.

Nguyên Anh của Ngụy Khanh Khanh vậy mà lại tự phát nổ!

Hồn thể của Vinh Tuệ Khanh ở gần cô ta nhất đương nhiên là chịu chấn động nghiêm trọng nhất.

Phụp!

Ánh sáng hồn thể của Vinh Tuệ Khanh trong nháy mắt đã tắt lịm.

Ánh sáng rực rỡ chiếu ra từ thân thể bán thần của Thánh Giáo Tông cũng lập tức biến mất.

Hoa sen ngũ sắc phản chiếu trong tầng mây trên không trung của Trung Đại Lục cũng biến mất.

Trong nháy mắt toàn bộ Trung Đại Lục trở nên đen kịt.

Mặt trời bị một tầng mây đen dày đặc che kín, ánh mặt trời bây giờ đã không thể chiếu xuống vùng đất này nữa.

Tu sĩ và người phàm mới rồi còn đang tập trung bên ngoài cửa dập đầu quỳ lạy về phía bầu trời, giờ đây cũng bị chuyện bất ngờ này làm cho hoảng sợ tới ngây dại quên cả phản ứng, chỉ biết ngẩn người ngẩng đầu nhìn trời.

May mà bóng tối chỉ kéo dài trong khoảng thời gian ngắn. Mây đen bị ánh mặt trời xua tan, ánh sáng một lần nữa từ trên bầu trời chiếu xuống Nhân giới.

Trên Tháp Thông Thiên, luồng ánh sáng ngũ sắc lại tiếp tục chiếu sáng.

Trong trời đất dường như chỉ có một tòa thần tháp lấp lánh ánh sáng này tồn tại.

Bốn phía đều là bóng tối, ánh sáng chỉ xuất hiện ở đây.

Mà thân thể bán thần của Thánh Giáo Tông đương nhiên lại chiếu ra luồng ánh sáng ngũ sắc lần nữa.

Thánh nữ, Thánh tử thở dài nhẹ nhõm.

Bọn họ biết, trong trận đấu giữa Vinh Tuệ Khanh và Ngụy Khanh Khanh cuối cùng vẫn là Vinh Tuệ Khanh chiến thắng.

Chỉ có La Thần không thèm nhìn thân thể bán thần của Thánh Giáo Tông nữa đi tới bên cạnh thân thể Vinh Tuệ Khanh đang khoanh chân nhắm mắt tĩnh tọa, nhẹ nhàng ôm cô vào trong ngực, dáng vẻ như chiếm làm của riêng không cho phép bất kỳ kẻ nào, bất kỳ lực lượng nào cướp cô đi, khiến bọn họ xa nhau.

Ánh sáng rực rỡ chiếu xuống từ thân thể bán thần của Thánh Giáo Tông dần dần trở nên mỏng manh trong suốt.

Thánh nữ là người đầu tiên nhận ra biến hóa này, nhẹ nhàng “a” một tiếng.

Thánh tử ngẩng đầu thấy cảnh tượng này cũng “a” lên theo, có hơi khẩn trương nói: “... Hiện giờ Tuệ Khanh có năng lực hấp thu thân thể bán thần của Thánh Giáo Tông sao?”

Thánh nữ cũng rất lo lắng, đau lòng nói: “Ta không biết, ta hy vọng con bé có thể thành công nếu không nó sẽ bị phản phệ, bị thân thể bán thần của Thánh Giáo tông coi là chất dinh dưỡng hấp thu ngược lại...”

Lúc này La Thần mới quay đầu, vẻ mặt phức tạp nhìn thân thể bán thần của Thánh Giáo Tông, lại nhìn Vinh Tuệ Khanh không chút cảm xúc nhắm mắt đoan trang trong lòng mình, tay y không khỏi ôm càng chặt hơn.

Thánh tử nhìn Thánh nữ bĩu môi về phía La Thần.

Thánh nữ dời mắt qua thấy hành động của La Thần trầm mặt, dịu dàng nói: “La Thần, đối với người tu hành thân thể chỉ là một túi da không quan trọng, trong thân thể bán thần của Thánh Giáo Tông mới là Tuệ Khanh - đạo lữ song tu của ngươi.”

Ánh mắt La Thần càng thêm lạnh lùng, tựa ánh sáng ngũ sắc rực rỡ ấm áp như ánh mặt trời tháng ba kia cũng không thể sưởi ấm y.

Y càng ôm chặt thân thể Vinh Tuệ Khanh hơn, lạnh nhạt nói: “Các ngươi tự tin như vậy?... Từ trong đó đi ra không biết là cái quái gì. Nếu như ngươi muốn vàng thau lẫn lộn thì ta tình nguyện để Khanh Khanh vô tri vô thức chứ không muốn nàng ấy bị hồn phách người khác chiếm giữ thân thể.”

“Thực sự là lời vô ích!” Thánh nữ vừa muốn tức giận vừa muốn cười: “Hiện tại rõ ràng là Tuệ Khanh chiếm thượng phong, sao ngươi lại có thể nói ra lời như vậy?” Chỉ là trong lòng Thánh nữ cũng hơi chột dạ vì nàng thực sự không biết, người đi ra từ trong thân thể bán thần của Thánh Giáo Tông có thật sự là Vinh Tuệ Khanh hay không.

Hơn nữa cô cũng biết, thần Quang Minh đã từng ban xuống một thần dụ nói con gái của Quang Minh sắp ra đời. Cô bé đó chính là tín hiệu cho việc đại thần Nữ Oa trở về Thần giới.

Trách nhiệm cuối cùng của cô bé đó chính là làm một cái bình chứa đựng thần ý của đại thần Nữ Oa, đưa đại thần Nữ Oa trở về Thần giới.

Chỉ là Vinh Tuệ Khanh có phải là con gái của Quang Minh trong lời thần dụ hay không thì bọn họ vẫn còn chưa xác định được.

“Đừng nói nữa, các ngươi nhìn thân thể bán thần của Thánh Giáo Tông kìa!” Cánh tay phải của Thánh tử duỗi thẳng chỉ về phía trước.

La Thần và Thánh nữ cùng nhau quay đầu.

Thân thể bán thần của Thánh Giáo Tông dần dần phai nhạt tiêu tan trước mặt bọn họ, chỉ lưu lại một quả cầu ánh sáng cực nhỏ giống như xá lợi, cũng có thể là Kim Đan, nhưng càng giống thần ý đang tỏa ánh sáng ra bốn phía. Tia sáng kia mãnh liệt tới mức chính bọn họ cũng phải nhắm mắt lại theo phản xạ.

Trong khoảnh khắc bọn họ nhắm mắt, quả cầu ánh sáng nho nhỏ đó biến mất sau một khắc thì xuất hiện trên đỉnh đầu Vinh Tuệ Khanh, theo huyệt Bách Hội trên đỉnh đầu nhanh chóng chui vào cơ thể cô.