“Vị đại nhân Ngụy Nam Tâm đó có một bảo bối, hình như có thể dùng để tìm ra vị trí ẩn náu của Vinh Tuệ Khanh.” Bách Hủy đổi một bộ trang phục để đi ra ngoài, nhét túi càn khôn vào thắt lưng.
“Bảo bối? Ngài ấy có bảo bối gì? Sao muội lại biết được?” Đại Ngưu nghi hoặc hỏi.
Hắn vẫn có chút bất an. Bách Hủy hình như có rất nhiều chuyện giấu hắn. Hơn nữa cái bộ dạng3chuyện gì cũng biết trước tiên này thật khiến Đại Ngưu thấy hơi bất mãn…
Tu vi của Bách Hủy bây giờ tăng lên nhiều, mạnh hơn Đại Ngưu một chút.
Sự bất an của Đại Ngưu, Bách Hủy đều nhìn ra cả.
Bách Hủy mỉm cười như hoa nở ngày xuân, đôi mắt diễm lệ, dịu dàng uyển chuyển quấn lấy Đại Ngưu.
Trong lòng Đại Ngưu đột nhiên thấy tốt hơn hẳn, nhưng vẫn bất mãn nói: “Sau này không được tự mình quyết định như vậy1nữa.”
Bách Hủy có chút ngạc nhiên. Mị thuật của cô ta dùng với Đại Ngưu hình như lúc linh nghiệm lúc không. Đại Ngưu vẫn có phần không nghe theo sự sai khiến…
Nhưng cô ta cũng không quá xoắn xuýt gì, chỉ bảo Đại Ngưu cùng đi đến quán trọ Vinh Thăng.
Ngụy Nam Tâm đợi ở đây tới mức sốt ruột, mãi mà vẫn chưa tìm thấy Vinh Tuệ Khanh. Quản Phượng Nữ thì lại ở chốn kinh thành xa xôi. Ông ta chỉ có3thể ngày ngày đem kính Lưu Quang ra, nhìn từng cái nhăn mày nhíu mắt khi nói cười của Quản Phượng Nữ để giải sầu.
“Đại nhân, hai người đó đến rồi ạ.” Một tên thuộc hạ tiến vào bẩm báo.
Ngụy Nam Tâm liền biết rằng Bách Hủy và Đại Ngưu lại đến nữa. Trong mấy ngày này, đây cũng không phải là lần đầu tiên họ đến đây để dò la tin tức.
Ông ta lệnh cho thuộc hạ đưa hai người đó vào.
Sắc mặt của3Ngụy Nam Tâm rất không tốt.
“Hai ngươi lại có chuyện gì? Ta đã nói rồi, đợi bắt được người thì sẽ nói tiếp đến chuyện cho hai ngươi ra nhập vào môn phái.” Ngụy Nam Tâm nâng tách trà lên nhẹ nhàng thổi một hơi, không thèm liếc nhìn Bách Hủy và Đại Ngưu đến một cái.
Bách Hủy cười tiến lên trước một bước, chớp chớp đôi hàng mi dài nói: “Chúng con đến là để giúp đỡ đại nhân.”
Ngụy Nam Tâm đặt tách trà9xuống, nhắm mắt lại, hai tay đan trước ngực, như thể chẳng thèm quan tâm đến Bách Hủy.
“Nói đi.”
Bách Hủy lại tiến lên phía trước một bước, nhưng dưới áp lực từ cái uy của tu sĩ Kim Đan như Ngụy Nam Tâm, cô ta không thể tiến thêm nửa bước nào nữa…
Bách Hủy đành phải ngượng ngập dừng lại, nhỏ giọng nói: “Đại nhân, con nghe nói sư môn của đại nhân có một loại pháp bảo tên là kính Lưu Quang, có thể dùng để tìm người. Chỉ cần có máu của người đó thì bất luận là cô ta sống hay chết thì đều có thể tìm ra.” Sau đó cô ta không ngừng liếc mắt nhìn Ngụy Nam Tâm thăm dò, nói tiếp: “Không phải trong tay đại nhân có loại pháp bảo đó sao, tại sao lại không đem ra dùng ạ?”
Trái tim Ngụy Nam Tâm đập dồn một hồi, uy áp của tu sĩ Kim Đan lại càng phóng ra mạnh mẽ hơn.
Hai tu sĩ Luyện Khí ở tầng hai như Bách Hủy và Đại Ngưu hoàn toàn không chống lại được, chưa kịp kêu lên tiếng nào đều đã ngất đi.
Ngụy Nam Tâm chậm rãi đứng dậy, híp mắt nhìn Bách Hủy.
Sao cô ta lại biết kính Lưu Quang đang ở trong tay ông ta?
Thứ đồ vật này ông ta có được từ lúc làm đại tướng quân chứ không phải là đồ của sư môn. Hơn nữa toàn bộ Hoàng Vận Tự, chỉ có sư phụ ông ta lúc trước là phương trượng đại nhân mới biết ông ta có thứ đồ này. Những người khác đều hoàn toàn không biết.
Ngụy Nam Tâm nhìn Đại Ngưu và Bách Hủy đang nằm trên nền đất, lưỡng lự hồi lâu mới rời khỏi căn phòng.
Ông ta vừa đi thì uy áp của tu sĩ Kim Đan liền biết mất hoàn toàn.
Đại Ngưu và Bách Hủy dần dần tỉnh lại, được một tên hạ nhân chờ ở đó dẫn đến ở tại một căn phòng dành cho khách. Gã ta cung kính nói: “Hai vị ở phòng này ạ. Đại nhân của chúng ta nói sẽ tìm ngày để cho hai vị bái sư.”
Đại Ngưu và Bách Hủy đều vui mừng phát điên, cảm thấy nhất định ý kiến mà mình nêu ra đã có hiệu quả rồi.
“Đại Ngưu, chúng ta đi Long Hổ Môn đi.” Bách Hủy dặn dò.
Nhưng Đại Ngưu lại có chủ ý khác nói: “Ta thấy Vạn Càn Quán tốt hơn.”
Bách Hủy có chút sốt ruột. Những chuyện mà cô ta biết được về kiếp trước của Đại Ngưu đều liên quan đến Long Hổ Môn. Nếu Đại Ngưu không đi Long Hổ Môn thì cô ta còn ưu thế gì nữa?
“Long Hổ Môn vẫn tốt hơn. Long Hổ Môn có một trong hai vị tu sĩ Nguyên Anh của nước Đại Sở chúng ta là lão tổ của Đóa gia. Bà ấy sẽ biết thưởng thức huynh.” Bách Hủy vô cùng muốn thuyết phục Đại Ngưu đi theo theo con đường kiếp trước của hắn.
Đại Ngưu nghi hoặc nhìn Bách Hủy nói: “Sao muội biết được? Muội nói thật với ta đi, rốt cuộc muội đã biết bao nhiêu chuyện mà ta không biết?”
Bách Hủy nhất thời nghẹn lời. Lai lịch của cô ta đương nhiên không thể nói với bất kỳ ai. Bây giờ cô ta yếu ớt như vậy, nếu để người khác biết được lai lịch bất phàm của cô ta, khẳng định nếu không bị người ta tiêu diệt thì cũng bị nhốt lại.
“Những gì muội biết, muội đều đã nói cả rồi. Huynh tin thì tin mà không tin thì thôi đi.” Bách Hủy suy nghĩ, không tiếp tục cố chấp nữa. Cô ta không muốn khiến Đại Ngưu nghi ngờ, cô ta vẫn nên nghĩ cách khác để Đại Ngưu đi đúng con đường nên đi thì hơn.
Cưỡng ép đi vào khuôn khổ không phải là cách hay.
Đại Ngưu không nói gì nữa. Hắn nhắm mắt lại ngồi xếp bằng bắt đầu một ngày tu luyện.
…
Bậc cửa của Mão gia tại phố Hồ Lô mấy ngày này sắp bị giẫm gãy đến nơi rồi.
Người qua người lại đều là đến tặng lễ vật cho Vinh Tuệ Khanh.
“Vinh cô nương, túi Chúc Dư này cháu cầm đi. Sang năm nước Đại Sở sẽ gặp hạn hán, lương thực khan hiếm. Nếu cháu còn ở lại phố Hồ Lô của chúng ta thì đương nhiên không cần phải lo lắng gì. Nhưng nếu cháu rời đi, một túi Chúc Dư này có thể cứu mạng không ít người đâu.” Một thiếu phụ có gương mặt tròn trịa, cái miệng nhỏ nhắn, nhét vào tay Vinh Tuệ Khanh cái túi có chứa một loại cây trông giống rau hẹ, nở ra hoa màu xanh biếc.
“Vinh cô nương, đây là tấm vải gấm Thiên Thủy Ngọc Bích do chính tay Tàm Nhi nhà ta dệt dấy. Cháu xem màu sắc, hoa văn với đường vân này, các tiên tử trên trời phải đặt trước mấy năm mới có hàng mà mua đấy. Cháu cầm lấy làm trang phục mà mặc.”
Vinh Tuệ Khanh nhìn đống tơ lụa trơn bóng như nước, đến sờ cũng không dám sờ. Cô sợ rằng các vết xước măng rô trên tay mình sẽ mắc vào làm sờn tơ gấm.
Mão Tam Lang hung hăng chạy lại nhận chỗ vải gấm đó, rồi không biết lôi từ đâu ra một tấm vải mịn màu trắng, cẩn thận gói miếng gấm đó lại, dúi vào tay Vinh Tuệ Khanh nói: “Cầm lấy đi! Chỉ là một bộ đồ mà thôi, ngươi từ chối gì chứ?”
“Vinh cô nương, ở đây có một ít cốt dung. Nếu sau này chồng cháu nạp thiếp thì cháu chỉ cần cho mấy cô đó ăn cái này thì cả đời này các cô ấy sẽ không thể sinh con được, như vậy sẽ không đe dọa đến vị trí của cháu.” Cô hàng xóm Hồ nhị nương cười hì hì dúi một ít cỏ khô màu đen nhìn giống cây cát cánh vào tay Vinh Tuệ Khanh rồi còn nháy nháy mắt với cô nói: “Không độc không hại, sẽ không để lại bất kỳ hậu quả không tốt nào đâu.”
Đại nương mập đẩy Hồ nhị nương một cái, cướp lấy chỗ cốt dung trong tay Vinh Tuệ Khanh nói: “Toàn nghĩ ra mấy cái chủ ý vớ vẩn. Cô bé mới bao nhiêu tuổi chứ, có thể nghĩ đến chuyện chồng nạp thiếp hay sao? Lão Hồ nhà bà dạo này không ở nhà nên bà lại ngứa da rồi hả?” Nói rồi, đại nương mập lại quay sang bảo Vinh Tuệ Khanh: “Thứ đồ này không thể cho người khác ăn lung tung được. Nếu như cháu không sinh được con, vậy thì không phải sẽ khiến chồng cháu đoạn tử tuyệt tôn hay sao?”
Hồ nhị nương cười đến run hết cả người: “Y Y của chúng ta là hiền lành nhất. Nếu không phải là vận khí của bà tốt gặp được lão Mão thì con vợ lẽ của chồng bà cũng đi mua xì dầu được rồi.” Nói xong bà ta đẩy đại nương mập ra, đi đến trước mặt Vinh Tuệ Khanh nói: “Đừng nghe Mão đại nương của cháu nói bậy. Có tấm da lộc thục mà cha con lão Lục tặng cho cháu, làm sao có chuyện không sinh được con cơ chứ? Đến lúc đấy lại than sinh nhiều quá, nuôi không nổi ý chứ. Đúng không hả Vinh cô nương?”
Gương mặt của Vinh Tuệ Khanh đỏ như ráng chiều, dưới cái nhìn của Mão Tam Lang, lại thấy như vậy còn thuận mắt hơn so thường ngày nhiều.
“Về đi về đi, hôm nay hết giờ rồi. Những ai chưa đến lượt thì ngày mai lại đến. Đóng cửa, đóng cửa!” Mão Tam Lang khua cánh tay đuổi hàng xóm láng giềng, xua mọi người rời đi trong tiếng kêu ca, cười đùa.
Vinh Tuệ Khanh thở phào một hơi, nhìn một đống lễ vật trước mặt đến ngẩn người.
Mão Tam Lang đi qua chép chép miệng nói: “Mấy người đó thật là vô vị. Chỉ biết tặng mấy thứ đồ ăn, đồ uống, đồ mặc, với đồ đựng. Chẳng có tí thành ý nào.”
“Con đừng có nói như vậy. Bọn họ biết Vinh cô nương không có tu vi nên mấy thứ đồ này đều là thứ người bình thường có thể dùng được, còn rất thiết thực nữa.” Đại nương mập cười hì hì nói.
Nhìn đống đồ chất đầy trên giường, đại nương mập vỗ vỗ trán nói: “Ta đi lấy cho cháu một cái túi càn khôn, có thể đựng được hết chỗ lễ vật này.” Nói rồi đại nương mập liền đi ngay.
Mão Tam Lang ở đằng sau kêu lên vài tiếng nhưng đại nương mập đều không nghe thấy.
Vinh Tuệ Khanh nhìn đống lễ vật, vừa cảm kích vừa cảm thấy phiền phức. Một mình cô trốn chạy ra ngoài, làm sao cầm được hết những thứ đồ này?
Trừ món đồ trang sức trong chiếc giỏ liễu mà Ô Lão Tam tặng ra thì những món khác cô đều không cầm được.
Mão Tam Lang quay đầu lại trông thấy Vinh Tuệ Khanh đang ngơ ngẩn nhìn đồ trang sức trong chiếc giỏ liễu thì cũng bước tới ngó, rồi hỏi: “Ngươi thích mấy thứ này à?”
Vinh Tuệ Khanh giơ tay cầm một chiếc trâm ngọc lên, đón lấy ánh sáng nhìn viên minh châu nho nhỏ không chút tì vết, nhàn nhạt nói: “Đều là tâm ý của người ta.” Cô không nói là mình thích, mà cũng chẳng nói là mình không thích.
Mão Tam Lang cảm thấy đau đầu, yên lặng một hồi mới nói: “Nếu ngươi thích thì ta chuẩn bị cho ngươi cả một phòng.”
Vinh Tuệ Khanh kỳ quái nhìn Mão Tam Lang nói: “Huynh làm cả một phòng cho ta để làm gì? Chiếc giỏ này thôi ta còn chẳng mang đi nổi.”
Tiểu Hoa bò lên chiếc giỏ liễu, giơ hai chân trước ra bò qua bò lại men theo thành giỏ. Thành giỏ hơi hẹp còn Tiểu Hoa gần đây thì lại béo lên, trọng tâm không ổn định, không cẩn thận một cái liền ngã nhào xuống.
Vinh Tuệ Khanh và Mão Tam Lang đều lao về phía đó muốn cứu Tiểu Hoa.
Hai người nhào tới quá gấp nên hai cái đầu đập vào nhau kêu lên “cộp” một tiếng.
“Không làm ngươi bị thương chứ?” Mão Tam Lang biến sắc mặt, quay người ôm lấy đầu của Vinh Tuệ Khanh, cần thận xem xét chỗ vừa bị cậu ta va phải.
Vinh Tuệ Khanh dùng hết sức mới có thể đẩy được Mão Tam Lang ra, vội vội vàng vàng nói: “Ta không đau, không đau!” Cô sợ Mão Tam Lang lại ôm lấy đầu của mình tiếp. Cánh tay của Mão Tam Lang cứng như thép, khiến cho Vinh Tuệ Khanh rất không thoải mái.
Mão Tam Lang sững sờ, đôi lông mày dần dựng lên nói: “Không biết điều!” Nói xong liền quay người phủi áo bỏ đi.
Vinh Tuệ Khanh làm một cái mặt quỷ sau bóng của Mão Tam Lang rồi quay đầu lôi Tiểu Hoa từ trong cái giỏ liễu ra. Cô chỉ vào cái bụng nhỏ mập mạp của nó, nhỏ giọng trách mắng: “Sau này ăn ít đi một chút! Mọi người một ngày ăn ba bữa còn mi một ngày ăn sáu bữa, có thể không béo sao?!”
Tiểu Hoa liền lộ ra một nụ cười nịnh bợ với Vinh Tuệ Khanh, hai chiếc răng cửa lớn sáng bóng.
Vinh Tuệ Khanh đưa ngón tay ra dúi nhẹ một cái vào cái đầu của nó, nhỏ giọng bảo: “Buổi tối còn có chuyện hỏi ngươi, ngươi không được lại bày cái bộ dạng giả chết ra với ta đâu đấy. Nếu tối nay ngươi lại giả bộ tiếp thì ta sẽ ném ngươi ra ngoài!”
Nụ cười của Tiểu Hoa lập tức biến mất, ủ rũ gật gật đầu, làm bộ ngoan ngoãn trước mặt Vinh Tuệ Khanh.
Vinh Tuệ Khanh đã nhìn thấy bộ dạng này của Tiểu Hoa nhiều lần rồi nên không thèm để ý đến nó nữa. Đến đêm muộn yên tĩnh mới âm thầm hỏi nó, buổi tối ngày hôm đó, ở Dốc Lạc Thần rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Tiểu Hoa nằm trong tay của Vinh Tuệ Khanh thì lật người một cái, quay lưng lại với Vinh Tuệ Khanh.
“Ở núi Lạc Thần có kết giới của cao nhân, ta vừa mới ném ngươi vào đó thì chính mình cũng bị người ở trong đó đá bay ra mất rồi....”