Bổ Thiên Ký

Chương 64: Địch vây bốn bề



Long Chưởng môn có chút giao tình với Mão Quang của phố Hồ Lô, nhất thời không nỡ, cầm lấy bức thư của Ngụy Nam Tâm xem hết lần này đến lần khác, rồi cau mày nói: “Hoàng Vận Tự3bọn họ có chày Kim Cang, tại sao đến một tàn dư Ma giới cũng không tìm ra?”

Tả hộ pháp Tư An cười nói: “Nói không chừng là một đại ma đầu, bọn họ đối phó không nổi cũng là1điều dễ hiểu. Chưởng môn, hay là để ta dẫn thuộc hạ đi một chuyến. Hơn nữa, cũng đến lúc đi kiểm tra Vạn Càn Quán của nước Đại Sở rồi. Ngày trước đi kiểm tra đạo quán ở dưới3đó, đều là báo trước. Dù ở đó có chút gì đó không thỏa đáng, thì đợi lúc chúng ta đi, thì họ cũng che giấu kín kẽ cả rồi. Chọn ngày không bằng gặp ngày, chi bằng chúng ta3đi ngay bây giờ, có thể kiểm tra khiến họ trở tay không kịp.”

Đạo môn tầng lớp thấp giống như Vạn Càn Quán ở Đông Đại Lục có rất nhiều. Thái Hoa Sơn với tư cách là cơ cấu quản9lý tầng trung, được người phía trên phân công quản lý một vùng đạo quán xung quanh. Mỗi năm kiểm tra vài đạo quán, cũng phải mất thời gian ba mươi năm mới có thể kiểm tra hết một lượt.

Long Chưởng môn không phải là một người nhiều chuyện, nhưng với tên tả hộ pháp Tư An này, đến ông ta cũng không thể quản lý được. Người ngoài không biết, nhưng ông ta biết rất rõ. Tư An thực ra là đến từ tông phái của cấp trên Thái Hoa Sơn, cũng là nhân thủ từ nơi tập trung cơ cấu cao nhất của đạo môn Đông Đại Lục “hạ phàm” tới đây, nghe nói là để cho hắn ra ngoài rèn luyện, có đột phá.

Vì vậy Tư An rốt cuộc là tu vi gì, thì Long Chưởng môn của Thái Hoa Sơn cũng không được rõ.

Một tả hộ pháp có lai lịch bất phàm như vậy, Long Chưởng môn ngoài việc nhất nhất nghe theo thì không còn cách nào khác.

“Thế này, ta và yêu tu Mão Quang của phố Hồ Lô có chút giao tình. Đợi ta viết một phong thư, hỏi ông ấy xem rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, rồi ngươi đi cũng không muộn, được chứ?” Long Chưởng môn kiên nhẫn thương lượng với Tư An.

Tư An lại có chút nóng lòng muốn thử. Hắn từ nơi cao nhất ra ngoài, lưu luyến hồng trần phồn hoa, ở tại Thái Hoa Sơn vui tới mức quên đường về. Hắn thích nhất đi đến khắp nơi thăm thú. Cho nên hắn mới nhận chức vụ tả hộ pháp của Hình đường, về công hay tư thì đều có lợi cả.

“Chưởng môn, thế này đi, ngài viết thư, rồi tự ta mang qua đó. Nếu như Mão Quang thức thời…” Tư An cười hì hì nói.

Long Chưởng môn ho một tiếng, cắt ngang lời của Tư An nói: “Mão Quang là người chính trực, trước giờ chưa từng dối trá. Như ta thấy, lời của Mão Quang còn đáng tin hơn lời của Ngụy Nam Tâm nhiều. Nếu Mão Quang nói phố Hồ Lô không có tàn dư Ma giới, thì nhất định là không có. Ngươi nên tin lời của ông ấy, biết chưa?”

Tư An không có ý kiến gì, chỉ sờ sờ mũi, giục Long Chưởng môn: “Chưởng môn viết thư trước đi ạ, ta quay về thu dọn một chút, xem nên mang pháp khí gì đi.” Nói xong, hắn nhanh như chớp rời khỏi động phủ của Long Chưởng môn.

Thái Hoa Sơn là một ngọn núi lớn thanh u. Trong mắt người trần, nơi đây được gọi là “Thập Vạn Đại Sơn”. Thái Hoa Sơn là tên của một phái Đạo môn, đồng thời cũng là một ngọn núi lớn bên trong Thập Vạn Đại Sơn. Bên ngoài còn có trận lớn Hộ Sơn bảo vệ, đừng nói là người phàm, đến tu sĩ muốn vào còn khó.

Động phủ của Long Chưởng môn ở vị trí cao nhất của Thái Hoa Sơn. Mở cửa chính là sườn dốc cao và dựng đứng có mây trắng vây quanh, muốn lên thì ít nhất cũng phải biết thuật Đằng Vân. Nếu không biết thuật đó, thì dù có leo đến lúc chết già, cũng không thể leo đến đỉnh núi Thái Hoa Sơn được.

“Tả hộ pháp về rồi! Tả hộ pháp về rồi!” Một đám nữ tử xinh đẹp như hoa, áo trắng bay bay ra nghênh đón.

Các nữ tử này đều có tu vi Trúc Cơ. Nhưng tại đỉnh núi Thái Hoa Sơn, nơi mà các tu sĩ có tu vi cao trú ngụ, thì các nàng đều như đệ tử tạp dịch, làm thuộc hạ cho các tu sĩ có tu vi cao mà thôi.

Tư An thương hoa tiếc ngọc nhất trên đời. Với các nữ tu sĩ, bất luận tu vi thế nào, đều được đối xử như nhau. Hắn tình nguyện dìu dắt, giúp đỡ, vì vậy có nhiều nữ tu sĩ nguyện ý đến động phủ của hắn nhất.

Tư An vốn đang nhíu chặt mày, nhưng vừa nghe thấy một loạt âm thanh oanh oanh yến yến, thì lập tức cười lớn, gọi nói: “Các cô nương, đại gia ta về rồi đây!”

Một tốp nữ tu sĩ tươi cười, rồi vây xung quanh hắn đi vào trong phòng rửa mặt, thay đồ.

Một nữ tu cầm giấy bút, nhân lúc Tư An thay đồ, thì đọc từng phong thư hôm nay nhận được cho hắn nghe, tổng kết lại, đợi hắn ra chỉ thị.

“Tả hộ pháp, nữ tu Minh Nguyệt của Minh Nguyệt Quan gửi cho tả hộ pháp một chiếc khăn tay, phía trên có một vầng trăng tròn lớn do chính nữ tu Minh Nguyệt thêu. Thuộc hạ hiểu biết nông cạn, không hiểu là có ý gì. Mời tả hộ pháp xem ạ.” Nói xong, nàng ta dâng chiếc khăn tay của nữ tu Minh Nguyệt đến trước mặt Tư An.

Tư An thò đầu ra xem, cười nói: “Cái này nàng không hiểu rồi. Đây gọi là: Hai người yêu nhau ở cách xa nhau hàng ngàn dặm nên chỉ có thể gửi gắm nỗi nhớ nhung, nhờ ánh trăng gửi cho người thương. Minh Nguyệt được lắm, không uổng công ta thương nàng ta như vậy. Đi, gửi một vạn linh thạch trung phẩm qua cho nữ tu Minh Nguyệt của Minh Nguyệt Quán cho ta.”

Vị nữ tu cầm bút đó rất vui vẻ viết xuống, rồi kéo dài thanh âm nói: “Tả hộ pháp, dù cho số linh thạch hằng tháng của ngài rất nhiều, nhưng cũng không thể dùng như thế được…”

Tư An cười lớn nói: “Ngàn vàng khó mua được sự vui vẻ cho ta. Ta không tiếc, thì nàng tiếc gì chứ? Đúng không, Tiểu Mạch Mạch của ta?” Nói xong, hắn nhẹ nâng cằm của nữ tu cầm bút lên, rồi hôn chụt một cái lên gương mặt nàng ta.

Nữ tu cầm bút tức giận đến mức đôi mày liễu dựng lên, quẳng giấy bút xuống nền đất, bực tức nói: “Ngài lại như vậy, ngài gọi người cao minh khác đi, bà cô đây không hầu hạ được!”

Tư An trông thấy nữ tu cầm bút thực sự tức giận rồi, thì vội cúi đầu xin lỗi một lúc lâu. Mãi mới dỗ cho đối phương từ tức giận chuyển sang vui vẻ, tiếp tục đọc cho hắn nghe.

“Tả hộ pháp lần trước đi kiểm tra, lại gây thương nhớ cho không ít thiếu nữ. Mấy bức thư ở đây đều là từ chỗ vài nữ tu của đạo quán gửi tới, hỏi thăm tả hộ pháp, nhắc tả hộ pháp ban đêm trời lạnh, nhớ mặc thêm áo…” Nữ tu cầm bút càng xem càng thấy buồn cười, ôm lấy bụng bò lăn ra đất, cười tới mức rung cả hai vai.

Tả hộ pháp đều không để bụng, không tập trung nói: “Được rồi, ta đã biết, gửi cho mỗi người bọn họ một vạn linh thạch hạ phẩm đi. Sau này, mấy cái chuyện này thì không cần bẩm báo ta, tự nàng giải quyết.” Nói đoạn, hắn đã thay quần áo xong, từ tấm bình phong đi ra.

Hắn mặc một thân trang phục bằng gấm màu đen. Chiếc dây đai dài thắt trên eo, càng làm lộ ra cơ thể cân đối. Đôi mắt như nước mùa thu, gương mặt tuấn tú, đầu đội một chiếc phát quan bằng bạch ngọc nhỏ, buộc mái tóc đen lên cao.

Các nữ tu hầu hạ bên cạnh nhìn tới mức hoa mắt, từng nàng đều mặt đỏ tía tai, ôm mối tư tình với Tư An.

Tư An phóng ánh mắt mị hoặc tới từng người trong tốp nữ tu ở bên cạnh mình, cao giọng cười nói: “Đại gia ta phải ra ngoài làm việc rồi. Các nàng ngoan ngoãn ở lại trông coi nhà cửa. Nếu có chuyện gì, có thể phái hạc trắng truyền thư. Ta đi đây!” Hắn khua khua tay về đằng sau, rồi nghiêng mình một cái đã biến mất trên khoảng đất trống trước mặt.



Tại phía Nam Thanh Vân Tông, chính là một mảng rối loạn.

Tông chủ của Thanh Vân Tông tức giận đến mức mặt mũi trắng bệch, ngồi trên sảnh lớn nói liên hồi: “Trói tên nghịch tử đó về cho ta! Tìm lâu như vậy rồi mà vẫn không thấy, các người làm ăn kiểu gì vậy hả?!” Ông ta trút hết sự tức giận lên người đám thuộc hạ.

Trong lòng vài Trưởng lão, Hộ pháp và Đường chủ của Thanh Vân Tông đều có chút bất mãn, nhưng Chưởng môn đang tức giận, nên cũng không có ai dám đứng ra nói lý.

Đợi lúc Chưởng môn mắng đến mức cổ khô miệng khát, uống trà nhấp giọng, thì một vị Đường chủ ngượng ngập nói: “Thiếu tông chủ mấy hôm trước nói rằng, có một thanh quan1 đến trấn Thanh Bình, tài mạo song toàn. Thiếu tông chủ muốn nâng nàng ta làm đầu bảng, thời gian mấy ngày này đều ở đó giúp đỡ lên kế hoạch ạ…”

1 Chỉ các cô gái chốn phong nguyệt nhưng chỉ bán nghệ không bán thân.

Không nói thì không sao, chứ câu đó vừa nói ra, thì Chưởng môn của Thanh Vân Tông trực tiếp phun ra một ngụm máu, toàn thân ngã ngửa về phía sau, ngất đi.

Trên sảnh lớn của Thanh Vân Tông lại càng rối ren hơn, nào là cho uống đan dược, vận thần công, luôn tay luôn chân, mới cứu Chưởng môn lại được.

Phác Cung Doanh mặc một thân áo dài màu xanh đậm, sau gáy cài một cái quạt xếp rắc vàng lớn, ngâm nga một khúc nhạc bước vào.

“Ồ, sao lại náo nhiệt thế này? Làm gì thế? Làm gì thế?” Phác Cung Doanh cười hì hì bước lên phía trước.

Chưởng môn vừa được cứu tỉnh lại, mở mắt liền trông thấy bộ dạng bại hoại của Phác Cung Doanh, thì hận không thể phun ra thêm một ngụm máu tươi, rồi cứ thế ngủ một giấc dài không tỉnh lại nữa.

Nhưng thư cầu cứu của Ngụy Nam Tâm ở nước Đại Sở đã nhận được sự cho phép từ bên trên, Thanh Vân Tông bọn họ không thể không để Phác Cung Doanh đi một chuyến này được.

Chỉ từ tâm tư của chính Phác Cung Chưởng môn mà nói, ông ta không muốn lội xuống cái chỗ nước đục này.

Ba đại môn phái của nước Đại Sở dù có chút địa vị, nhưng vẫn không là gì trong mắt Thanh Vân Tông. Hơn nữa, ông ta trước giờ đều không vừa ý với Long Hổ Môn của nước Đại Sở. Chính vì dù Long Hổ Môn là thuộc hạ của Thanh Vân Tông, nhưng lại có một tu sĩ Nguyên Anh trấn thủ, bất cứ lúc nào cũng có thể lật đổ địa vị của Thanh Vân Tông, để đăng lên vị trí của tông phái cấp hai.

Có người lên, thì phải có người xuống.

Thanh Vân Tông bọn họ trước kia có bốn tu sĩ Nguyên Anh, bây giờ từng người đều ngã xuống trong lúc lên cấp Hóa Thần, chỉ còn lại một mình ông ta như một cây chẳng chống vững nhà.

Toàn Thanh Vân Tông cũng chỉ có tên nghịch tử của ông ta là Phác Cung Doanh đang ở giai đoạn Kim Đan là có khả năng Kết Anh nhất. Đáng tiếc không biết tại sao sau khi hắn đi ngao du bên ngoài lại gặp phải tâm ma, rồi từ đó bị tâm ma vương vấn, nhiều lần xung kích Kết Anh thất bại. Sau này lực bất tòng tâm, hắn cả ngày đi lầu xanh trêu hoa ghẹo nguyệt, đến việc tu luyện cũng từ bỏ.

Bọn họ không muốn dựa vào một người như vậy, nhưng lại không thể không dựa vào người đó.

“Đây là thư mà Ngụy Nam Tâm gửi cho con, con cầm lấy đọc cẩn thận, ngày mai thu dọn đồ đạc rồi lên đường đi. Lần này đến nước Đại Sở, nói không chừng có thể giúp con có thu hoạch, tỉnh ngộ ra nhược điểm của tâm ma, thành công Kết Anh.” Phác Cung Chưởng môn kìm nén tức giận, có chút yếu ớt dặn dò Phác Cung Doanh.

Phác Cung Doanh bây giờ mới nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của cha mình, còn có ánh mắt phẫn nộ của các vị thúc bá, thì vô cùng ngạc nhiên nói: “Xảy ra chuyện gì rồi?” Nói đoạn, lại hết nhìn sang trái lại nhìn sang phải nói: “Ai làm cho Chưởng môn của chúng ta tức giận vậy hả?! Ra đây, để ta trừng trị ngươi!”

Phác Cung Chưởng môn cầm lấy chén trà trên bàn trực tiếp ném về phía đầu của Phác Cung Doanh nói: “Cút! Ngươi đi luôn hôm nay cho ta! Không đợi đến ngày mai nữa!”

Phác Cung Doanh nghiêng mình tránh né cái chén đầy nước trà, nhanh như gió đọc xong bức thư, không nén được vui mừng nói: “Ngụy huynh không hổ là tri kỷ của con, hiểu rất rõ nỗi lòng của con! Con đi chuẩn bị đây!” Nói xong, y nhanh như chớp rời khỏi sảnh lớn của Thanh Vân Tông, quay về viện của mình triệu tập nhân thủ.



Trong thành Hồ Lô của kinh thành Thanh Khâu, một vị nữ tử áo đỏ tướng mạo rạng rỡ, trong tay cầm một chiếc roi dài màu đen. Cổ tay như ngọc nhẹ tung, đánh gãy đôi một cây đại thụ, để lộ ra một xà nữ diêm dúa lẳng lơ ở bên trong. Ả ta phun cái lưỡi dài, dùng tiếng rắn nói với nữ tử áo đỏ: “Quỹ Họa! Ta và cô trước kia không thù bây giờ không oán, sao cô cương quyết truy đuổi ta không tha?!”