Bổ Thiên Ký

Chương 66: Có tin tức



Đây là thiên la địa võng đặc biệt của Hoàng Vận Tự mà Ngụy Tam Tâm đặc biệt xin tới được. Nó có chứa niệm lực của kim cương phục ma Phật tông. Mặc dù lực sát thương đối với yêu tu không lớn, nhưng cũng khiến bọn chúng chật vật.

Mão Tam Lang gấp rút lên đường, trên đường chỉ ăn uống nghỉ ngơi qua loa, dùng tốc độ nhanh hơn bình thường rất nhiều để quay về thành Vĩnh3Chương. Cậu gần như kiệt sức, vào đến phố Hồ Lô thì cơ thể đã không còn sức lực.

Tấm lưới lớn tung ra, tu sĩ Trúc Cơ Nhân giới từ bốn phía cùng nhau ập đến, dùng các loại pháp bảo nguy hiểm công kích Mão Tam Lang.

Mão Tam Lang chưa kịp lên tiếng đã bị đánh cho hôn mê bất tỉnh.

“Đây là yêu tu? Tại sao không hiện nguyên hình?” Một tu sĩ Trúc Cơ tiến lên đá đá1Mão Tam Lang.

Một tu sĩ Trúc Cơ bên cạnh vẻ mặt không đành lòng, ngăn tu sĩ Trúc Cơ trước mặt, nói: “Được rồi, nó chưa có làm gì xằng bậy. Ngươi làm vậy với nó, cẩn thận về sau khó ăn nói.”

Tên tu sĩ Trúc Cơ đá Mão Tam Lang thu chân về, có chút không cam lòng. Hắn có thói quen đánh lén sau lưng. Đánh lén xong giết người diệt khẩu, đoạt bảo vật đã thành nếp.

Hiện3tại trước mặt nhiều người, hắn không tiện ra tay, chỉ đành nhẫn nhịn, nhìn thấy người khác lôi Mão Tam Lang từ thiên la địa võng ra, dùng dây thừng bắt yêu trói thật chặt, mang đến chỗ Ngụy Nam Tâm lĩnh công.

“Bắt được một yêu tu hả? Biết là ai không?” Ngụy Nam Tâm đang nhắm mắt luyện công trong nội thất, lông mi không hề mở lên, nhàn nhạt hỏi.

Tu sĩ Trúc Cơ hồi báo cung kính3trả lời: “Xem ra lai lịch không nhỏ, tu vi đã tới Trúc Cơ hậu kỳ. Nếu không phải chúng ta cùng nhau xông lên, cộng thêm bảo vật bí mật của sư môn đại nhân hỗ trợ, thì cũng không dễ dàng bắt được nó.”

Ngụy Nam Tâm mở mắt, mỉm cười: “Kêu Vương Nhân lại đây. Hắn là người duy nhất từng đi vào phố Hồ Lô, để hắn nhìn thử xem yêu tu này rốt cuộc là ai.”9Tốt nhất là nhân vật quan trọng trong phố Hồ Lô, như vậy cuộc đàm phán của bọn họ càng dễ dàng.

Nghe tin Ngụy Nam Tâm truyền gọi, Vương Nhân vội vàng chạy đến: “Có chuyện gì vậy thưa đại nhân?”

Ngụy Nam Tâm chỉ Mão Tam Lang bị trói như cái bánh chưng nằm trên mặt đất: “Biết đây là ai không?”

Vương Nhân đi đến bên người Mão Tam Lang, nhìn từ trên xuống dưới, cười quay đầu lại nói: “Chúc mừng đại nhân! Đại nhân thực sự may mắn! Đây là Mão Tam Lang - đứa con duy nhất của đại yêu tu Mão Quang ở phố Hồ Lô.” Gã càng nhìn càng vui mừng, giọng tấm tắc nói: “Có Mão Tam Lang, có thể diệt được phố Hồ Lô rồi!”

Trước mắt Ngụy Nam Tâm sáng lên, đứng lên đi đến chỗ Mão Tam Lang nhìn nhìn: “Thật sự là Mão Tam Lang? Con trai duy nhất của Mão Quang sao?”

“Đúng vậy ạ. Mão Quang có ba người con, hai người trước là nữ, chỉ người này là nam.” Vương Nhân cười phụ họa.

Ngụy Nam Tâm mừng rỡ, lại cảm thấy hối hận. Hối hận bản thân truyền tin cho Thái Hoa Sơn và Thanh Vân Tông quá sớm. Có Mão Tam Lang rồi, mình còn sợ không đánh được phố Hồ Lô sao?

Chỉ là cung đã lên, mũi tên không thể quay đầu, thư trả lời đồng ý cũng đã gửi đến rồi, nói không chừng hiện tại đang trên đường đi cũng nên.

Một việc đại công đức êm đẹp, lại phải chia sẻ với người ngoài. Mặc dù trên mặt Ngụy Nam Tâm không thay đổi, nhưng trong lòng lại có chút không vui.

“Đem Mão Tam Lang xuống, trông chừng cẩn thận. Ngày mai sai người làm một cái tháp cao ở lối vào phố Hồ Lô, treo Mão Tam Lang lên đó. Một ngày đánh ba bận, để xem cuối cùng bọn chúng muốn bao che cho yêu nhân Ma giới hay là chịu thua vì Mão Tam Lang.” Ngụy Nam Tâm lấy lệnh bài của bản thân ra, phân phó Vương Nhân đi làm.

Mão Tam Lang là yêu tu, đánh bằng roi sẽ không hại đến gân cốt, chỉ là sẽ phải chịu nhục nhã, không có ảnh hưởng gì.

Vương Nhân do dự một lúc, cúi người tuân mệnh, nhận lệnh bài trong tay Ngụy Nam Tâm, dẫn người đi dựng tháp cả đêm ở lối vào phố Hồ Lô.

Trong phố Hồ Lô, Mão Quang bừng tỉnh từ trong suy tư của mình. Lòng ông quặn đau, giống như máu thịt đang bị người ta nấu lên, cắt xén, đau nhức tận xương tủy.

Trực giác của yêu tu từ trước đến nay luôn mạnh hơn tu sĩ Nhân giới. Đây là thiên phú trời ban của họ, không liên quan gì đến tu vi.

“... Tam Lang xảy ra chuyện rồi.” Trong đầu Mão Quang xẹt qua một tia sáng. Ông nhanh chóng đứng dậy, đi đến mật thất xem hồn bài của Mão Tam Lang.

Trên hồn bài còn một chút hồn phách của Mão Tam Lang. Nếu cậu đã chết, một chút hồn phách này cũng sẽ rời hồn bài, tiêu tán trong trời đất.

Mỗi yêu tu ở phố Hồ Lô đều có một tấm hồn bài, tự mình nắm giữ. Không giống với tông phái Nhân giới, hồn bài đều do sư môn nắm giữ. Vì sự an nguy của đệ tử, đồng thời cũng là một loại khống chế với họ.

Đại nương mập tinh thần hỗn loạn, chạy đến mật thất, thấy hồn đăng trên hồn bài của Mão Tam Lang vô cùng ảm đạm. Chút hồn phách kia mặc dù chưa tiêu tan, nhưng hồn lực rất thấp, không thể so sánh được với lúc bình thường trước đây.

“Lão gia, Tam Lang rốt cuộc như thế nào rồi?” Đại nương mập sợ hãi hỏi.

Mão Quang vươn tay, vuốt ve hồn bài, lẩm bẩm: “Kiếp số, đây là kiếp số của nó...”

Đại nương mập càng kinh ngạc, ở trong mật thất nôn nóng đến rơi lệ: “Không phải đi Thái Hoa Sơn sao? Tại sao vẫn gặp kiếp số? Chẳng lẽ kiếp số của nó không phải ở đây, mà là ở Thái Hoa Sơn? Không được, tôi phải đi Thái Hoa Sơn tự mình tìm Long Chưởng môn cầu xin, để ông ta thả Tam Lang nhà mình.” Đại nương mập nhấc chân định đi ngay.

Mão Quang giữ chặt bà, nói: “Chúng ta đi tìm Vinh cô nương hỏi một chút đã.”

Đại nương mập lo lắng sẽ loạn, không do dự gật đầu, đi theo Mão Quang đến trước phòng Vinh Tuệ Khanh gõ cửa.

Vinh Tuệ Khanh đang ngủ say. Đại nương mập gõ cả buổi, mới làm Vinh Tuệ Khanh tỉnh dậy từ trong mộng.

“Gần đây ngủ càng lúc càng say như chết.” Vinh Tuệ Khanh nghe thấy tiếng gõ cửa vang trời, cười khổ mặc thêm áo, ra mở cửa.

“Đại nương, đại thúc, có chuyện gì vậy?” Vừa nhìn thấy dáng vẻ sốt ruột của đại nương mập và Mão Quang, tinh thần Vinh Tuệ Khanh chấn động, quên cả cơn buồn ngủ.

“Vào trong rồi nói.” Vinh Tuệ Khanh nghiêng người cho hai người họ đi vào.

Đại nương mập kéo tay Vinh Tuệ Khanh nói: “Tam Lang… Tam Lang... xảy ra chuyện rồi!”

Sắc mặt Vinh Tuệ Khanh trầm xuống, cô cầm tay đại nương mập bảo: “Đại nương, con biết rồi, để con gieo một quẻ xem thử.” Nói xong đi vào buồng, lấy mai rùa ra, tung lên thử mấy lần, đều như nhau, là quẻ sáu mươi mốt, Trung Phu, giống với quẻ Mão Quang bói cho Mão Tam Lang.

Vinh Tuệ Khanh cau mày: “Mão Tam ca có lẽ bị bắt giữ rồi.” Vinh Tuệ Khanh nhìn ra thay đổi của hào vị, biết sự việc đang trong quá trình chuyển biến.

Sắc mặt Mão Quang xanh mét: “Không ngờ Long Chưởng môn của Thái Hoa Sơn lại đê tiện như vậy.”

Vinh Tuệ Khanh lắc đầu: “Không phải ở Thái Hoa Sơn. Từ quẻ tượng này cho thấy, huynh ấy bị bắt ở cổng nhà.”

Mão Quang với đại nương mập đều hít một hơi lạnh: “Tại sao nó lại từ Thái Hoa Sơn quay về?”

Đại nương mập gấp đến độ sắp khóc. Bà vừa sốt ruột, kéo tay áo Mão Quang: “Đứa nhỏ này cuối cùng xảy ra chuyện gì? Đã kêu nó đừng trở về, nó cứ không nghe!”

Vinh Tuệ Khanh có chút hiếu kì, hỏi: “Phố Hồ Lô này bí mật như vậy, ai có thể bắt Mão Tam ca ở lối vào phố Hồ Lô chứ?”

Hơn nữa, Vinh Tuệ Khanh biết, tu vi của Mão Tam Lang cao thâm, đã ở Trúc Cơ hậu kỳ. Tu sĩ Nhân giới bình thường khó mà ngăn cản được.

Ngụy Nam Tâm gây áp lực cho phố Hồ Lô, phải điều tra thêm một lần nữa. Hơn nữa, việc phái tu sĩ Trúc Cơ đứng chờ ở cổng vào phố Hồ Lô, Mão Quang và đại nương mập không hẹn mà cùng giấu Vinh Tuệ Khanh, không muốn cô bé biết chuyện.

Đại nương mập và Mão Quang nhìn nhau, cùng lắc đầu nói: “Có lẽ không phải ở cổng vào phố Hồ Lô, ở thành Vĩnh Chương cũng không chừng.”

“Vinh cô nương, cháu ngủ đi, ta tìm Ô Lão Tam hỏi thử. Xem xem có nên đi ra ngoài tìm nó không.” Mão Quang tâm tư phiền muộn, đứng lên chào Vinh Tuệ Khanh rồi nhanh chóng rời khỏi phòng cô.

Đại nương mập nặng nề trong lòng. Bà cố nén bất an, gắng an ủi Vinh Tuệ Khanh: “Biết Tam Lang ở gần đây, chúng ta cũng an tâm hơn rồi. Cháu đi ngủ đi.!” Nói xong, bà cũng rời khỏi phòng của Vinh Tuệ Khanh.

Vinh Tuệ Khanh yên lặng nhìn đại nương mập và Mão Quang, hai người lúc đi ra khỏi tiểu viện có hơi loạng choạng. Cô cắn chặt môi dưới.

Phố Hồ Lô nhất định xảy ra chuyện rồi, bằng không hai người sẽ không có dáng vẻ muốn nói lại thôi.

Không phải Vinh Tuệ Khanh đề cao chính mình, nhưng cô biết, Ngụy Nam Tâm tìm kiếm cô khắp nơi bên ngoài. Nếu tìm không thấy ở nơi khác, cuối cùng có thể sẽ chú ý đến phố Hồ Lô một lần nữa.

Mọi người ở phố Hồ Lô không muốn giao cô ra, đương nhiên sẽ phải chịu đựng mãi các loại thăm dò, chèn ép cùng ức hiếp của tu sĩ Nhân giới.

Lặng lẽ đóng cửa lại, Vinh Tuệ Khanh quay về phòng trong. Cô ngồi trên giường, cúi đầu, trầm tư rất lâu. Nước mắt theo gò má cô rơi xuống, rơi trên áo khoác gấm, rồi lại yên lặng rơi xuống mặt đất.

Rất lâu, rất lâu rồi cô không có khóc một trận thật đã như vậy.

Trước đây cô có gia đình hạnh phúc vui vẻ, bản thân không làm gì, lại bị người khác làm cho cửa nát nhà tan, trở thành đứa bé mồ côi không nơi nương tựa.

Khó khăn lắm mới đến được phố Hồ Lô. Cô một lần nữa được tận hưởng cảm giác ấm áp và che chở của gia đình bình thường, nhưng một chút ấm áp này cũng bị người khác cướp đi!

Ngụy Nam Tâm, ngươi cướp mẹ ta chưa đủ sao, còn muốn đuổi cùng giết tận ta?!

Vinh Tuệ Khanh giơ cánh tay ra sức lau đi nước mắt.

Không dễ dàng như vậy đâu!

Vinh Tuệ Khanh đứng lên, đi lại trong phòng, thu dọn tay nải mà mẹ đã để lại cho cô.

Túi càn khôn đại nương mập cho cô được để dưới gối đầu giường. Vinh Tuệ Khanh rón rén đi qua, định lấy túi càn khôn bên dưới ra thì Tiểu Hoa đang ngủ bên cạnh tỉnh giấc.

“Vinh cô nương, ngươi đang làm gì vậy?” Tiểu Hoa dụi mắt ngồi dậy, nhìn về phía Vinh Tuệ Khanh.

Vinh Tuệ Khanh không nghĩ tới Tiểu Hoa tỉnh dậy, xin lỗi nói: “Ngươi ngủ đi, ta... ta phải rời khỏi đây.”

Tiểu Hoa tỉnh ngủ, từ trên giường trở mình đứng lên. Nó giơ hai móng vuốt nhỏ, vô cùng đáng thương nhìn Vinh Tuệ Khanh. Âm thanh mềm nhũn truyền vào trong đầu Vinh Tuệ Khanh: “Vinh cô nương, đừng bỏ Tiểu Hoa... dẫn Tiểu Hoa đi cùng có được không?”

Vinh Tuệ Khanh cũng không muốn một mình lưu lạc. Dù Tiểu Hoa chỉ là một con sóc, nhưng cũng là bạn của cô. Hai người cùng chạy ra từ Dốc Lạc Thần, cũng có vài phần tình cảm với nhau.

Nhưng tình cảnh của cô bây giờ, khiến cô nhận ra, không thể để liên lụy đến Tiểu Hoa. Tiểu Hoa đi cùng cô, sẽ phải chịu cảnh đầu đường xó chợ, ăn bữa nay lo bữa mai.

“Tiểu Hoa, ngươi không cần phải đi theo ta chịu khổ. Đây là nhà ngươi, ngươi nên ở chung với tộc nhân của mình.” Vinh Tuệ Khanh vuốt vuốt đầu Tiểu Hoa, thở dài khuyên nó.

Tiểu Hoa lắc đầu y chang cái trống bỏi: “Vinh cô nương, Tiểu Hoa đã nhận ngươi làm chủ nhân rồi. Bất kể ngươi đi đâu, Tiểu Hoa đều cùng ngươi vào sinh ra tử!”