Bổ Thiên Ký

Chương 73: Kiểm chứng



Tuy Ngụy Nam Tâm nói vòng nói vo, Tư An vẫn nhạy bén phát giác ra hàm ý thật sự bên trong câu nói của ông ta.

Có thể khiến cho Ngụy Nam Tâm gặp mỹ nhân tuyệt sắc như Vương nữ Đồ Sơn mà chỉ có cảm giác tai nghe không bằng mắt thấy, cũng tựa như Tư An nhớ đến Thánh nữ ở thần điện Quang Minh vậy.

Cảm giác ấy... thật sự là vì trong lòng ông ta đã có người yêu sao?

Lẽ nào bản thân3mình cũng là vì đã có người trong lòng?

Trong đầu Tư An lại trở nên rối loạn.

Thảo nào năm đó sư phụ phong ấn kí ức của hắn về Thánh nữ, còn phái hắn đến nhân gian rèn luyện, thể nghiệm cái gọi là phân tranh ở trần thế. Sau này, hắn gặp được Diệp Tinh, nàng lại trở thành tâm ma trong lòng hắn, không thể xóa bỏ.

Đến khi phong ấn kí ức về Thánh nữ bị giải trừ, từ đó có thể so sánh giữa1Thánh nữ và Diệp Tinh, chính là cơ hội để hắn chân chính vượt qua kiếp số này sao?

Nhất thời, ba người trong phòng đều lặng im.

Tiểu Hoa vô cùng sốt ruột. Bọn họ cứ im lặng như vậy, cỏ ẩn thân của nó chỉ có thể kéo dài được một nén hương, đến lúc đó thì bị lộ tẩy mất...

Nhưng nó lo lắng chưa được bao lâu, Đại Ngưu và Bách Hủy đã vội vã quay lại, hóa giải sự sốt sắng trong lòng nó.

“Đại nhân,3Đại Ngưu và Bách Hủy đến rồi.” Thuộc hạ ở bên ngoài kết giới thông báo cho Ngụy Nam Tâm một tiếng.

Ngụy Nam Tâm thu hồi kết giới, để Đại Ngưu và Bách Hủy vào, sau đó lại hạ một tầng kết giới mới.

Tiểu Hoa thầm thở ra một cái, dịch vào bên trong gầm bàn thêm một tí.

“Bái kiến đại nhân, bái kiến Tư hộ pháp, Phác Cung thiếu tông chủ.” Đại Ngưu vừa vào trong lập tức hành lễ với Ngụy Nam Tâm, Tư An3và Phác Cung Doanh.

Tư An và Phác Cung Doanh đều có chút bất ngờ: “Ngươi nhận ra bọn ta?”

Đại Ngưu cười đến chân thành: “Vừa rồi chúng con cũng ở nơi đó, nghe hai ngài chào hỏi với người khác.”

Tư An và Phác Cung Doanh gật đầu, không mấy lưu tâm.

Ngụy Nam Tâm đi xuống, giới thiệu cho Tư An và Phác Cung Doanh: “Cậu ta chính là Đại Ngưu, đồng hương cùng lớn lên với Vinh Tuệ Khanh, là thanh mai trúc mã.”

Bách Hủy theo sau9Đại Ngưu tiến vào, nghe Ngụy Nam Tâm nói vậy thì khinh thường bĩu môi, cũng tiến lên hành lễ.

Cô ta từng gặp qua Tư An, cũng rất có hảo cảm. Thế nhưng, đối với Phác Cung Doanh thì lại có cảm giác chán ghét theo bản năng. Cái cảm giác giống như khi cô ta nghĩ tới tên Tùng Mộc đạo nhân kiếp trước đã đem cô ta làm lô đỉnh.

Bách Hủy im lặng tiến lên hành lễ, xong lại cúi thấp đầu đứng phía sau Đại Ngưu, cật lực trốn tránh.

Tư An và Phác Cung Doanh chỉ liếc hai người một cái đã nhìn ra tu vi của họ chỉ ở Luyện Khí tầng thứ hai.

“Mau nói cho hai vị đại nhân đây biết, ngươi phát hiện Vinh Tuệ Khanh bị yêu nhân Ma giới nhập thân như thế nào?” Ngụy Nam Tâm nhìn vào mắt Đại Ngưu, sâu xa nói.

Đại Ngưu và Bách Hủy đều ngây người. Gấp gáp gọi bọn họ qua đây, lại vẫn là vì Vinh Tuệ Khanh...

Bách Hủy rũ mắt, lông mi dài khẽ run rẩy, che đi tâm sự mà cô ta không muốn cho ai biết.

Đại Ngưu mau chóng lấy lại tinh thần, trầm ổn mở lời: “Chuyện này nói ra rất dài...” Hắn lần lượt kể lại từ đầu đến cuối chuyện giữa mình và Vinh Tuệ Khanh, đặc biệt là chuyện Vinh Tuệ Khanh sống sót rời khỏi sơn trang Đóa Linh đến thành Vĩnh Chương. Cuối cùng, không thể bỏ sót nói thêm: “Không dám giấu ba vị đại nhân, Vinh Tuệ Khanh là vị hôn thê đã đính hôn với con từ khi còn nhỏ. Nhưng lúc nàng ấy đến nhà con ở thì lại không hề nhớ gì về hôn ước giữa chúng con, thậm chí còn khịt mũi xem thường đề nghị chăm sóc nàng ấy cả đời của con. Sau đó, khi nàng ấy chạy khỏi còn đốt nhà chúng con, làm bị thương bao nhiêu tôi tớ trong nhà.”

Bách Hủy đã thương lượng với hắn, để tránh chuyện thêm rắc rối phức tạp, bọn họ sẽ không nhắc đến La Thần, Vi Thế Nguyên và Lâm Phiêu Tuyết, không để phân tán lực chú ý của mấy người họ. Bách Hủy không quan tâm yêu nhân Ma giới gì đó, cô ta chỉ mong Vinh Tuệ Khanh chết đi mà thôi.

Đại Ngưu lấy tay áo quệt nước mắt: “Từ nhỏ con đã thích nàng ấy, một lòng muốn cưới nàng ấy làm vợ, đương nhiên hiểu rõ tính cách nàng ấy như lòng bàn tay. Con vốn nghĩ rằng, người nhà của chúng con đều không may mất bởi thiên tai, chỉ còn lại hai người chúng con, nên an bình sống cùng nhau mới phải. Không ngờ rằng, Tuệ Khanh muội đáng thương của con từ lâu đã không còn trên cõi đời này...”

Nam nhi không dễ dàng rơi nước mắt, chỉ là vì chưa gặp lúc thương tâm.

Nước mắt của Đại Ngưu vẫn luôn khiến người khác cảm động.

Bách Hủy ngẩng đầu nhìn đôi mắt đẫm lệ của Đại Ngưu, tâm tình lại trở nên phức tạp.

Sắc mặt Tư An hòa hoãn hơn, gật đầu nói: “Ngươi đừng quá đau lòng. Nếu thật sự cô bé ấy bị yêu nhân Ma giới nhập thân thì đó cũng không phải lỗi của cô bé, ngươi đừng trách cô bé.”

Đại Ngưu gật đầu không ngừng: “Con biết! Con biết! Sở dĩ con tố cáo nàng ta cũng là vì muốn báo thù cho Tuệ Khanh muội đáng thương của con!”

Phác Cung Doanh lật tới lật lui bức vẽ Vinh Tuệ Khanh, lại liếc mắt sang Bách Hủy đang đứng phía sau Đại Ngưu, dù tuổi vẫn còn nhỏ nhưng đầy vẻ mị hoặc, lắc lắc đầu: “Ta thấy chưa hẳn là vậy.”

“Chưa hẳn cái gì?” Tư An ngẩn ra, không hiểu hỏi lại.

Phác Cung Doanh đặt lại bức vẽ Vinh Tuệ Khanh lên bàn, đắc ý nói với Tư An: “Nói đến tu vi thì ta không bằng ngươi. Nhưng luận về suy đoán tâm tình của nữ nhân, ta lại hơn ngươi. Dù là sáu tuổi hay là mười sáu tuổi đều không thể qua được đôi mắt thần thông của Phác Cung Doanh này...”

“Ít nói nhảm, vào trọng tâm!” Tư An nhíu nhíu mày.

Phác Cung Doanh liền ho khan một tiếng, hỏi Đại Ngưu: “Ta hỏi ngươi, cô gái phía sau lưng ngươi là ai?”

Đại Ngưu quay lại nhìn Bách Hủy, thành thật đáp: “Cô ấy là thê tử của con.”

“Cô ta là thê tử của ngươi, vậy Vinh cô nương có thân phận gì? Không phải ngươi nói cô bé là vị hôn thê đính hôn từ nhỏ của ngươi sao?” Phác Cung Doanh nghiêm nghị, chắp tay sau lưng đứng trước mặt Đại Ngưu, khiến cho Đại Ngưu vóc người vốn cao to lại như lùn đi một khúc.

Đại Ngưu nghẹn họng, đổ mồ hôi trán, sốt sắng một hồi mới nhớ đến một người họ hàng xa của mình. Người đó từng là người thừa tự của cả hai nhà, đồng thời cưới cả hai vợ, vội đáp: “... Cô ấy là bình thê, bình thê1 của con.”

1 Bình thê: người đàn ông cưới cả hai người vợ chính địa vị như nhau, gọi là bình thê.

Phác Cung Doanh lắc đầu cười: “Căn nhà mà các ngươi ở là của ai?”

Vừa rồi, Đại Ngưu có kể nhà hắn và Vinh Tuệ Khanh đều ở Dốc Lạc Thần, cách nơi này hơn trăm dặm. Căn nhà hiện tại ở thành Vĩnh Chương là do Bách Hủy mua.

Chỉ một câu hỏi như vậy, không chỉ có Tư An hiểu ra mà ngay cả Ngụy Nam Tâm cũng rõ ràng.

“Ta thấy vị Vinh cô nương kia không muốn lấy chồng chung mới cố tình giả vờ như đã quên hết chuyện trước kia. Cho nên, lý do các ngươi nói cô bé là yêu nhân Ma giới cũng không thể thành được.” Phác Cung Doanh đưa ra kết luận.

Sắc mặt Ngụy Nam Tâm tối lại, thầm mắng Đại Ngưu là con trâu đần.

Bách Hủy vô cùng khẩn trương. Phác Cung Doanh hỏi như vậy, rõ ràng là ám chỉ cô ta muốn trừ bỏ Vinh Tuệ Khanh, độc chiếm Đại Ngưu mới mượn đao giết người.

Nếu mà thật sự thuyết phục được Ngụy Nam Tâm và Tư An, khổ tâm của mình thành ra uổng phí mất!

Bách Hủy trong lúc cấp bách bỗng nảy ra một ý nghĩ, đột ngột lên tiếng: “Nếu Phác Cung đại nhân cảm thấy có điều kì quái có thể hỏi Ngụy đại nhân. Chày Kim Cang Phật môn của Ngụy đại nhân thực sự phát hiện được ma khí của Vinh Tuệ Khanh.”

Câu này lại tình cờ trùng khớp với lời nói dối của Ngụy Nam Tâm lúc trước.

Ngụy Nam Tâm mang vẻ mặt nặng nề, nói với Phác Cung Doanh: “Lời của Phác Cung thiếu tông chủ không phải không có đạo lý. Nhưng chuyện này có tính chất trọng đại, không phải là thê thiếp tranh giành bình thường. Mong Phác cung thiếu tông chủ cẩn thận lời nói.”

Phác Cung Doanh cười gượng: “Chày Kim Cang của ngài đã xác định Vinh Tuệ Khanh có điểm kì lạ, ta cũng không nhiều lời nữa. Vậy vấn đề tiếp theo, vì sao ngài biết được Vinh Tuệ Khanh ở... nơi ở của yêu tu?”

Đại Ngưu và Bách Hủy đều ở đây, Phác Cung Doanh không muốn nói tên thật của phố Hồ Lô.

Ngụy Nam Tâm hiểu ý, lập tức giải thích: “Ta dùng phương pháp loại trừ. Nếu yêu nhân Ma giới ở trong thành Vĩnh Chương, mà những nơi khác bọn ta đều đã tìm qua vô số lần đều không có kết quả, chỉ còn nơi ở của yêu tu là chưa tìm qua. Huống hồ, bọn ta chỉ muốn vào nơi đó tìm lại một lần mà thôi. Đáng hận thay, yêu tu đều không cho bọn ta chút ít mặt mũi nào.”

Tư An đứng lên: “Ta cũng có chút không yên tâm.” Nói rồi lại chìa tay ra với Ngụy Nam Tâm: “Cho ta mượn chày Kim Cang, ta phải tự mình đi một chuyến.”

Phác Cung Doanh lo Tư An sẽ ở lại phố Hồ Lô, lén đi gặp Đồ Sơn Quỹ Họa một mình, thế là đứng dậy theo: “Ta cũng đi.”

Ngụy Nam Tâm ngạc nhiên nhìn hai người bọn họ, rốt cuộc không dám từ chối, đành lấy chày Kim Cang từ trong túi càn khôn giao cho Tư An.

Tư An nhìn tầng khí đen mỏng manh bao quanh chày Kim Cang, nhíu mày: “Ma khí chỉ nhạt như vậy? Yêu nhân Ma giới kia phải chăng sắp chết rồi?”

Ngụy Nam Tâm nhíu chặt mày: “Có lẽ là sắp trốn thoát rồi.”

Tư An chấn động trong lòng, nhớ đến phố Hồ Lô có truyền tống trận thông với những nơi khác của yêu tu. Nhưng lập tức lại nghĩ đến truyền tống trận cũng giống như kết giới của phố Hồ Lô, chỉ yêu tu có thể sử dụng, Nhân giới và Ma tộc không cách nào dùng truyền tống trận của yêu tu. Hắn liền thoải mái cười: “Nếu là ở nơi của yêu tu, nàng ta chắc chắn không thể chạy thoát.” Nói rồi nháy mắt với Phác Cung Doanh một cái, hai người cùng đi ra khỏi phòng Ngụy Nam Tâm, rời khỏi quán trọ Vinh Thăng.

Ra đến con phố bên ngoài, khí đen nhiễu quanh chày Kim Cang đột nhiên dày lên.

Tư An và Phác Cung Doanh đều rất kinh ngạc: “Xem ra yêu nhân Ma giới thật sự ở nơi này.”

Hai người cầm chày Kim Cang, nhìn ngó quanh phố. Qua một lúc lại phát hiện khí đen trên chày Kim Cang nhạt đi, thậm chí còn nhạt hơn trước.

Hai người chậc lưỡi lấy làm lạ, cầm chày dạo một vòng, đi về phía cửa vào phố Hồ Lô.

Vinh Tuệ Khanh tựa người bên song cửa sổ quán trọ Duyệt Lai, nhìn thấy Tư An và Phác Cung Doanh cầm theo một vật giống như cái chày đi đến. Cô chẳng qua là hiếu kì nhìn xem một chút, lại cảm giác một cỗ khí lạnh ập tới, giống như băng đá đông cứng cả người cô lại, trong khoảnh khắc không thể động đậy. Đến khi thấy khí đen trên chày đột nhiên dày lên, Vinh Tuệ Khanh nóng lòng, vội vàng vận chuyển tâm pháp Húc Nhật Quyết, ý định xua đi cái lạnh thấm vào xương tủy kia.

Ánh mặt trời giữa trưa chiếu vào qua song cửa bị Vinh Tuệ Khanh hấp thụ toàn bộ.

Húc Nhật Quyết vận chuyển một Tiểu Chu Thiên, lại di chuyển một Đại Chu Thiên, rốt cuộc cũng giúp cô khôi phục lại bình thường.

Nhìn lại cái chày trong tay hai người bên ngoài, khí đen bên trên đã nhạt đi, thậm chí còn nhạt hơn lúc vừa ra khỏi quán trọ Vinh Thăng.

Vinh Tuệ Khanh vỗ vỗ ngực, đại khái hiểu ra đối phương làm cách gì đuổi đến được phố Hồ Lô.

Nhưng vì sao lúc đến gần mình thì khí đen lại dày lên?

Vinh Tuệ Khanh nhăn mày. Cô trời sinh hướng đến ánh sáng, chán ghét bóng tối. Khí đen trên đầu chày kia rõ ràng không phải thứ gì tốt.

Cô đang đau đầu, Tiểu Hoa đã chít cha chít chít bò vào từ cửa sổ, thở dốc từng đợt trước mặt cô, còn khom khom cái eo beo béo, không ngừng dùng chân trước đấm đấm sau lưng, mệt đến thở không ra hơi.