Bổ Thiên Ký

Chương 76: Trả nợ (trung)



Lời nói của lão tổ Đoá gia cũng không hoàn toàn bịa đặt.

Sắc mặt Mão Quang cùng Đồ Sơn Quỹ Họa khẽ biến.

Lúc trước, sau khi Đồ Sơn Quỹ Họa đi vào phố Hồ Lô, đã nghe Mão Quang kể hết tiền căn hậu quả. Cũng rất có thiện cảm đối với Vinh Tuệ Khanh, nhất là nghe nói cô bé có thể tu sửa3trận pháp của phố Hồ Lô thì rất kinh ngạc.

Mặt khác, trong ba nơi định cư ở Nhân giới thì yêu tu cư ngụ tại phố Hồ Lô là ít nhất, trận pháp cũng tương đối đơn giản. Thế nhưng, “đơn giản” ở đây là đối với những yêu tu định cư ở hai nơi khác mà nói.

Tính tất cả những trận pháp hiện hữu1ở Nhân giới, trận pháp ở ba nơi định cư của yêu tu vẫn là phức tạp nhất. Thậm chí, có khi còn vượt qua cả trình độ phức tạp của trận pháp nơi thần điện Quang Minh ở Trung Đại Lục.

Có thể tu sửa trận pháp ở phố Hồ Lô, cho dù có là giữa những Trận Pháp Sư của Nhân giới, cũng là3đệ nhất Ngũ Châu Đại Lục. Càng làm cho người ta líu lưỡi chính là, Vinh Tuệ Khanh vẫn là một cô bé yếu đuối chỉ mới chín tuổi.

Điều này thật sự quá sức tưởng tượng.

“Có thiên phú như thế, cho dù sau này con bé có lựa chọn tu hành, ta cũng muốn giúp đỡ nó một tay. Để con bé có thể vừa3tu hành, lại không bỏ lỡ trận pháp.” Đồ Sơn Quỹ Họa đã từng hào hứng nói.

Lúc rút linh lực của roi Xuy Long ra nàng đã bị trọng thương. Có điều nàng là yêu tu, mức độ hồi phục của thân thể vốn là đã nhanh hơn loài người. Mà yêu tu ở phố Hồ Lô lại có vô số dược thảo quý hiếm,9tất cả đều để cho nàng dùng miễn phí. Hơn nữa, tu vi của chính nàng cũng cao thâm, sau khi ngồi tĩnh toạ, cũng đã hồi phục hơn phân nửa.

Lúc này, Mão Quang mới đề cập với nàng về mảnh giấy mà Vinh Tuệ Khanh để lại, nói là vì con bé không muốn liên lụy bọn họ nên đã rời khỏi phố Hồ Lô.

Một đám yêu tu tìm khắp nơi ở phố Hồ Lô vẫn không thấy, mới biết được Vinh Tuệ Khanh thật sự đã rời đi.

Vô số tu sĩ Nhân giới ở bên ngoài đang tìm cô bé, một cô nhóc chỉ mới Luyện Khí tầng hai thì có thể đi đâu được chứ?

Lũ yêu tu đều sốt ruột không thôi.

Cuối cùng vẫn là Đồ Sơn Quỹ Họa bắt nhịp, bằng lòng gánh vác chuyện của Vinh Tuệ Khanh, quyết định tuyên bố với tu sĩ Nhân giới ở bên ngoài rằng Vinh Tuệ Khanh là người mà bọn họ che chở. Làm cho đối phương dù có bắt được Vinh Tuệ Khanh cũng không dám manh động.

Lời nói của Vương nữ Đồ Sơn luôn là nhất ngôn cửu đỉnh, dù cho là ở tầng cao nhất của yêu tu thì cũng có vị trí nhất định.

Tâm tư Mão Quang rối bời, cảm thấy cũng chỉ có thể như vậy.

Mão Tam Lang tỉnh lại, nghe nói Vinh Tuệ Khanh đã đi, cũng vô cùng sốt ruột chạy sang bàn bạc.

Lúc này, từ chỗ tu sĩ Nhân giới truyền đến thông điệp cuối cùng là muốn vào phố Hồ Lô “lục soát”. Giống như thêm dầu vào lửa, làm sôi sục sự chính trực trong những yêu tu luôn không màng đến quyền thế.

Tức nước vỡ bờ, không cần phải nhẫn nhịn nữa.

Đám tu sĩ Nhân giới thành Vĩnh Chương kia đổi trắng thay đen. Hôm nay, nếu như bọn họ nghe theo đám tu sĩ Nhân giới kia cứ im lặng mà thuận theo sai trai. Sau này rồi cũng có ngày, bị phường không phân rõ trắng đen này tuỳ tiện ngậm máu phun người mà thôi.

Đến lúc đó thì ai sẽ minh oan cho họ? Ai sẽ vì họ chủ trì công đạo?

Hôm nay, chẳng qua xem như bọn họ chỉ vì một tu sĩ Nhân giới mà ra mặt, thật ra cũng là đang giúp đỡ chính bản thân họ.

Nếu như cứ im lặng mà chà đạp lẽ phải, cũng chính là trợ Trụ vi ngược (giúp kẻ xấu làm ác). Một ngày nào đó, lúc chính ngươi bị giẫm đạp thì mới vỡ lẽ ra, không thể nào khoanh tay đứng nhìn.

Giúp người khác cũng là giúp chính mình.

Tiếc là, đa số tu sĩ Nhân giới chỉ thích bo bo giữ mình.

Yêu tu vẫn là còn đơn thuần lắm.

Đơn thuần mà ngắm nhìn thế giới, trái lại càng có thể nhìn thấu sự việc, thấy rõ bản chất.

Nhưng trong miệng lão tổ Đoá gia, bọn họ lại trở thành một đám tiểu nhân vô sỉ chỉ biết lật lọng!

Nếu nhịn được thì ai lại chả nhịn!

Người phản ứng đầu tiên là Linh Vũ. Từ trước tới nay, miệng lưỡi nàng ta luôn sắc bén, giỏi nhất là chính là chọc người tức đến chết không đòi mạng.

“Bà già kia nói mê sảng gì thế?! Từ trước tới giờ chúng ta chưa từng nói là Vinh cô nương không có ở phố Hồ Lô! Chúng ta chỉ nói phố Hồ Lô không có yêu nhân Ma giới! Bà ta rõ ràng là biết mà, đừng chỉ phát triển ngực mà không phát triển não chứ!” Linh Vũ khinh thường liếc nhìn bộ ngực cực kỳ to lớn của lão tổ Đoá gia.

Lão tổ Đoá gia giận dữ, bà ta luôn kiêu ngạo với tu vi và vóc người của mình. Hoặc có khi lại còn tự hào hơn cả tu vi ấy chứ. Nhưng bây giờ lại bị một yêu tu nhỏ bé như táng thẳng một bạt tai, mất hết cả mặt mũi. Thật sự vô cùng nực cười!

“Tiểu tiện nhân Vinh Tuệ Khanh kia chính là yêu nhân Ma giới! Các ngươi đã thừa nhận tiểu tiện nhân kia ở phố Hồ Lô, thì chính là bao che cho yêu nhân Ma giới. Đây là muốn không đội trời chung với Nhân giới chúng ta à? Đại nhân...” Lão tổ Đoá gia hành lễ với Tư An và Phác Cung Doanh nói: “Nếu như bọn yêu tu kia đã xé bỏ hiệp nghị, chúng ta cũng không cần khách sáo với bọn họ nữa, thẳng tay động thủ đi!”

Đồ Sơn Quỹ Họa “Hừ” một tiếng rồi lớn tiếng nói: “Bà kiên quyết muốn đổi trắng thay đen, nhất định phải đẩy một cô nhóc không nhà để về vào chỗ chết sao? Ta thật sự muốn xem xem, Nhân giới các ngươi vì một dâm phụ không biết liêm sỉ có thể gây phong ba bão tố tới mức độ nào! Đánh thì đánh, ai sợ ai?”

Nói xong, Đồ Sơn Quỹ Họa rung tay một cái, roi dài trong tay hoà lẫn vào Tuyết Lang Đao, suýt nữa đã chói mù mắt lão tổ Đoá gia.

“Lên cho ta!” Lão tổ Đoá gia lùi về sau một bước, vung tay kêu gọi đám đệ tử Long Hổ Môn ở phía sau tiến lên.

Vì Phác Cung Doanh đang bận liếc nhìn bộ ngực cao vút của lão tổ Đoá gia, nên đã bỏ lỡ thời cơ tốt ngăn cản mọi người đánh nhau.

Tư An đứng một bên luôn lặng lẽ theo dõi, vốn định ra tay ngăn cản nhưng chày Kim Cang trong tay lại “ong” lên một tiếng, phát ra âm thanh giống như tiếng Luân Âm1 kéo dài từ ngày xa xưa. Một luồng khí màu đen quấn quanh bên ngoài thân chày, lúc dày đậm màu không tan, lúc thì nhạt nhoà nhìn không rõ.

1 Luân Âm còn có nghĩa là chiếu chỉ của vua, gốc là Luân Âm Phật Ngữ - “纶音佛语”, ý chỉ lời nói bắt buộc phải phục tùng.

Dù cho Tư An là người hiểu biết sâu rộng, nhưng cũng bị biểu hiện kỳ lạ này của chày Kim Cang trấn trụ, hai mắt ngơ ngác nhìn chày Kim Cang, nhất thời cũng không quyết định được.

Phác Cung Doanh đành phải kéo hắn lùi về phía sau, thối lui sang một bên, để cho đệ tử Trúc Cơ của Long Hổ Môn tấn công về phía trước.

Ngụy Nam Tâm đứng ở phía sau hờ hững nhìn thấy hết thảy, dư quang khóe mắt chỉ nhìn chằm chằm vào chày Kim Cang trong tay Tư An.

Yêu tu ở phố Hồ Lô nhìn thấy tu sĩ Nhân giới bên kia đã giơ lên pháp khí của mình xông đến, cũng hô lên một tiếng rồi cầm chắc vũ khí của bản thân tiến lên.

Sắc trời đột nhiên tối xuống, một đám mây đen bay đến, che hết ánh trăng đang sáng ngời.

Trên một mảnh đất trống, chợt bóng tối bao trùm không nhìn thấy được cả bàn tay.

Mọi người đều ngẩn ra.

Có điều bóng tối này chỉ xuất hiện trong tích tắc, ánh trăng sáng ngời đã đánh đanh tan đám mây đen kia, chiếu rọi khắp mặt đất.

Tu sĩ Long Hổ Môn phát hiện, yêu tu đối diện với bọn họ chỉ cách nhau một bức tường.

Vinh Tuệ Khanh cũng không còn nhìn thấy rõ, vứt bỏ cỏ ẩn thân, từ chỗ góc tối ngõ rẽ đi ra. Vận chuyển Húc Nhật Quyết, lớn tiếng nói: “Dừng tay lại cho ta!”

Khí dương cương của Húc Nhật Quyết giống như sử tử hống của Phật môn, làm cho màng nhĩ của yêu tu cùng những người ở đây chấn động đến tê dại.

Mọi người kinh ngạc quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé vóc dáng mảnh mai chậm rãi đi ra từ chỗ bóng tối.

Cô bé mặc một chiếc váy thuần trắng, khuôn mặt nhỏ nhắn căng thẳng từ từ lộ ra ở trước mặt mọi người.

Dung nhan cũng chỉ thanh tú bình thường mà thôi, thế nhưng cả người đoan chính, làm cho không một ai dám khinh thường.

Tư An cùng Phác Cung Doanh đều khẽ “ồ” một tiếng. Tu vi của bọn họ cao, kiến thức càng thêm uyên bác.

Hơi thở trên người cô bé này vô cùng kỳ lạ.

Lại cúi đầu nhìn chày Kim Cang trong tay mình, quả nhiên lúc cô nhóc kia hiện thân, luồng khí màu đen càng thêm dày đặc. Lúc sau, khi cô bé càng đi đến gần, khí đen ngược lại dần dần tan đi. Thậm chí lúc cô bé đi đến giữa sân, khí đen trên chày Kim Cang đã hoàn toàn biến mất.

Tư An giơ chày Kim Cang lên, lật qua lật lại hồi lâu, rốt cục lại “hừ” nhẹ một tiếng, ném vào trong tay Ngụy Nam Tâm: “Chày Kim Cang này của ngươi đã là đồ bỏ rồi.”

Cái gì?!

Ngụy Nam Tâm kinh hãi, đưa tay nhận lấy chày Kim Cang, vội vàng dùng bí thuật Phật môn kiểm tra thực hư.

Lời nói của Tư An quả là không sai, trên chày Kim Cang trước đây có lạc ấn ma khí phù hộ1 của Phật Tổ, nhưng toàn bộ đều đã biến mất không còn dấu vết!

1 Gốc là Gia Trì (加持) dịch sang từ tiếng Phạn, có nghĩa là những người yếu nhận được thần lực của thần Phật.

Lại ngẩn đầu lên nhìn Vinh Tuệ Khanh đứng trước mọi người một chút, hai tròng mắt Ngụy Nam Tâm loé sáng.

Bộ dáng Vinh Tuệ Khanh ở trước mặt này cùng với ông ta nhìn thấy trong kính Lưu Quang mấy tháng trước, đã không còn giống nhau nữa.

Người khác e rằng không rõ, thế nhưng Ngụy Nam Tâm lại nhìn ra được, khí chất của Vinh Tuệ Khanh đã có chút giống Quản Phượng Nữ - mẹ ruột của cô bé rồi...

Người này, tuyệt đối không thể lưu lại trên đời.

Ngụy Nam Tâm nắm chặt bàn tay lại, không nói một lời, phóng ra khỏi hàng, bàn tay năm ngón đánh xuống đầu của Vinh Tuệ Khanh.

Nếu Vinh Tuệ Khanh đã quyết định hiện thân, không thể nào không có chút phòng bị gì.

Cô có chết, cũng không thể chết không minh bạch ở đây.

Oan khuất của cô, của cả nhà bọn họ, còn có oan khuất của toàn bộ Dốc Lạc Thần, nhất định phải nói cho mọi người hiểu!

Nhưng mà cô vẫn quá xem thường mức độ vô sỉ của hạng người này. Cô vốn tưởng rằng, lúc cô đứng ở trước mặt nhiều người như thế, đối phương dù cho hận cô cũng không đến nỗi giết chết cô trước mặt mọi người.

Thế nhưng mà, hết lần này đến lần khác, người ta vẫn muốn giết chết cô trước mặt bao người.

Trong lúc hoảng hốt, Vinh Tuệ Khanh chỉ kịp nghiêng người tránh né, chân vận chuyển Cửu Cung Bát Quái Bộ, lách đầu mình ra khỏi bàn tay của Ngụy Nam Tâm. Dùng vai trái miễn cưỡng đỡ một chưởng của ông ta.

Một dòng hàn khí lạnh thấu xương chảy vào trong kinh mạch ở vai trái, làm cho Vinh Tuệ Khanh lập tức lạnh cóng đến môi đều thâm tím, ngay cả tóc trên đầu cũng kết thành hoa tuyết.

May thay cô tu luyện Húc Nhật Quyết, là khắc tinh của tất cả công phu tà ma âm hàn. Húc Nhật Quyết ở ngực tự lưu chuyển, che chở tâm mạch của cô, nhờ thế không bị luồng hàn khí kia gây thương tổn.

“Ngụy vương gia, ngài ở trước mặt nhiều người như thế muốn giết ta, sao không tự hỏi trong lòng ngài có thấy hổ thẹn hay không?” Vinh Tuệ Khanh ngạc nhiên quay đầu lại nhìn Ngụy Nam Tâm, gằn từng câu từng chữ.

Ngụy Nam Tâm không ngờ, một chưởng toàn lực của một tu sĩ Kim Đan như ông ta lại không thể giết chết một cô nhóc chỉ mới Luyện Khí tầng hai!

“Ta chém giết yêu nhân Ma giới, thì sao lại thấy hổ thẹn? Trái lại là ngươi, một yêu nghiệt không biết từ đâu chui ra, lúc mở miệng nói thì phải uốn lưỡi bảy lần đi đã. Ngươi chẳng màng ‘tiếng tăm’ của bản thân thì cũng đành, đằng này còn muốn tổn hại thanh danh của người khác. Ngươi có biết tội không? Một người phụ nhân gia đình quan trọng nhất chính là ‘thanh danh’, đã là một phụ nhân không còn danh tiết thì chỉ có một con đường chết! Ta khuyên người hãy nghĩ cho kỹ lại, xem còn muốn đối nghịch với ta hay không!” Ngụy Nam Tâm dùng lời lẽ “vừa đấm vừa xoa” với Vinh Tuệ Khanh, đe doạ không để cô làm lộ ra chuyện của ông ta.

Kể từ khi Ngụy Nam Tâm biết Vinh Tuệ Khanh đã chạy thoát, mà người của ông ta lại đều chết trên núi Lạc Thần. Tức khắc liền biết đối phương nhất định đã biết hết tất cả, cho nên vẫn luôn muốn trừ khử cô bé cho bằng được thì mới yên tâm.

Tuy rằng lời nói của Ngụy Nam Tâm mơ hồ làm mọi người chẳng hiểu vì sao. Thế nhưng đa số mọi người đều nghĩ là ông ta đang giáo huấn Vinh Tuệ Khanh.

Chỉ có Đại Ngưu và Bách Hủy hiểu được ý của Ngụy Nam Tâm, hai người liếc nhau rồi quay đầu đi chỗ khác.

Trong lòng Vinh Tuệ Khanh căng thẳng, cô trái lại đã quên mất. Cô chỉ một lòng muốn đem chuyện xấu của Ngụy Nam Tâm phơi bày ra ánh sáng, thế nhưng lại quên rằng nếu như công khai hết mọi chuyện, thì mẹ cô phải làm sao đây?!