Bổ Thiên Ký

Chương 88: Chim sẻ đứng sau



Bùa chú hiện thân của Minh Nguyệt là năm đó Tư An tặng cho cô ta lúc hắn đến Minh Nguyệt Quán. Cô ta vẫn không nỡ dùng, hôm nay thật sự không còn cách nào3nữa.

Lá bùa quả nhiên lợi hại, tất cả phép thuật ẩn thân đều bị bùa hiện thân này giải trừ.

Vinh Tuệ Khanh đang ngồi nhắm mắt tĩnh tọa trong Tam Chuyển Tụ Hồn Trận, đột ngột1cảm thấy thiên địa nguyên khí xung quanh nơi này cơ hồ xao động hẳn lên, mãnh liệt xông thẳng vào tâm trí mình.

Tiếng cười yêu diễm thánh thót truyền vào trong trận pháp.

Vinh Tuệ Khanh3mở mắt.

Khoảnh đất trống trước mặt trận pháp xuất hiện một người phụ nữ cũng mặc đạo bào đen trắng đan xen, đưa lưng về phía mình, nhìn sang nữ tu Minh Nguyệt ở đối diện.

Minh3Nguyệt trừng mắt to như chuông đồng, tựa hồ đang nhìn một thứ đáng sợ nhất thế gian.

“Ha ha ha ha... Không ngờ ngươi lại là người phụ nữ của Tư An Tư đại nhân -9người vừa mới Hóa Thần. Ta gặp may rồi! Phát tài rồi!” Người phụ nữ mặc quần áo giống hệt Minh Nguyệt kia cười cong cả lưng.

Vinh Tuệ Khanh nắm chặt lấy Nhật Nguyệt Song Câu, khẩn trương nhìn ra ngoài trận pháp, không hiểu Minh Nguyệt đang làm trò gì.

Hai tỳ nữ đi cùng Minh Nguyệt và Sở Sở cũng la to lên: “Ngươi là yêu nghiệt phương nào?! Tại sao lại biến thành hình dạng của Quán chủ?!”

Vinh Tuệ Khanh hiểu ra. Người phụ nữ đang đứng quay lưng về phía mình nhìn giống hệt Minh Nguyệt? Thế thì vui rồi.

Minh Nguyệt xanh mặt, kiếm hoa trong tay rung lên, lập tức xông về phía người phụ nữ mặc đạo bào y hệt mình ở trước mặt.

Người phụ nữ kia nghiêng người, tránh thoát lưỡi kiếm của Minh Nguyệt, quay đầu lại nhìn về phía trận pháp của Vinh Tuệ Khanh cười một cái.

Vinh Tuệ Khanh hoảng hốt. Người phụ nữ kia quả nhiên giống hệt Minh Nguyệt!

Minh Nguyệt không đâm trúng, lập tức ném kiếm lên không, hai tay chắp lại, miệng niệm chú ngữ. Trường kiếm trên không tự xoay chuyển, như có ý thức đuổi theo người phụ nữ kia không buông.

Người phụ nữ kia tựa hồ không ngờ Minh Nguyệt sẽ ra tuyệt chiêu như vậy, thoáng ngẩn người, bị phi kiếm Minh Nguyệt điều khiển đuổi theo đến cuống cuồng. Chỉ đành chạy quanh tứ phía trong rừng, dường như là rất quen thuộc với nơi này.

Minh Nguyệt sử dụng linh lực điều khiển kiếm có hạn, không mấy thì tốc độ của phi kiếm đã chậm lại.

Người phụ nữ bị phi kiếm đuổi theo dần dần hiểu được hướng đi của phi kiếm. Mắt khẽ chuyển, một tay bắt vào không trung, một thanh phi kiếm đã xuất hiện trong tay!

Cô ta nắm lấy kiếm của mình, trở tay hất thanh phi kiếm của Minh Nguyệt trở về.

Chỉ nghe “đinh” một tiếng, Minh Nguyệt tiếp được trường kiếm mình bay trở về, bắt đầu cùng người phụ nữ kia hỗn chiến.

Nơi đất trống nhất thời u ám, chỉ nhìn thấy hai luồng sáng của kiếm bay vần, phân không rõ bóng người đang cầm kiếm là ai.

Hai thị nữ ở bên ngây người chứng kiến, đưa mắt nhìn nhau.

Vừa rồi, bọn họ còn có thể phân biệt được ai là thật ai là giả. Bây giờ, hai người họ giao đấu với nhau, bọn họ không thể nhìn ra ai là ai nữa rồi.

Vinh Tuệ Khanh cũng nhíu mày.

Không những cái người giống hệt Minh Nguyệt kia xuất hiện một cách kì quái, mà khi mới đầu, cô ta quay lại như cười như không nhìn về phía trận pháp của cô, khiến Vinh Tuệ Khanh không khỏi cảm thấy người kia dường như biết bên này có trận pháp.

Người này rốt cuộc từ đâu đến?

Vinh Tuệ Khanh nhìn Sở Sở đã ngất đi trong trận pháp của mình, nhớ đến những hồn phách vừa thấy được kia. Cô hạ quyết tâm, vận công thêm lần nữa mở ra Thiên Nhãn, mượn sức mạnh của Tam Chuyển Tụ Hồn Trận câu một hồn phách ở ngoài kia đang nhìn về phía trận pháp đến hỏi thử.

Vinh Tuệ Khanh ngồi ở mắt trận, hồn phách không nhìn thấy được cô, chỉ có thể nghe được lời cô hỏi: “Bên ngoài sao lại xuất hiện thêm một người?”

Hồn phách bị Vinh Tuệ Khanh câu đến tựa hồ là một ông lão hơn sáu mươi tuổi.

“Hồi bẩm đại nhân, pháp lực của tiểu nhân nông cạn, không nhìn ra manh mối.” Hồn phách đó run rẩy toàn thân, nhanh chóng tan thành mây khói dưới uy lực của Tam Chuyển Tụ Hồn Trận.

Vinh Tuệ Khanh mơ hồ cảm thấy không đúng.

Cuộc chiến bên ngoài giằng co khoảng một chén trà đã nhanh chóng phân được thắng bại.

“Các ngươi qua đây, giết chết cô ta cho ta!” Là tiếng của Minh Nguyệt.

“Các ngươi dám?! Ta là Quán chủ, các ngươi dám lấy hạ phạm thượng?!” Vẫn là giọng nói của Minh Nguyệt.

Lòng Vinh Tuệ Khanh chùng xuống. Ban đầu, người phụ nữ mới xuất hiện ở khoảng trống trong cánh rừng này có giọng nói còn hơi khác với giọng của Minh Nguyệt, mà chưa qua bao lâu, ngay cả thanh âm của người phụ nữ ấy cũng trở nên giống y hệt Minh Nguyệt.

Hai thị nữ càng khó xử, chân tay luống cuống đứng đấy, không dám tiến lên.

Cả hai Minh Nguyệt dùng kiếm chỉ vào đối phương, ngay cả tư thế cũng như soi từ gương ra, nhất thời khó thể phân biệt thật giả.

Vinh Tuệ Khanh khoanh chân ngồi trong trận pháp, một tay chống cằm, ánh mắt thâm trầm nhìn hai Minh Nguyệt ở bên ngoài trận pháp đang đứng đối nhau đến xuất thần.

Đêm dần sẫm màu, ánh trăng trên trời càng lúc càng sáng, chiếu xuyên qua lớp lớp cây tùng, hắt xuống ngàn vạn luồng sáng.

Vinh Tuệ Khanh nhớ tới trong cuốn sách mà Đồ Sơn Quỹ Họa cho cô có một phép thuật nhỏ, nhất thời nổi hứng mở ra một kẽ hở trên Tam Chuyển Tụ Hồn Trận. Mượn lúc linh lực ở đây phóng ra ngoài, Vinh Tuệ Khanh vận chuyển Phong Tự Quyết.

Bên trong khoảng trống giữa rừng thoáng chốc nổi lên một trận cuồng phong, xoáy vòng tiến về phía hai người Minh Nguyệt đang đứng đối nhau.

Lá thông rụng trên mặt đất đều bị thốc lên, dính lên mặt hai người.

Cả hai Minh Nguyệt đều vô thức cúi thấp người, rụt tay che đầu, tránh cho trận gió kia thổi bay bọn họ.

Cuồng phong qua đi, hai Minh Nguyệt lại đồng thời đứng lên, cầm kiếm chĩa về đối phương.

“A ha! Tên yêu quái kia hiện nguyên hình rồi ha? Hai người các ngươi còn không mau qua đây giúp ta một tay!” Một Minh Nguyệt cười to lên tiếng.

Hai thị nữ buông tay, nhìn cái người Minh Nguyệt ở đối diện. Quả nhiên khẽ kêu lên một tiếng, rút vũ khí của mình ra cùng Minh Nguyệt bên này tấn công Minh Nguyệt đối diện.

“Các ngươi làm gì thế?! Ta mới là Minh Nguyệt thật sự! Các ngươi...” Giọng vừa vang lên, người kia đột nhiên kinh hoảng, ném trường kiếm trong tay xuống, lần mò khắp đầu khắp mặt mình: “Lá đâu rồi? Lá của ta đâu rồi?”

Cô ta vô thức xoay mấy vòng tại chỗ, mắt tìm xung quanh.

Vinh Tuệ Khanh lúc này mới nhìn rõ Minh Nguyệt này dù mặc đạo bào đen trắng giống Minh Nguyệt, nhưng đầu cô ta rõ ràng là đầu của một con ly miêu!

Khi cô ta xoay người đối lưng với Vinh Tuệ Khanh, Vinh Tuệ Khanh thậm chí nhìn thấy chiếc đuôi ly miêu dài dài lộ ra khỏi đạo bào.

Là yêu tu của phố Hồ Lô ư?

Vinh Tuệ Khanh nảy ra ý nghĩ như vậy, tiếp đó lại lắc đầu, hẳn là không phải.

Những yêu tu ở phố Hồ Lô là hậu duệ của thượng cổ đại yêu, bọn họ sinh ra đã có thân thể của người, không giống những yêu quái bình thường phải tốn công tu thành hình người, rất ảnh hưởng đến tu vi.

Con ly miêu này rõ ràng vẫn chưa tu được thành người thật sự. Nhưng pháp lực của cô ta dường như không yếu.

“Hóa ra là một con ly miêu yêu.” Minh Nguyệt khinh thường nhếch môi, vung tay định giết nó.

Con ly miêu kia chỉ kinh hoảng một chốc, bây giờ đã phục hồi tinh thần, dứt khoát ném đi thanh trường kiếm vướng tay vướng chân.

Móng vuốt thật dài trên hai đệm thịt chân lóe lên ánh sáng màu xanh đậm, meo một tiếng lao đến Minh Nguyệt.

Minh Nguyệt cả kinh, lại nâng kiếm, kết hợp cùng hai thị nữ của mình quần chiến với ly miêu.

Ly miêu yêu đã hồi phục nguyên thân, lực chiến đấu cũng tăng lên, qua một vài hiệp lại đoạt được trường kiếm của Minh Nguyệt, đồng thời một cước đạp bay cô ả va vào thân cây phía sau.

Mặt khác, hai thị nữ trực tiếp bị ly miêu yêu móc sống tim gan, một hơi nuốt xuống.

Giữa rừng máu me tung tóe, như địa ngục Tu La.

Sắc mặt Vinh Tuệ Khanh thoáng chốc trắng bệch, hai tay đang nắm chặt Nhật Nguyệt Song Câu nổi gân xanh.

Minh Nguyệt biết mình nên lấy pháp khí hộ mạng từ trong túi càn khôn ra, nhưng cô ta đã bị dọa đến mức toàn thân mềm nhũn, tay cũng nâng không nổi.

Thấy ly miêu yêu cười gằn càng lúc càng tiến tới gần mình, Minh Nguyệt chợt nghĩ ra cách, hét lên với chỗ đất trống giữa rừng: “Cô nương, cầu ngươi cứu ta một mạng! Minh Nguyệt nhất định báo đáp ngươi hết mình!”

Đây là đang cầu hàng với Vinh Tuệ Khanh rồi.

Ai ngờ con ly miêu yêu kia cười khằng khặc một tiếng, quay người nhìn về phía trận pháp của Vinh Tuệ Khanh. Đôi mắt mèo màu nâu nhạt lóe lên ánh sáng. Nó liếm liếm môi còn vương máu, cười dữ dằn: “Cô nhóc kia cũng không tồi, cả con sóc kia cũng béo nữa. Ta thấy bọn nó đi vào, sau đó lại chia ra đi trốn. Ha ha, các ngươi tưởng mình lập một cái trận pháp là có thể trốn cả đời ư? Miêu đại gia ngươi muốn phá trận của ngươi lúc nào thì phá lúc ấy!”

Minh Nguyệt sốt ruột. Vốn cô ta muốn gợi lên ý nghĩ “chung kẻ địch” của Vinh Tuệ Khanh, không ngờ ly miêu yêu kia lại trốn ở nơi này từ lâu, quan sát hết tình hình của bọn họ mất rồi!

Ly miêu yêu đi đến gần Minh Nguyệt nửa khom người, vươn móng mèo ra nâng cằm Minh Nguyệt lên ngắm, cười dâm đãng: “Vừa rồi, lúc ta thi triển mị thuật với ngươi, ngươi tràn đầy xuân ý nha... Ta đã nhìn thấy ngươi và Tư đại nhân điên đảo mây mưa... Chậc chậc, thật không nhận ra...”

“Cái gì? Ngươi nhìn thấy gì? Ngươi ngươi ngươi... nói gì? Ta chỉ nghĩ ở trong đầu, làm sao ngươi thấy được?” Minh Nguyệt nóng lòng đến quên cả sợ hãi, tức giận nhìn ly miêu yêu. Thảo nào vừa rồi cô ta mới vô duyên vô cớ nhớ tới những ngày ân ái không rời với Tư An đó, hóa ra là do con ly miêu này giở trò quỷ!

Ly miêu yêu cười to đứng dậy, hai tay chống nạnh, đắc ý vô cùng: “Miêu đại gia ta tinh thông nhất chính là nhìn thấu lòng người. Đây là khả năng trời sinh của ta, các ngươi muốn học cũng học không được!”

Vinh Tuệ Khanh nghe nói đến đây, bình tĩnh đứng lên từ trận nhãn.

Mão Quang nói đúng, không phải mỗi yêu tu đều hiền lành khoan hòa, không tranh đấu với đời như yêu tu ở phố Hồ Lô.

Con ly miêu yêu này đã để mắt tới mình và Tiểu Hoa từ lâu, không còn cách nào nữa, mình chỉ có thể trừ khử nó.

Vinh Tuệ Khanh vẫn còn có chút sợ hãi. Nhìn ly miêu yêu vừa rồi chiến đấu ác liệt với Minh Nguyệt, tựa hồ tu vi của nó không vừa. Nếu nó cũng có tu vi Trúc Cơ hậu kỳ, Vinh Tuệ Khanh biết mình chỉ có thể dùng trí, không thể đọ sức.

Dưới gốc cây đối diện, ly miêu yêu xòe móng vuốt đen muốn móc tim Minh Nguyệt.

Vinh Tuệ Khanh vung Nhật Nguyệt Song Câu, yên lặng vô thanh nhảy ra khỏi trận pháp. Giày ngàn dặm dưới chân bước không tiếng động, nhanh như chớp đâm đến sau lưng ly miêu yêu.

Ly miêu yêu bị dung mạo của Minh Nguyệt hấp dẫn, nhất thời nổi tâm tư. Nó suy nghĩ có nên biến thành đàn ông, vui vẻ với Minh Nguyệt một hồi rồi mới ăn cô ta, hay là trực tiếp móc tim ra ăn cho xong.