Bổ Thiên Ký

Chương 92: Kết bạn đồng hành (hạ)



Hàng mi dài của La Xảo Tư lay động, tự nói với mình: “Dựa theo ghi chép trong này, Tiểu Hoa là linh sủng, chắc chắn rất có tiếng tăm mới đúng. Tại sao mọi người chưa ai nghe qua3nó? Chẳng lẽ tên nghe quá quê mùa, nên bị mọi người bỏ lỡ?” Nàng ta nghĩ nghĩ rồi lại lắc đầu: “Không đúng. Đối với tu sĩ mà nói, tên chẳng qua chỉ là một cái danh hiệu, linh1sủng có bản lĩnh thật sự mới trở thành đối tượng mọi người muốn tranh giành. Tiểu Hoa này rốt cuộc ở đâu đây?”

Nhẹ thở dài, thuận tay lau quyển sách, chữ trên đó lập tức biến mất.

La Xảo Tư3trừng mắt nhìn quyển sách, cảm thấy mình làm việc vô bổ.

Cơ duyên trùng hợp, nàng ta có được quyển sách ghi chép đủ loại xếp hạng, còn khiến nó nhận nàng ta làm chủ, chỉ mình nàng ta có3thể xem sách.

Nhưng nhìn rồi thì sao? Nhìn được, sờ không được, càng làm trong lòng người ta khó chịu.

La Xảo Tư buồn bã ỉu xìu bỏ sách vào trong túi càn khôn, kêu hạ nhân hầu hạ tới thu9dọn đồ đạc, chuẩn bị khởi hành.

La Thần dẫn theo Vinh Tuệ Khanh cùng lên đường với người của La gia.

Bởi vì Vinh Tuệ Khanh đã luyện Húc Nhật Quyết, nên thể lực tốt hơn trước đây rất nhiều, lại mang thêm giày ngàn dặm, đi không chậm hơn người La gia ngồi xe chút nào.

Lần này La gia có bốn năm người đi, ai cũng có chút bản lĩnh.

La Thần không tính là người La gia, là cung phụng, cũng là người có tu vi cao nhất trong mọi người.

Mặt khác, ngoại trừ La Xảo Tư, còn có Nhiếp Hoa Chi luôn ân cần chăm sóc La Thần, cũng chính là dì theo lời của La Xảo Tư, là em họ của mẹ nàng ta. Cô ta cũng muốn đi theo để thử thời vận.

Từ khi Vinh Tuệ Khanh gia nhập đoàn người La gia, Nhiếp Hoa Chi đối đãi vô cùng nhiệt tình với Vinh Tuệ Khanh, mấy lần kêu cô lên xe ngồi đều bị Vinh Tuệ Khanh uyển chuyển từ chối.

La Thần không nói gì, âm thầm quan sát Vinh Tuệ Khanh, phát hiện cô thật sự không tốn sức lực, nên cũng bỏ ý định khuyên cô ngồi xe.

Rốt cuộc thì người đông, sức nhiều.

Mấy ngày nay, Vinh Tuệ Khanh đi theo đoàn người La gia, một đường đi qua chỗ mấy khu rừng, hai ngọn núi nhỏ, đều không gặp phải tình huống như ly miêu yêu trong rừng Hắc Tùng lúc trước.

La Thần nghe Vinh Tuệ Khanh nhẹ nhàng kể về lai lịch của vết thương trên mặt cô, sắc mặt bèn trở nên nghiêm túc. Y truy hỏi mấy lần về quan hệ của Minh Nguyệt và Tư An, dường như cảm thấy vô cùng khó giải quyết.

Vinh Tuệ Khanh không đồng ý, khuyên nhủ: “Tư An đại nhân không phải là người không có đầu óc, lần trước mưu kế của Ngụy Nam Tâm cũng không thể làm hắn trúng kế, chút tiểu xảo này của Minh Nguyệt, hẳn là không cần phải nói.”

La Thần vô cùng bất an, nhưng không nghĩ ra bất an ở điểm nào, chỉ đành trầm mặc không nói.

La Xảo Tư ngồi trong xe, luôn âm thầm nhìn chăm chú Vinh Tuệ Khanh, còn có cái đầu ló ra từ trong tay nải của cô, là con sóc Khẳng Khẳng thường xuyên buồn ngủ.

Dù sao trong nước Đại Sở này, người nuôi sóc làm sủng vật rất ít.

Nước Đại Sở không phải là nơi sinh trưởng của sóc.

Nếu không phải mình có kỳ ngộ, cũng không biết loại thú nhỏ này gọi là sóc chuột, không phải là sóc thường.*

* Sóc bình thường gọi là 松鼠, còn Khẳng Khẳng là 花栗鼠, tức giống sóc chuột (chipmunk).

Nửa năm nay, mình tốn nhiều công sức mới tìm được hai con sóc chuột, Vinh Tuệ Khanh từ đâu có được con sóc đó chứ?

La Xảo Tư trầm ngâm một lúc lâu, chủ động xuống xe, đến bên cạnh Vinh Tuệ Khanh, tươi cười hỏi: “Vinh cô nương, con sóc của ngươi từ đâu mà có vậy?” Nói đoạn đem hai con sóc của mình trong lồng lại, nói với Vinh Tuệ Khanh: “Bằng không để Khẳng Khẳng của ngươi vào đây chơi với bọn chúng đi. Ngươi mang trên lưng cũng cực quá.”

Vinh Tuệ Khanh bật cười, vội nói: “Mặc dù Khẳng Khẳng nhìn mập mạp chứ thật ra nó nhẹ lắm, đeo trên lưng không hề mệt.”

La Xảo Tư không cam lòng, lại đổi cách nói: “Khẳng Khẳng của ngươi là đực hay cái vậy? Có muốn phối giống cho nó không? Hai con sóc của ta, một đực một cái. Kiểu gì cũng sẽ có một con phối được với con sóc của ngươi.”

Trong đầu của Vinh Tuệ Khanh, xuất hiện tiếng la hét thê thảm của Khẳng Khẳng, toàn là tiếng rống thảm thiết: “Đừng! Khẳng Khẳng không muốn phối giống với hai con sóc ngu ngốc đó!”

Vinh Tuệ Khanh cố nhịn cười, nghiêm túc lắc đầu: “Vậy không nên. Đại Hoa và Tiểu Hoa của ngươi vừa nhìn đã biết là huyết thống cao quý, thông minh lanh lợi, sao không để chúng tự phối giống với nhau? Khẳng Khẳng nhà ta bình thường ngu ngốc, sợ là làm mất mặt Đại Hoa và Tiểu Hoa nhà ngươi.”

La Xảo Tư liếc nhanh qua Khẳng Khẳng ở phía sau lưng Vinh Tuệ Khanh.

Đúng lúc Khẳng Khẳng đang dựng lỗ tai nghe bọn họ nói chuyện lập tức bày ra bộ dạng “Ta rất ngu ngốc”.

La Xảo Tư có chút chán ghét quay sang, gật đầu có lệ với Vinh Tuệ Khanh: “Cũng không thể nói như vậy. Khẳng Khẳng của ngươi... cũng rất dễ thương mà.” Nói xong thì lên xe, cũng không thăm dò nữa.

Vinh Tuệ Khanh thở nhẹ, nói khẽ với Khẳng Khẳng: “Nhìn xem, giống như khen con gái vậy. Nếu ngươi không tìm được ưu điểm nào thì liền khen đối phương dễ thương, nhất định sẽ không sai.”

Khẳng Khẳng bắt chước dáng vẻ thở dài của cô, chít chít nói: “Giả ngu ngốc thật sự quá khó rồi. Chúng ta nhanh chóng rời khỏi đám người này đi, Khẳng Khẳng thà đi đánh với ly miêu yêu, cũng không muốn ở chung với cô nương bụng dạ khó lường kia.”

Vinh Tuệ Khanh bật cười, âm thanh trong trẻo làm cho La Thần liếc nhìn.

“Ngươi đánh ly miêu yêu? Ngươi cùng lắm là cào mặt người khác, chiêu này không có tác dụng đối với ly miêu yêu.” Trong lòng Vinh Tuệ Khanh đang cười nhạo Khẳng Khẳng một trận.

Khẳng Khẳng biết Vinh Tuệ Khanh đang cười nó, hừ một tiếng: “Khẳng Khẳng không chấp nhặt với ngươi.”

Vinh Tuệ Khanh cười một hồi, trong đầu không ngừng nghĩ đến lời Khẳng Khẳng vừa nói. Cô cảm thấy có chút kì lạ, lại không biết kì lạ ở điểm nào, nhất thời trầm mặc.

Mấy ngày nay mọi người vội vàng lên đường là để đến kịp sơn trang Dư Nga trước khi đại điển thu nhân đệ tử bắt đầu.

Hiện tính toán hành trình, trưa mai là có thể đến được sơn trang Dư Nga rồi. Mọi người đều thư giãn hơn, ồn ào tìm một quán trọ nghỉ ngơi qua đêm.

Bọn họ đã ăn ngủ lang bạt mấy ngày, hôm nay muốn tìm một quán trọ dừng chân, để nghỉ ngơi hồi phục cho tốt, đợi đến sáng sớm mai lại xuất phát.

Nhưng núi Dư Nga nằm ở sát biên giới phía Đông nước Đại Sở, đã sắp đến núi Dư Nga nên càng hẻo lánh hơn.

Mọi người đều đi đến trời sập tối vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng của quán trọ, ai nấy đều có chút nản lòng.

Vinh Tuệ Khanh đi bên cạnh La Thần, vẫn không nói gì.

Người phái đi thăm dò phía trước vất vả lắm mới về tới nơi, nói đi thêm một chút là có quán trọ. Chỉ là bên trong đã có rất nhiều người, bọn họ chỉ có thể mấy người ở chung một phòng, chịu đựng một đêm.

La Tư Xảo không quá để tâm. Lòng nàng ta đã bay đến sơn trang Dư Nga rồi, luôn nghĩ ngợi rốt cuộc sẽ có đề thi như thế nào để khảo nghiệm bọn họ.

Vinh Tuệ Khanh nhìn địa hình xung quanh, nhíu mày. Nơi đây nhà dân thưa thớt, địa thế ngoài cao trong thấp, là bồn địa. Nếu đi tiếp, bọn họ sẽ đi xuống lòng chảo của bồn địa. Xét theo vận thế mà nói, xây quán trọ ở nơi thế này, là một Hấp Vận đấu, người đi vào đều bị người mở quán trọ này hấp thụ vận thế.

Lúc này đi vào đây, thật sự không phải là một quyết định sáng suốt.

“Thần thúc, hay là chúng ta ở đây qua đêm đi. Quán trọ kia đã đầy người rồi, chúng ta đến cũng phải chen chúc nhau trong một phòng, cần gì phải thế?” Trong lòng Vinh Tuệ Khanh có chút bất an. Càng đi tiếp, Vinh Tuệ Khanh cảm giác càng khó chịu, giống như cào xé trong dạ dày, không ngừng có cảm giác ghê tởm trong lòng.

Trước đây cô vẫn chưa biết đây là cảm giác gì, cho đến sau lần giao đấu với ly miêu yêu, cô mới hiểu, đây là công hiệu của Húc Nhật Quyết. Húc Nhật Quyết là khắc tinh của tất cả tà thuật mị công. Nhưng ngược lại, nếu tu vi bản thân chưa cao, mà tà thuật mị công của đối phương lại cao hơn, như thế người gặp bi kịch sẽ là mình.

Vẫn chưa đến gần đã cảm thấy cả người buồn nôn khó chịu.

Nhưng lời này, cô không thể nói quá rõ với La Thần. Bằng không cô còn phải giải thích Húc Nhật Quyết từ đâu mà có nữa. Thật sự rất phiền phức...

La Thần cũng cảm thấy có chút không thoải mái.

Vinh Tuệ Khanh lại nói không muốn ở đó, gãi đúng chỗ ngứa của y, liền nói: “Ta đi nói với bọn họ một tiếng.” Nói xong, y đi nhanh mấy bước, đến trước xe của La Xảo Tư, nói: “Quán trọ phía trước đã đầy người rồi, chúng ta không cần đến góp vui. Nếu tam tiểu thư muốn đi, mời tự nhiên.”

La Xảo Tư có chút ngoài ý muốn, vén màn xe lên, nhìn đường phía trước, trên mặt có chút dị sắc, đồng ý lời nói của La Thần: “Vậy mọi người dựng lều ở đây đi, không đi đến quán trọ kia.”

La Xảo Tư là người có thân phận cao nhất trong đám người La gia lần này. Nàng ta nói không đi, người khác đều không phản đối.

Chỉ có người đi dò đường lúc nãy có chút sốt ruột nói: “Ta đã đặt tiền cọc, đặt phòng ở đó rồi. Mọi người không đi, vậy tiền cọc đó chẳng phải uổng phí sao?”

La Xảo Tư nào để vào mắt chút vàng bạc thế tục đó, phất tay nói: “Không sao. Ngươi tốn bao nhiêu tiền, ta trả lại ngươi.” Nói rồi bắn ra một thỏi bạc mười hai lượng, rơi xuống đúng ngay trong lồng ngực đối phương.

Người đi thăm dò kia vốn là một hộ viện của La gia, có chút công phu, lúc này ôm thỏi bạc kia, dáng vẻ lại có phần mờ mịt, luống cuống.

Người La gia đều dừng lại, dựng lều, nhóm lửa, nhanh chóng làm việc của mình.

Vinh Tuệ Khanh đi bên cạnh La Thần, cũng nhóm lửa, đem bánh mì cắt thành từng lát, nướng vàng óng ánh.

Gần đây Khẳng Khẳng rất thích ăn bánh mì nướng như vậy.

La Thần cùng với mấy hộ vệ La gia đi vào rừng dạo một vòng, đem về mấy con chim Tùng Kê to lớn, vừa kịp nướng ăn.

Mọi người đều ăn uống vui vẻ, chỉ thiếu hát sơn ca góp vui.

Đến lúc mọi người bắt đầu điểm danh đi ngủ, mới phát hiện thiếu một người, là người đi thăm dò đường, tìm ra quán trọ lúc nãy.

“Hắn đi đâu vậy?” La Xảo Tư không có xuống lều, nàng ta và Nhiếp Hoa Chi ở trong xe.

“Có thể là đi quán trọ đòi lại tiền cọc chăng.” Một hộ vệ quen biết cười nói: “Tam tiểu thư đừng lo lắng, hắn là tay già đời, không việc gì đâu.”

La Xảo Tư cũng sẽ không lo lắng cho một hộ viện, phất tay cho đối phương lui xuống.

Vinh Tuệ Khanh đi châm thêm củi, đang muốn chui vào trong lều đi ngủ thì nghe thấy giọng nói quen thuộc vọng lại: “Xin hỏi các người có thấy một cô nhóc tám chín tuổi, cao cỡ này, trên mặt có một vết sẹo không?” Dường như đang giơ tay tả chiều cao với người ta.

Là giọng nói của Minh Nguyệt mà cô mới trốn thoát mấy ngày trước.