*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Minh Nguyệt nhanh chóng quyết định sẽ nhận ý tốt của Vinh Tuệ Khanh, điều này còn tốt hơn cả cầu xin Hành Lư chân nhân. Hơn nữa thân thế của Sở Sở lúc này khẳng định đã được mấy người của tông phái cấp hai truyền tin về môn phái của bọn họ rồi. Có khả năng mấy hôm nữa đến Tư An cũng sẽ biết thôi. Tới lúc đó, để hắn biết con gái của hắn đã gia nhập vào tông phái cấp hai làm đệ tử nội môn, thì chắc chắn là song hỷ lâm môn…
“Có gì không thể chứ? Vinh cô nương đã nhường lại, chúng ta không nhận là bất kính. Vinh cô nương, ý tốt của ngươi ta xin ghi nhận. Đợi đến lúc gặp cha của Sở Sở, đích thân ta3nhất định sẽ nói với chàng một tiếng.” Minh Nguyệt chặn lại câu nói của Ngụy Nam Tâm, cứ thế quyết định chuyện này.
Ngụy Nam Tâm biết rằng đã không thể thay đổi được nữa, liền híp mắt lại, nhẹ nhàng thả ra linh lực, âm thầm phá hủy hoàn toàn phần mấu chốt trong trung tâm trận truyền tống phía sau cánh cửa màu đỏ.
Đạo Tĩnh đại sư của Hoa Nghiêm Tự là tu sĩ Nguyên Anh. Chút tiểu xảo của Ngụy Nam Tâm đều bị ông nhìn thấy hết.
Vi Thế Nguyên cũng nhìn ra mánh khóe, đứng bên cạnh có phần sốt ruột. Hắn khẽ gọi một tiếng “Đại sư…”. Lúc trước hắn đã xin đại sư, nói hắn và Lâm Phiêu Tuyết lúc bị người ta đuổi giết đều là Vinh Tuệ Khanh tương cứu,1nên bọn họ nợ Vinh Tuệ Khanh một ân tình.
Đạo Tĩnh đại sư cũng ưng thuận, dưới tình huống có thể, sẽ giúp Vinh Tuệ Khanh một lần.
Bây giờ chính là lúc nhờ đến Đạo Tĩnh đại sư.
Đạo Tĩnh đại sư ho một tiếng, nói với Ngụy Nam Tâm: “Tâm Phật từ bi, luôn khuyên con người ta hướng thiện. Vị cô nương này đã nhường lại cơ hội gia nhập vào tông phái cấp hai, thì ngươi thành toàn cho cô bé đi. Hành Lư chân nhân đã nói là cho vị cô nương này tự chọn gia nhập vào một trong ba đại môn phái rồi. Ta thấy cứ như vậy đi. Những người còn lại, để ba đại môn phái lựa chọn đi. Nói đến thí luyện, thí luyện trên đoạn đường lúc trước của3các ngươi vẫn chưa đủ nhiều sao?”
Ngụy Nam Tâm và Thịnh Dĩ Ninh nghe đến mức mồ hôi đầm đìa, hai người vội cùng với Khổng Đức chân nhân đang lơ mơ không hiểu gì gập người lại tuân lệnh.
Đạo Tĩnh đại sư là cao tăng được phái đi của tông phái cấp hai Hoa Nghiêm Tự, ông cũng là bề trên trực hệ của Hoàng Vận Tự - nơi mà Ngụy Nam Tâm đang ở.
Đạo Tĩnh đại sư cất lời, dường như hiểu rõ nhưng không nói ra mưu mô lúc trước của họ. Ngụy Nam Tâm và Thịnh Dĩ Ninh không dám cố tình gây sự nữa, vội nói: “Đạo Tĩnh đại sư có lệnh, nào dám không theo.” Nói xong, ông ta quay người lại nhìn xuống những người đang đứng phía dưới đài, khẽ3cười nói: “Đạo Tĩnh đại sư Phật tông đại năng. Hôm nay các ngươi đều rất may mắn được Đạo Tĩnh đại sư mở lời nhập môn. Sau này tu hành, nhất định phải ghi nhớ công đức của Đạo Tĩnh đại sư. Không được làm xằng làm bậy.”
Mọi người phía dưới nghe thấy lời này, biết rằng không cần lại đi trải nghiệm thí luyện không biết sống hay chết kia nữa. Như gặp đại nạn mà không chết, qua một lúc lâu mới định thần lại, từng người đều lộ ra thần sắc vui vẻ.
Khổng Đức chân nhân cũng rất vui mừng, vội nói với Vinh Tuệ Khanh: “Nếu đã vậy, chi bằng cô nương đến Vạn Càn Quán của chúng ta đi. Với tư chất của cô nương, ta bảo đảm cô nương sẽ trực9tiếp gia nhập môn phái làm đệ tử tinh anh.”
Lời nói vừa dứt, liền có hai cặp mắt phẫn hận từ hai góc khác nhau phóng về phía sau lưng Vinh Tuệ Khanh. Một là của Bách Hủy, một lại là của La Xảo Tư.
Gương mặt của Vinh Tuệ Khanh cứng lại, cô cười gượng hai tiếng: “Khổng Đức chân nhân khách khí rồi.” La Thần từng nói Đạo môn không phù hợp với cô. Hiện tại Đại Ngưu và Bách Hủy đều đã gia nhập Vạn Càn Quán, cô tuyệt đối không muốn làm đồng môn với hai con người đó.
“La cô nương tư chất vượt trội, hơn nữa tu vi lại nhiều hơn con. Khổng Đức chân nhân thu nhận La cô nương sẽ phù hợp hơn con.” Đôi con ngươi của Vinh Tuệ Khanh chuyển động, thấy La Xảo Tư đang ngơ ngác nhìn mình, cô vội vàng tỉnh bơ đẩy nàng ta ra.
Trong mắt người khác, cô đúng như là Thánh Mẫu. Nhưng trong lòng Vinh Tuệ Khanh lại đang tự trách móc mình, cơ hội tốt đều nhường hết cho người khác rồi, còn mình lại gia nhập vào Long Hổ Môn không biết tốt xấu ra sao. Dự là có rất nhiều người cho rằng cô mất trí bị điên rồi…
La Thần cũng khẽ cười nói: “Không sai. La tam tiểu thư là tam tiểu thư của Thiên Thủy La gia, hơn nửa năm nay tu vi tăng cao, chắc là người có phúc phận lớn. Vạn Càn Quán thu nhận La tam tiểu thư thì tuyệt đối sẽ không bị thiệt thòi.”
Khổng Đức chân nhân nghe ra Vinh Tuệ Khanh không muốn gia nhập Vạn Càn Quán thì rất thất vọng. Nhưng tu hành quan trọng nhất là tự nhiên, miễn cưỡng sẽ gây trở ngại cho đạo tâm.
“Thế thì thôi vậy.” Khổng Đức chân nhân thu lại sự háo hức, rồi cẩn thận nhìn đánh giá La Xảo Tư. Ông phóng ra thần thức, thăm dò thấy nàng ta thực sự có tu vi của Luyện Khí tầng sáu dù tuổi vẫn còn nhỏ. Thực sự không tệ: “La cô nương có đồng ý gia nhập Vạn Càn Quán của ta không?”
La Xảo Tư thở phào một hơi, vội quỳ xuống khấu đầu lạy Khổng Đức chân nhân ba lạy, rồi gọi: “Sư phụ”. Thật là thông minh lanh lợi, khiến Khổng Đức chân nhân phải nhìn khác đi mấy phần.
Sự tức giận của Bách Hủy lại chuyển sang người của La Xảo Tư, đôi mắt như muốn đốt cháy một lỗ sau lưng của La Xảo Tư.
Phó Môn chủ Thịnh Dĩ Ninh của Long Hổ Môn đung đưa chiếc quạt xếp trắng như tuyết nói: “Không biết Vinh cô nương có hứng thú với Long Hổ Môn chúng ta hay không?”
Vinh Tuệ Khanh chính là đợi câu nói này của ông ta, cô vội chắp tay lại, nói: “Nếu Long Hổ Môn có thể cùng thu nhận con và biểu thúc của con nhập môn, thì con nguyện ý gia nhập Long Hổ Môn làm để tử nội môn.”
La Thần còn lợi hại hơn Vinh Tuệ Khanh nhiều. Cũng cùng là song linh căn, nhưng La Thần đã là Trúc Cơ, còn Vinh Tuệ Khanh mới là Luyện Khí tầng hai.
Thịnh Dĩ Ninh mừng rỡ, vụ làm ăn “Mua một tặng một” này cũng không tệ!
“Không thành vấn đề! Đây là lệnh bài của Long Hổ Môn ta. Từ nay trở đi, hai người các ngươi sẽ là đệ tử nội môn tinh anh của Long Hổ Môn chúng ta.” Thịnh Dĩ Ninh chỉ sợ có gì thay đổi, nên liền gấp gáp dùng ngón tay lia hai tấm thẻ bài qua.
Ngụy Nam Tâm nhíu chặt đôi lông mày lại, không nói thêm một câu nào nữa.
Những người còn lại đều là tam linh căn, nên không ai bị loại cả. Tất cả đều gia nhập ba đại môn phái của nước Đại Sở, tạm thời làm đệ tử ngoại môn trước. Đợi sau này lúc trong môn phái thi đấu, sẽ dựa vào tu vi và công lao với môn phái, luận công tính thưởng, mới có khả năng làm đệ tử nội môn.
Nội môn, ngoại môn dường như chỉ cách nhau một cánh cửa, nhưng đãi ngộ lại có khác biệt rất lớn.
Một trận tranh đấu khốc liệt được chuẩn bị từ trước, cứ như vậy mà kết thúc.
Ngụy Nam Tâm nén sự hoảng sợ, rồi nhanh chóng vịn một cái cớ, rời khỏi sơn trang Dư Nga trước, quay về vương phủ kinh thành của nước Đại Sở.
Hành Lư chân nhân đích thân dẫn theo Lâm Phiêu Tuyết cùng với Minh Nguyệt và Sở Sở cùng quay về Thái Hoa Sơn.
Đạo Tĩnh đại sư thì dẫn theo Vi Thế Nguyên quay về Hoa Nghiêm Tự.
Những người khác thì đi theo người của ba đại môn phái quay về từng môn phái của mình.
Vinh Tuệ Khanh và La Thần thì đương nhiên là cùng đi đến Long Hổ Môn.
Người cùng đi ngoài phó Môn chủ Thịnh Dĩ Ninh ra còn có một đệ tử ngoại môn tam linh căn nữa.
Long Hổ Môn nằm ở trên núi Long Hổ cạnh thành Vĩnh Chương.
Linh khí trên núi Long Hổ dồi dào, quanh co mười dặm, đều thuộc phạm vi quản lý của Long Hổ Môn.
Vinh Tuệ Khanh là đệ tử nội môn, nhưng chỉ là tu vi Luyện Khí tầng hai. Vừa gia nhập vào Long Hổ Môn, thì cô bị gọi đến thủ tọa đường bên ngoài cùng nghe giáo huấn với các đệ tử ngoại môn mới được thu nhận.
La Thần thì được đích thân phó Môn chủ cùng đi đến chính điện của Long Hổ Môn, đi gặp Môn chủ của Long Hổ Môn cùng với các trưởng lão và các vị hộ pháp.
Vinh Tuệ Khanh không quan tâm, chỉ ở thủ tọa đường nhìn ngó xung quanh.
Một người phụ trách duy trì trật tự của đệ tử nội môn, nhìn thấy dáng vẻ lạ mắt của Vinh Tuệ Khanh, thì cười đi đến bắt chuyện: “Xin hỏi sư muội gia nhập môn phái lúc nào vậy?”
Vinh Tuệ Khanh cười đáp: “Hôm nay ta vừa cùng đến với phó Môn chủ.”
Người đệ tử đó ưỡn ngực, hùng dũng nói: “Ta đã ở đây được tám năm rồi. Ta là tam linh căn, năm ngoái mới gia nhập nội môn, là đệ tử thuộc hạ của Tăng hộ pháp. Còn muội?”
Vinh Tuệ Khanh cười kinh sợ. Cái kiểu tự giới thiệu này giống như kiểu mấy người đời trước lúc đi xem mắt nói thẳng báo cáo xuất thân và tài sản của mình vậy.
“… Ta là người mới đến. Vẫn chưa biết bái ai làm sư phụ.” Vinh Tuệ Khanh hàm súc nói.
Người đệ tử đó cảm thấy vừa gặp Vinh Tuệ Khanh mà như đã quen biết từ lâu, nên dẻo miệng bắt chuyện. Y chỉ chỉ vào một đám đệ tử ngoại môn đông nghìn nghịt ở một bên, nói: “Đó, bên kia đều là tứ linh căn. Cả đời này chỉ có thể làm một đệ tử ngoại môn tạp dịch thôi.”
Vinh Tuệ Khanh kinh ngạc hỏi: “Vậy sao còn thu nhận nhiều người tứ linh căn vậy?”
Người đệ tử đó ung dung kể chuyện cho Vinh Tuệ Khanh nghe: “Muội vừa nhập môn nên khó trách không biết những điển cố này. Ta nói cho muội biết, cách đây hàng vạn năm từng có một Vong lão quỷ bỗng dưng xuất hiện, mở đầu thời kỳ hưng thịnh cho đám phế nhân tu tiên. Theo trong bảo điển của Vong lão quỷ đó nói thì, linh căn càng nhiều càng vô dụng, thì càng có cơ duyên. Nghe nói lúc đó, nếu muội không có tứ linh căn thì đến nói mình là tu tiên còn thấy xấu hổ, chứ đừng nói đến chuyện thành đại đạo. Ngũ linh căn thì lại càng phi thường, chừng như đến môn phái nào cũng đều đi lại ngang ngược. Chỉ có những người từng được gọi là thiên tài song linh căn với đơn linh căn, từng người đều nản lòng ngã chí, về quê làm ruộng. Bởi vì họ nghĩ rằng dù tư chất tự nhiên của họ tốt nhưng không có cơ duyên thì có tu hành cỡ nào cũng không thể thành tiên được.”
“Sau này thì sao ạ?” Vinh Tuệ Khanh nghe tới mức nhiệt tình. Truyền thuyết của giới tu hành ở đây nhiều quá đi…
“Sau này ư? Sau này đương nhiên là khiến cho giới tu hành bị lụi bại hoàn toàn rồi. Vì giới tu hành đầy rẫy những người tứ linh căn với ngũ linh căn luôn tin rằng mình có thể đạt được các loại cơ duyên, nhưng cơ duyên nào có dễ dàng đạt được như thế? Dù Vong lão quỷ đó đã đạt được thành công chưa từng có, nhưng loại thành công đó hoàn toàn không thể có thêm lần thứ hai.”
“Đông Đại Lục của chúng ta một trăm năm trở lại đây, cũng chỉ xuất hiện một Vong lão quỷ tứ linh căn phi thăng. Vốn dĩ trước Vong lão quỷ, có thể đủ khả năng phi thăng vào tiên giới đa số đều là đơn linh căn và song linh căn, họa hoằn lắm mới có một tam linh căn. Vì Vong lão quỷ thăng tiên, nên những người tài giỏi đều không tu tiên nữa, toàn để cho các tứ linh căn với ngũ linh căn đầy rẫy các phái lớn, hưởng dụng các nguồn tài nguyên đang ngày càng khan hiếm. Đáng tiếc đối với họ mà nói thì, đến Trúc Cơ đã là một ngưỡng cửa to lớn rồi. Toàn bộ những người tứ linh căn và ngũ linh căn đó đều chết vì hết tuổi thọ trước Trúc Cơ. Cho nên sau này Nhân giới tu hành mới lụi bại, rồi nhanh chóng biến mất triệt để. Lão tổ của chúng ta rút kinh nghiệm xương máu, mới định quẳng bảo điển về Vong lão quỷ đi, quay lại chính thống ban đầu. Để cho đám phế nhân tự đi tìm cơ duyên, còn tài nguyên của giới tu hành vẫn cung ứng cho các thiên tài đơn linh căn và song linh căn trước rồi nói.”
“Bây giờ thì chính là thứ muội nhìn thấy đó, môn phái của chúng ta vẫn thu nhận tứ linh căn, nhưng chỉ để làm tạp dịch ngoài sơn môn, ngoài ra phái người ngày đêm trông coi là được rồi. Nếu phát hiện tứ linh căn nào đột nhiên tiến mạnh vùn vụt, vượt qua tư chất của những người tốt hơn hắn thì khẳng định là tìm được cơ duyên lớn rồi. Lúc đó sẽ lại được thu nhận vào nội sơn môn cũng chưa muộn.”
Vinh Tuệ Khanh cười lớn nói: “Tính toán của Long Hổ Môn thật chu toàn quá, đúng là không thiếu thứ gì, một người cũng không bỏ qua!”