Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương

Chương 182: 182





Phó Vân Tiêu chưa bao giờ làm bữa sáng cho người phụ nữ nào.
Hơn nữa cũng sẽ không bao giờ dùng tâm tư để biểu hiện với bất cứ người phụ nữ nào như bây giờ.
Đột nhiên! Hôm nay hắn muốn chăm sóc Bạch Tô, hơn nữa còn sắp xếp cho ba người bọn họ sống chung, kết quả lại làm Bạch Tô khóc là sao?
Phó Vân Tiêu cũng không biết dỗ phụ nữ.
Phó Vân Tiêu nhất thời không biết phải làm gì, xoay người nhìn Bạch Tiểu Bạch một cái.
Nhưng dường như Bạch Tiểu Bạch đối với bữa sáng hôm nay của Phó Vân Tiêu rất hài lòng, chăm chú ăn điểm tâm, không hề để ý đến Phó Vân Tiêu.
Phó Vân Tiêu nhíu mày một cái, lấy khăn giấy cho Bạch Tô lau nước mắt trước, sau đó mới cùng Bạch Tô nói, "Được rồi, đừng khóc, sao em lại khóc?"
Câu hỏi này, làm Bạch Tô cũng có chút hoang mang.
Tại sao lại khóc?
Vì cảm thấy tủi thân.
Nhưng tủi thân gì chứ?
Cô chỉ cảm thấy bao nhiêu lâu nay mình đều đang chịu đựng một mình, trong lúc cô chịu đựng cũng không ý thức được mình đã rất mệt mỏi, cũng chưa từng có cảm giác dựa dẫm vào Phó Vân Tiêu, nhưng, hôm nay nhìn thấy Phó Vân Tiêu làm những điều này, lại cảm động một cách khó hiểu.
Công ty của Phó Vân Tiêu lúc này đang rất căng thẳng, mẹ Bạch Tô qua đời cũng tổ chức rất qua loa và kín đáo, Phó Vân Tiêu không biết cũng đúng.
Bạch Tô cắn cắn môi, lau khô nước mắt của mình, nhưng trong lòng vẫn như cũ không cầm được ủy khuất.

Phó Vân Tiêu không biết mình phải làm gì, cũng chỉ biết an ủi Bạch Tô.
"Ngoan nào, đừng khóc.

Tại sao khoảng thời gian này em lại ở trong trạng thái tồi tệ như vậy?"
Phó Vân Tiêu giúp Bạch Tô lau nước mắt một lần nữa, hỏi lại.
Bạch Tô bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nói với Phó Vân Tiêu một câu, "Phó Vân Tiêu, mẹ tôi qua đời rồi."
Vốn dĩ cảm xúc bị kìm nén, vì câu nói này mà trong phút chốc đêuù sụp đổ.
Bạch Tô lại khóc thêm lần nữa.
Khoảng thời gian này, thật ra cô vẫn cảm thấy mình rất kiên cường, cho tới tận bây giờ chưa từng khóc trước mặt Vương Tiểu Đồng, trước mặt Bạch Tiểu Bạch, hay thậm chí là ở trước mặt người khác.
Nhưng ở trước mặt Phó Vân Tiêu, cô không biết tại sao mình lại trở thành một kẻ bất lực trong vô thức như vậy.
Sau khi Phó Vân Tiêu nghe được câu nói này, cả người bỗng nhiên căng thẳng.
Lông mày hắn khẽ nhướng lên, cổ họng có chút nghẹn lại, qua hồi lâu, hắn mới bình tĩnh lại, hỏi một câu, "Làm sao có thể?"
Bệnh viện kia hắn cũng đã kiểm tra qua, việc liên quan đến những cuộc phẫu thuật, Phó Vân Tiêu cũng biết rất rõ.
Có thể nói là tỷ lệ thành công rất cao, không thể nào trong thời gian ngắn ngủi như vậy, mà mẹ Bạch Tô đột nhiên qua đời được.
Thậm chí, trước đó hắn còn cho thư ký hỏi qua tình hình mẹ của Bạch Tô, trước đó...!Không phải là vẫn tốt đó sao?
Phó Vân Tiêu đưa tay vuốt lưng Bạch Tô, đem Bạch Tô ôm vào trong lòng.
Bạch Tô chỉ cảm thấy được Phó Vân Tiêu ôm vào trong lòng như vậy thật an toàn, bản thân cô vẫn luôn nghĩ rằng nhiều năm như vậy, cô rời khỏi Phó Cảnh Hoài, một mình sinh Bạch Tiểu Bạch ra, cô cũng đã rất kiên cường rồi!
Nhưng, cô vẫn tìm được cảm giác thân thuộc và an toàn trong vòng tay của Phó Vân Tiêu.
Cô biết, có lẽ cảm giác an toàn này không thuộc về mình, nhưng cô vẫn có chút tham lam muốn ôm Phó Vân Tiêu.
Sau khi khóc một lúc lâu sau, cô mới rời khỏi lòng Phó Vân Tiêu, cùng Phó Vân Tiêu nói một câu, " Được rồi, tôi không sao rồi."
Lúc này, Bạch Tô cố ý nở ra một nụ cười tươi, sau đó cùng Phó Vân Tiêu nói một câu.
Phó Vân Tiêu nhìn Bạch Tô, biểu cảm trên mặt hắn lúc này cũng không nhìn ra được hắn đang nghĩ gì.
Hắn chỉ nắm tay Bạch Tô đem cô vào nhà vệ sinh, "Vậy thì đi rửa mặt mũi của mình đi, ăn cơm xong, chúng ta đưa Tiểu Bạch đi ra ngoài chơi."
Tâm trạng Bạch Tô đã bình tĩnh trở lại, cô nói với Phó Vân Tiêu một câu, " Ừ."
Cô đi vào trong nhà vệ sinh, mở vòi nước ra, để cho nước lạnh chảy xuống sau, sau đó rửa sạch mặt mình.
Lúc đi ra, Bạch Tô đã khôi phục dáng vẻ thường ngày.

Cô đến bên cạnh Bạch Tiểu Bạch, ngồi xuống, sau đó cầm bình sữa bò rót vào trong ly, Phó Vân Tiêu một ly, cô một ly, Bạch Tiểu Bạch một ly.
Phó Vân Tiêu thì ở bên cạnh nhìn Bạch Tô một chút rồi mới chậm rãi ngồi xuống.
Người phụ nữ này...!Thay đổi tâm trạng nhanh thật.
Thậm chí, Phó Vân Tiêu còn có chút hoài niệm với khoảnh khắc ban nãy, hoài niệm sự quyến luyến của Bạch Tô đối với hắn.
Phó Vân Tiêu thuận thế ngồi xuống bên cạnh Bạch Tô, bắt đầu cắt trứng ốp la, lúc này, Bạch Tiểu Bạch vừa ăn hết lòng đỏ trứng bỗng nhiên ngẩng đầu lên, ngoan ngoãn kêu một tiếng, "Pa pa, hôm nay đi DisneyLand chơi có thể chụp hình không? Con muốn Đình Đình và Hạo Nhiên biết con cũng có pa pa."
"Đình Đình và Hạo Nhiên là ai thế?"
Bạch Tô nhìn về phía Bạch Tiểu Bạch, vừa giúp cô lau miệng, vừa nói.
Bạch Tiểu Bạch ngẩng đầu lên, mở to đôi mắt nói, "Chỉ là, các bạn ấy luôn nói con không có pa pa, con ghét các bạn ấy!"
"Hừ."
Bạch Tiểu Bạch bĩu môi, lại tiếp tục ăn trứng ốp la.
Phó Vân Tiêu ở phía đối diện, cau mày, một lát sau mới cùng Bạch Tô nói, "Mấy ngày trước tôi nghe nói anh cả cho Giải Ý qua nước ngoài học tiểu học, tôi nghĩ, chờ Bạch Tiểu Bạch học xong mẫu giáo, cũng sẽ đổi môi trường khác cho con bé."
Mặc dù, Phó Vân Tiêu biết, Bạch Tô cho Bạch Tiểu Bạch học ở trường mẫu giáo này đã là trường tốt nhất trong khả năng của Bạch Tô rồi.
Nhưng trường học này đối với Phó Vân Tiêu mà nói, vẫn không thể đáp ứng được tiêu chuẩn của hắn.
"Tôi cân nhắc một chút, rồi sẽ nói với anh."
Bạch Tô ngẩng đầu lên, đôi lông mày đẹp như sương mù nhẹ nhàng cau lại, suy tư một chút.
Phó Vân Tiêu cũng không có vẻ vội vàng gì, gật đầu một cái liền đem ly sữa bò uống cạn.
Bên cạnh, Bạch Tiểu Bạch vẫn đang ngoan ngoãn ăn.
Loại cảm giác này...!Rất lạ.
Lần đầu tiên Bạch Tô có cảm giác bọn họ như một gia đình, Phó Vân Tiêu, cô và Bạch Tiểu Bạch.

Phó Vân Tiêu ăn xong, liền nhanh chóng đứng dậy, bắt đầu đi vào trong sân xem nên lái xe gì đi.
Hầu hết xe của hắn đều là xe thể thao, vì không nghĩ đến việc sẽ đi chơi cùng gia đình, có một chiếc RV, nhưng lái RV đi công viên giải trí rất khó tìm chỗ đỗ xe, cuối cùng, hắn chọn lái một chiếc SUV.
Còn Bạch Tô và Bạch Tiểu Bạch thì đi thay một bộ quần áo thoải mái, Phó Vân Tiêu chọn xe xong cũng đi thay quần áo.
Ba người mặc dù không mặc đồ gia đình, nhưng nhìn vô cùng hài hòa.
Ở trên xe, vui vẻ nhất chính là Bạch Tiểu Bạch.
Cô vừa lên xe liền vội vàng bắt Bạch Tô chụp ảnh cho cô và Phó Vân Tiêu, sau đó gửi cho những người bạn của mình để khoe khoang mình cũng có ba.
Bạch Tô một mặt dạy dỗ Bạch Tiểu Bạch, nhưng lại rất phối hợp làm những chuyện này.
Phó Vân Tiêu nhìn dáng vẻ của hai người bọn họ, mỉm cười, nhưng, trong lòng có chút chua xót.
Bởi vì...!Hắn luôn cảm thấy mình thiếu nợ Bạch Tiểu Bạch quá nhiều.
Bạch Tiểu Bạch chỉ ở trên xe chụp mấy tấm hình rồi gửi đi, vui vẻ chưa được bao lâu liền ngủ thiếp đi.
Sau khi Bạch Tiểu Bạch ngủ, Phó Vân Tiêu mới cùng Bạch Tô nói một câu, "Tiểu Bạch còn có sở thích gì không? Có muốn đi Maldives chơi không?"
Bạch Tô sững sờ...
Phó Vân Tiêu làm sao vậy?.