Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương

Chương 447: 447




Sau khi nghe quát xong, lúc này Từ Sắt mới nhìn Bạch Tô một cách do dự rồi nói: “Cô rời bỏ Phó Vân Tiêu đi.

Tôi sẽ giới thiệu những người bạn đáng tin cậy khác của tôi cho cô.

Thật sự thì anh ta che dấu rất giỏi, cho nên một số chuyện tình cảm trước đây của anh ta đã không bị vạch trần.”
“Kỳ thật mấy năm nay, Phó Vân Tiêu còn cảm thấy vui vẻ sau khi cô chết.

Dù sao, nếu được như vậy thì anh ta có thể lấy cái cớ là rất nhớ cô để làm đủ loại chuyện ăn chơi.

Nhưng mà cuối cùng thì cô đã trở lại.”
“Anh ta không có cách nào khác ngoài việc tìm đến cô để chịu trách nhiệm.”
Từ Sắt tạm dừng một chút, sau đó nhìn Bạch Tô một cách nghiêm túc, nói: “Nhưng Phó Vân Tiêu thực sự đã thay đổi.

Anh ta không giống như những gì cô nghĩ.

Tính cách bây giờ của anh ta đã bắt đầu biến thành kiểu thích ăn chơi, nó thực sự không phù hợp với cô.”
“Hay nói cách khác, bây giờ anh ta muốn chơi đùa cho vui thôi.

Trước đây giữa hai người chỉ là hôn nhân theo hợp đồng.

Cô lại không quan tâm đến anh ta bởi vì cả hai trong mối quan hệ hôn nhân hợp đồng, cho nên đương nhiên anh ta tự do.

Kết quả là bây giờ cô phải cùng anh ta nói chuyện yêu đương.

Anh ta đã thấy cô rất phiền rồi.”
“Lần này, anh ta muốn cô trở lại chỉ để giữ cho cô không ở bên cạnh Lâm Lập nữa.”
Sau khi Từ Sắt dùng một hơi nói ra những lời này, Vương Tiểu Đồng tức giận, bắt đầu xua tay.
“Xùy xùy xùy! Anh phải nhanh chóng rời đi.


Tên siêu lừa đảo này.”
"Tại sao anh lại trở thành tên siêu lừa đảo chứ? Trước đây, anh không biết rằng anh sẽ kết hôn với em.

Mà anh còn là bạn của Phó Vân Tiêu.

Anh không thể phản bội anh ta.”
Từ Sắt trưng ra vẻ mặt vô tội.
“Đi đi đi, anh phải đi thôi.”
Vương Tiểu Đồng lại vội vàng chạy đến chỗ Từ Sắt, yêu cầu Từ Sắt mau chóng rời đi.
Từ Sắt do dự một chút, nhưng rồi cũng đứng dậy.

Sau đó anh ta lại chần chừ rồi nhanh chóng rời đi.
Đợi sau khi Từ Sắt rời khỏi, Vương Tiểu Đồng mới liếc nhìn Bạch Tô.

Cô ấy không còn cách nào khác bèn nói với Bạch Tô một câu: “Hôm nay tớ cũng mới biết được.

Tớ biết được tin tức này cũng là do hôm nay trò chuyện cùng Từ Sắt.

Kết quả là anh ấy đã vô tình lỡ miệng nói ra vài câu.”
“Trước đây bọn tớ cũng có lúc tán gẫu với nhau về chuyện tình của cậu và Phó Vân Tiêu.

Nhưng tớ chưa từng nghe anh ấy nói lộ ra quá nhiều sơ hở như vậy, hôm nay… Tớ…”
Vương Tiểu Đồng rõ ràng đang muốn giải thích.
“Không có vấn đề gì, tớ đã biết.”
Bạch Tô vươn tay đến, đưa tay đặt ở trên vai Vương Tiểu Đồng, xem như là cảm ơn cho Vương Tiểu Đồng.
“Cậu đối với tớ như thế nào, trong lòng tớ luôn biết.”
Bạch Tô lại bổ sung một câu.
Mặc dù không thể nhớ lại những ký ức trước đây của mình với Vương Tiểu Đồng, nhưng cô vẫn biết rất rõ mối quan hệ giữa cô và Vương Tiểu Đồng.
Đương nhiên, những thứ này Vương Tiểu Đồng không cần giải thích.

“Vậy thì bây giờ cậu định làm gì?”
Vương Tiểu Long bất lực hỏi một câu.
“Tớ có thể làm gì bây giờ? Tớ đã chuẩn bị cứ như vậy mà chia tay rồi.”
Chia tay, hai từ này không sai chút nào.
Khi Bạch Tô nói ra hai chữ này, thậm chí cô còn nở một nụ cười ngượng ngạo.

Giữa cô và Phó Vân Tiêu không thể gọi là ly hôn, chỉ có thể gọi đơn giản là một cuộc chia tay bình thường.
Một cuộc chia tay bình thường mà thôi.
Giữa hai người bọn họ cũng không có giấy chứng nhận kết hôn, nên cũng sẽ không có cái gì gọi là ly hôn cả.
Vương Tiểu Đồng đứng ở một bên.

Cô ấy không biết phải an ủi Bạch Tô như thế nào nữa.
Bạch Tô cũng biết tâm trạng của Vương Tiểu Đồng, cô ngẩng đầu nghiêm túc nhìn Vương Tiểu Đồng, đối với Vương Tiểu Đồng nói: “Cậu có thể đưa tớ tới biệt thự Sakura được không? Tớ chuẩn bị đi nói rõ chuyện này với Phó Vân Tiêu."
Vẻ mặt Vương Tiểu Đồng đầy lo lắng, nhưng cô ấy vẫn hướng về phía Bạch Tô, gật đầu một cách nghiêm túc rồi sau đó đi ra ngoài trước.

Bạch Tô đi theo sau Vương Tiểu Đồng, lên xe của Vương Tiểu Đồng.
Dọc theo đường đi, Vương Tiểu Đồng không nói gì về chuyện ly hôn, chỉ nói rằng sau khi Bạch Tô xong chuyện, bọn họ cùng nhau đi ăn lẩu.
Như thể những gì Bạch Tô sắp nói là một điều đáng để ăn mừng.
Bạch Tô gật đầu.
Vương Tiểu Đồng đưa Bạch Tô đến thẳng biệt thự Sakura.

Sau khi Bạch Tô xuống xe, Vương Tiểu Đồng nhìn Bạch Tô một cách lo lắng: “Có cần tớ đi xuống cùng cậu không?”
Bạch Tô lắc đầu nói với Vương Tiểu Đồng: “Không cần đâu.

Tớ có thể tự mình đi đến.”
Sau khi Bạch Tô nói xong những lời này, lập tức xuống xe, đi thẳng vào trong phòng.
Thời điểm cô bước vào cửa cũng là lúc Phó Vân Tiêu vừa ra khỏi phòng làm việc và đi xuống tầng.

Cô lặng lẽ ngồi trên ghế sô pha, nhìn Phó Vân Tiêu, hỏi một câu: “Erica đâu rồi?”
"Erica có việc phải làm, vì vậy nó đã đến nhà bạn cùng lớp.

Đêm nay không về.”
Phó Vân Tiêu nói một câu giải thích.
Bạch Tô không cảm xúc, gật đầu.
Cũng tốt…
Nếu bây giờ Erica không có ở đây, thì cậu sẽ không cần phải thấy ba và mẹ chia tay trong êm đẹp.

Như vậy cũng tốt.

Sau khi mọi chuyện giữa cô và Phó Vân Tiêu được giải quyết.

Cô sẽ tìm Erica và giải thích rõ ràng lại với Erica là được.
Bạch Tô khẽ gật đầu, nhìn Phó Vân Tiêu.

Cô nhìn Phó Vân Tiêu một cách nghiêm túc: “Chúng ta chia tay đi.”
Những lời này được nói ra có vẻ rất bình tĩnh.
“Tôi đã rất vất vả để tìm em trở về.

Em cũng biết tôi chờ đợi em khó khăn như thế nào.

Tôi sẽ không đồng ý chuyện chia tay đâu.”
Đôi mắt Phó Vân Tiêu cũng rất nghiêm túc.
Nhưng nghiêm túc đến mức Bạch Tô thấy vừa mỉa mai vừa buồn cười.
“Sau đó chúng ta tiếp tục ở bên nhau?”
Bạch Tô nhếch môi, không khỏi cười nói: “Anh nói xem, tại sao chúng ta còn ở cùng nhau?”
Bạch Tô không còn bình tĩnh được nữa.
Cô cảm thấy đau nhói trong lòng.

Cô vô cùng muốn khóc.

Cô đã cố gắng hết sức để kiềm chế mình không khóc.
Phó Vân Tiêu nghiêm túc nhìn Bạch Tô, cẩn thận nói: “Ừm… Bạch Tô, ai cũng có sai lầm.


Em không thể phủ nhận tất cả những gì người đó làm chỉ vì một sai lầm.

Dù gì chúng ta vẫn còn tình cảm.”
“Nhưng tôi không thể chịu đựng những sai lầm trong mối quan hệ của mình.”
Bạch Tô nhìn Phó Vân Tiêu: “Sở dĩ tình yêu khác với những tình cảm khác là bản thân tình yêu đòi hỏi hai người phải chung thủy, phải cùng nhau vun đắp và tin tưởng lẫn nhau.”
“Anh này, anh không chung thủy, không cùng nhau vun đắp, còn lừa gạt tôi.

Cho nên chúng ta không cần phải… Duy trì cuộc hôn nhân này.”
Bạch Tô hít một hơi thật sâu, nói ra những điều cuối cùng cần nói với Phó Vân Tiêu.
Phó Vân Tiêu nhìn Bạch Tô, không nói được một lời.
Bạch Tô nhìn Phó Vân Tiêu, nói trong bất lực: “Tôi không muốn nhớ anh đã lừa dối tôi như thế nào, anh đã ở bên những người phụ nữ khác như thế nào, còn có chuyện này kia của anh cùng với người phụ nữ khác.

Tôi nghĩ rằng mình không cần liệt kê những chuyện này trước mặt anh.”
“Bạch Tô, tôi có tình cảm với em.”
Như là phải cần một lúc lâu Phó Vân Tiêu mới tìm ra lời giải thích, anh nhìn Bạch Tô nói.
Nói xong lời này, Bạch Tô không nhịn được nở nụ cười.
Cô nhìn Phó Vân Tiêu một cách nghiêm túc với một nụ cười trên môi.
“Tôi cũng có tình cảm đối với anh, cho nên có thể xem như chúng ta gặp gỡ vui vẻ, chia tay yên bình đi.”
Mặc dù hiện tại Bạch Tô rất ghét sự lừa dối của Phó Vân Tiêu.
Nhưng cô không muốn dây dưa thêm nữa.
Cũng xem như đem tất cả tình cảm này cho chó ăn!
Nói xong, Bạch Tô đứng dậy bắt đầu lên tầng thu dọn đồ đạc, Phó Vân Tiêu cũng vội vàng đứng dậy đi theo Bạch Tô lên tầng, ngăn Bạch Tô lại.
Bạch Tô xem như Phó Vân Tiêu hoàn toàn không tồn tại.
Cô nhanh chóng thu dọn đồ đạc, nhanh chóng cho đồ đạc vào va li rồi đi xuống nhà.
Phó Vân Tiêu vẫn muốn ngăn cô.

Bạch Tô cau mày, cản Phó Vân Tiêu lại.
“Đủ rồi, đừng dây dưa nữa.

Điều này sẽ chỉ làm cho tôi cảm thấy rằng anh là tên cặn bã và ghê tởm thôi.”
Bạch Tô nói xong liền kéo va li rời đi..