Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương

Chương 456: 456




Bạch Tô là một người khiêm tốn, các đồng nghiệp bên cạnh khá đơn giản.

Đương nhiên cô cũng không muốn nói dối quá nhiều.
Cô chỉ lạnh lạnh nhạt nhạt nói một câu: "Tôi không có chồng.

Là tôi tự có con một mình."
Cô vừa nói những lời này thì hai đồng nghiệp bên cạnh lại có vẻ vô cùng buồn bực.

Các cô nghi ngờ nhìn Bạch Tô, dùng giọng điệu không thể tin mà hỏi: "Cô ly hôn với chồng rồi à?"
"Góa."
Bạch Tô đáp, lời ít mà ý nhiều.
"Tôi ăn no rồi, các cô từ từ ăn nhé."
Cô nói xong câu đó thì đứng dậy, rồi từ từ đi về phía cửa ra của nhà ăn.
Ở trong lòng cô, Phó Vân Tiêu đã chết rồi.
Cho nên với cô mà nói thì đúng là cô đang ở góa cho Phó Vân Tiêu.
Nếu lúc mới bắt đầu hai người không có tình cảm với nhau, chỉ ôm tâm trạng chơi đùa một chút thì mọi việc hoàn toàn chỉ là thương hại, là khoảng thời gian lãng phí duy nhất.
Nhưng một khi đưa tình cảm vào, nếu chuyện tình cảm này không có kết quả thì thực ra là làm cho người ta rất tổn thương.
Như thể đã trải qua sống chết, mãi mãi không nghĩ ra vì sao có người trước đó còn sống sờ sờ vui vẻ trước mặt mình nhưng sau này lại bỗng biến mất khỏi thế giới này, không thể tìm thấy ở đâu nữa.
Phó Vân Tiêu gây tổn thương cho Bạch Tô như thế.

Rõ ràng cô cảm thấy một giây trước còn đang yêu nhau, một giây sau lại như núi băng tuyết lở, rốt cuộc không thể xoay chuyển.
Bạch Tô không hiểu vì sao cô và Phó Vân Tiêu lại đi tới bước này.

Tuy hơn nửa năm, gần một năm đã qua đi, nhưng khi Bạch Tô nhớ tới cái tên Phó Vân Tiêu này, dù chỉ là ba chữ, cũng khiến cô cảm thấy khó chịu lạ thường.
Cho nên không thể nhắc tới chuyện này.

Một khi nghĩ tới thì lúc thức dậy chỉ có thể lựa chọn bình tĩnh đi vòng qua.
Bạch Tô đi ra khỏi nhà ăn thì về lại chỗ ngồi, bắt đầu mở tài liệu kiểm tra hoạt động sắp tiến hành.
Gần đây mới nhận công việc tổ chức hoạt động offline cho một thương hiệu mỹ phẩm quốc tế.

Bạch Tô chịu trách nhiệm quản lý toàn bộ, cũng là một trong những người lập kế hoạch.

Cô rất thích nhãn hàng mỹ phẩm này cho nên cô đã làm ra rất nhiều phương án để giúp cho nhãn hàng này trở nên xuất sắc.
Đồng nghiệp lục tục cơm nước xong trở về.

Mọi người cũng ngồi ở vị trí làm việc của mình.
Đúng lúc đó, điện thoại của Bạch Tô đột nhiên vang lên, là tin tức trong nhóm gửi tới.
Bạch Tô thấy một tấm ảnh.

Là ảnh chụp của một người đàn ông.

Người đàn ông mặc âu phục, bụng hơi nhô lên, là một người đàn ông trung niên tiêu chuẩn.

Thậm chí trên mặt ông ta cũng có nếp nhăn do thời gian để lại.
Bạch Tô tùy tiện liếc qua ảnh chụp người đàn ông này rồi đóng lại.
Lúc này, Vương Doanh Doanh nói trước, còn chủ động gắn thẻ Bạch Tô vào tin nhắn, hỏi: "Sao? Thích không?"
Bạch Tô hoàn toàn không hiểu những lời này là có ý gì, trả lời Vương Doanh Doanh một câu: “Cái gì?”
Lúc này, Thiên Tuệ nhảy ra giải thích: "Vừa rồi cô nói cô góa chồng, chúng tôi cảm thấy cô xinh đẹp như thế lại có con nên cần chăm sóc.

Hẳn là sẽ phải tìm một nửa kia nữa cho nên Doanh Doanh đã tìm giúp cô một người đấy."
"..."
Bạch Tô nhắn lại một đống dấu chấm lửng.
Sau đó cô lễ phép trả lời: “Bây giờ tôi không cần phải tìm nửa kia.

Tôi chỉ muốn yên lặng sống một mình.”
"Người đàn ông này là tổng giám đốc công ty lầu trên của chúng ta.

Lương một năm ba trăm nghìn, vô cùng thích hợp với cô."
Đồng nghiệp còn đang siêng năng kiên nhẫn giới thiệu.
Bạch Tô quả thực là hơi cạn lời.
"Không phải kiểu tôi thích."
Bạch Tô chỉ có thể trả lời một câu.
Lúc này, Tiểu Âu luôn không nói chuyện bỗng xuất hiện, nhắn một tấm ảnh chụp không rõ lắm trong nhóm.


Người đàn ông trên tấm ảnh mới bước xuống từ một chiếc Rolls-Royce, tay phải anh ôm một đứa bé.

Thoạt nhìn dáng dấp đứa bé không lớn hơn hai tuổi.

Tuổi người đàn ông cũng không phải quá lớn.

Tuy Tiểu Âu chụp tấm ảnh vô cùng mờ nhưng cũng có thể nhận ra...!Người đàn ông này vô cùng đẹp trai!
Nếu giá trị nhan sắc là max như lời mọi người thì ít nhất anh ta cũng phải đạt mười phẩy năm điểm!
"Wow, đây là ai thế!"
Tấm ảnh của Tiểu Âu khiến mọi người vốn đang tập trung thảo luận chuyện hôn nhân của Bạch Tô lập tức chuyển dời qua chuyện muốn biết người đàn ông này là ai.
Tiểu Âu nhìn tấm ảnh, trả lời một câu: "Tôi cũng không biết.

Có lẽ là đồng nghiệp của chúng ta, cũng có thể chỉ là một người làm chung tòa nhà văn phòng với chúng ta mà thôi."
Cô ta bổ sung một câu rất nhanh: "Trước kia tôi chưa gặp bao giờ.

Có thể là mới vào.

Các cô xem, anh ấy còn bế trẻ con theo, chắc là ba của đứa bé."
Tiểu Âu nói một câu rồi lại vội vàng xúi bẩy Bạch Tô: "Bạch Tô, cô nhanh lên đi, để lỡ thôn này không còn nhà trọ nào nữa đâu."
"Nói khiến tôi cũng hơi rục rịch rồi đấy."
Mặt Vương Doanh Doanh tràn đầy ước ao.
Thiên Tuệ cũng trả lời một câu: "Dáng dấp đẹp trai thế, có con thì dù có cưới lần hai tôi cũng lấy không ngại.

Tôi có thể coi mình là mẹ kế của đứa bé đó."
Bạch Tô nhìn những người này cô một câu tôi một câu vui vẻ, cô lặng lẽ đóng hộp thoại trò chuyện lại thành minisize, bắt đầu tự hỏi mình lát nữa phải chuẩn bị kế hoạch như thế nào.
Ngay lúc cô tự hỏi thì một đám trai đẹp mặc âu phục, bước chân mạnh mẽ, thoạt nhìn vô cùng có phong khách lại không thể so với đoàn người chuyên nghiệp từ từ đi ra từ đại sảnh phòng làm việc, bắt đầu đi về phía phòng họp.
Đây hẳn là tập thể quản lý mới của công ty họ.
Tất cả mọi người vốn đang ngồi yên vị lặng lẽ bận rộn trên vị trí của mình, lập tức ào ào ngẩng đầu lên, nhìn về phía đám người kia.

Đúng lúc đó, người đàn ông dẫn đầu nói một câu với tổng giám đốc của đám Bạch Tô đang đi về phía phòng họp: "Tìm một người có khả năng vạch kế hoạch tới họp cùng."
Dứt lời, tổng giám đốc quét mắt trong đám người, sau đó chỉ vị trí của Bạch Tô, nói với cô: "Cô đi."
Bạch Tô vội vàng đứng dậy khỏi chỗ ngồi, sau đó nhanh chóng cầm sổ và bút định đi theo đoàn người vào trong.
Nhưng đúng lúc này Bạch Tô bỗng tìm thấy một bóng dáng quen thuộc trong đoàn người, trái tim cô bỗng như ngừng đập.
Mà vừa hay bóng dáng đó xoay người lại nhìn về phía Bạch Tô.
Lúc thấy Bạch Tô, Mộ Tình cau mày, nhìn tổng giám đốc giới thiệu Bạch Tô, nói một câu: "Tổng giám đốc Liễu, người phụ nữ này không được.

Thay người vạch kế hoạch khác đi."
Lúc cô ta nói chuyện, giọng điệu không hề khách sáo chút nào.
Tổng giám đốc Liễu chần chừ một chút rồi vội vàng nói với Bạch Tô: "Cô gọi một người vạch kế hoạch có thâm niên đi theo."
Bạch Tô vội vã chỉ Tiểu Âu.

Tiểu Âu cầm ngay laptop đi vào theo.
Lúc vừa vào tới cửa phòng họp, Mộ Tình lại cản Bạch Tô đi vào chỗ, nói với cô: "Để người vạch kế hoạch này vào là được rồi.

Cô đi thẳng về đi."
Hiển nhiên là tìm lỗi của Bạch Tô.
Bạch Tô biết Mộ Tình, cũng nhớ những va chạm giữa hai người, hơn nữa còn hiểu rõ ràng hết quan hệ giữa Mộ Tình và Mộ Vãn Vãn, vậy nên, Bạch Tô cũng cảm thấy Mộ Tình đối xử với mình như thế cũng chẳng sao cả.
Dù sao thì cô làm việc ở đây cũng không nhất định phải thăng quan phát tài.
Cô ta bảo cô về thì cô ôn hòa nhã nhặn đi về cho xong.
Nhưng một tiếng sau, Tiểu Âu họp xong về thì lại bắt đầu oán giận trong nhóm tán gẫu nhỏ.
"Mộ Tình kia đúng là khiến người ta phiền chết đi được!".