Không biết là đã bay được bao lâu rồi, khi Bạch Tô xuống máy bay cô vẫn chưa biết thân phận của những người trói mình.
Trong biệt thự của Lâm Lập, anh ta đang ngồi thảnh thơi uống trà.
Cách đố không xa có vài chiếc đèn xe chiếu tới, đi tới ngày càng gần biệt thự.
Khóe miệng Lâm Lập hơi nhếch lên cười, anh ta biết chắc chỉ cần đưa Bạch Tô trở lại, chắc chắn Phó Vân Tiêu sẽ tới tìm anh ta.
Chỉ không lường được là Phó Vân Tiêu lại tới nhanh như vậy, có vẻ là anh ta đã coi thường mạng lưới tình báo của Phó Vân Tiêu rồi.
Phó Vân Tiêu dừng xe ở bên ngoài biệt thự, anh bước nhanh vào trong biệt thự, anh vô cùng lo lắng an toàn của Bạch Tô nên trong lòng rất gấp gáp.
Phó Vân Tiêu nóng lòng, dùng sức ấn chuông cửa liên tục
Thư kí của Lâm Lập ra mở cửa đưa Phó Vân Tiêu tới phòng khách, sau đó xoay người đi thông báo cho Lâm Lập.
Thư kí gõ của phòng, vừa mới hé cửa đi vào còn chưa kịp nói gì thì Lâm Lập đã phất tay ngăn lại.
“Cứ để Phó Vân Tiêu vào đi.
”
Lâm Lập cúi đầu đọc báo, tay kia bưng chén trà nhấp một hớp, không ngẩng đầu lên nói.
Thư kí ngơ ngác, đang chuẩn bị thông báo thì bị chặt ngược lại, nhất thời còn chưa phản ứng lại được.
“Cần tôi phải nói lại lần thứ hai?”
Lâm Lập vẫn như thế, không ngẩng đầu lên nói tiếp.
Trong lòng thư kí có hơi nghi ngờ nhưng không dám hỏi.
Chỉ vâng một tiếng rồi xoay người đi dẫn Phó Vân Tiêu tới.
Phó Vân Tiêu đứng ở phòng khác đang cô gắng kìm chế sự nóng nảy trong lòng, mặc dù anh rất lo lắng cho Bạch Tô nhưng anh phải tỉnh táo lại, bây giờ kẻ địch là Lâm Lập, anh cần phải bình tĩnh và sáng suốt.
“Tổng giám đốc Lâm mời ngài Phó đi vào.
”
Thư kí có chút không cam chịu giơ tay lên trước làm tư thế mời.
Phó Vân Tiêu bình tĩnh đi vào.
Lâm Lập đặt tờ báo và chén trà trong tay xuống bàn nhỏ bên cạnh.
Lúc Phó Vân Tiêu đẩy của vào thì hai người cùng lúc ngẩng đầu nhìn đối phương.
Ánh mắt Lâm Lập màu nâu lạnh như băng, quan sát Phó Vân Tiêu, khóe miệng hơi nhếch lên cười, dáng vẻ như người thợ săn đang nhìn con mồi.
Ánh mắt Phó Vân Tiêu sâu thẳm thâm thúy, trên mặt bình tĩnh không chút nào sợ hãi, anh như đã nhìn thấu con người Lâm Lập, làm người ta không lạnh mà cũng phải run.
Nhiệt độ trong phòng tụt xuống đỉnh điểm.
Hai người nhìn nhau đối chọi căng thẳng, không ai chịu kém ai.
Phó Vân Tiêu nhìn Lâm Lập mở miệng nói trước.
“Tôi đã tới rồi, anh mau giao Bạch Tô ra.
”
Lâm Lập quan sát Phó Vân Tiêu thêm hai giây, sau đó khóe miệng hiện ra nụ cười khinh thường.
Đấu chọi với Phó Vân Tiêu một thời gian lâu như vậy, anh thừa nhận là Phó Vân Tiêu rất thông minh.
Nhưng Phó Vân Tiêu là một người có điểm yếu, ở trong mắt anh ta thì người như Phó Vân Tiêu là một kẻ thua cuộc.
Lâm Lập phất tay về phía cảnh cửa.
Bạch Tô được đưa ra.
Lúc này Bạch Tô bị trùm khăn kín đầu, cô hoàn toàn không biết chỗ này đang xảy ra chuyện gì.
Khi cô được cởi khăn trùm đầu ra nhìn thấy Phó Vân Tiêu, cô còn không dám tin vào mắt mình, Phó Vân Tiêu lại ở ngay trước mắt mình.
Nhìn thấy Bạch Tô bị người ta trói áp giải tới, ánh mắt Phó Vân Tiêu chỉ trong giây lát đã lạnh xuống.
Hai tay anh siết chặt, vì dùng sức nên trên mu bàn tay và cánh tay nổi đầu mạch máu xanh.
Bây giờ anh hận không thể xông lên kết liễu những tên đã trói Bạch Tô.
Lúc này Lâm Lập quan sát Phó Vân Tiêu, nụ cười trên mặt càng đậm.
“Muốn tôi thả Bạch Tô thì có thể, nhưng tôi chỉ muốn xem, rốt cuộc thì anh yêu người phụ nữ trước mắt này bao nhiêu.
”
Lâm Lập nghiền ngẫm nói.
Phó Vân Tiêu nhíu hai hàng lông mày, nhìn chắm chằm quan sát hành động tiếp theo của Lâm Lập.
“Anh muốn thế nào?”
Phó Vân Tiêu lạnh lùng nói.
Lâm Lập nhìn Phó Vân Tiêu chăm chú, anh ta gằn từng chữ một nói: “Chúng ta chơi một trò chơi, trò chơi này tên là mạng đổi mạng.
”
Ngón tay Lâm Lập ngõ liên tục xuống mặt bàn tỏ vẻ rất hứng thú.
Lúc đó Bạch Tô nhìn Phó Vân Tiêu cũng hơi mất kìm chế.
Nhưng cô sợ mình lại rước thêm cho Phó Vân Tiêu phiền toán nên cố gắng kìm nén im lặng.
Lúc thấy Lâm Lập muốn Phó Vân Tiêu chơi trò mạng đổi mạng, Bạch Tô đã không thể kìm chế được nữa.
Cô muốn vùng lên chạy nhưng hai tên to lớn ở hai bên túm chặt lấy cô, cô nóng lóng chỉ có thể vung chân đạp loạn xạ.
Trên đảo nhỏ ở Châu Phi, Bạch Tô đã khôi phục được trí nhớ liên quan đến Phó Vân Tiêu.
Phó Vân Tiêu chăm sóc cô từng ly từng tí, cô nhớ lại được tất cả.
Bạch Tô nhớ lại chuyện tính tình Phó Vân Tiêu đột nhiên thay đổi, lại còn tìm cách đẩy cô ra xa, cô gắn kết chuyện đó và tình hình hôm nay với nhau, trong giây lát Bạch Tô đã hiểu ra, Phó Vân Tiêu làm tất cả mọi chuyện cũng chỉ vì bảo vệ mình.
Bạch Tô đau đớn cắn chặt môi, máu ở môi bật ra chảy xuống.
Lâm Lập thích thú quan sát từ đầu tới cuối như đang thưởng thức một vở kịch đặc sắc.
“Thế nào? Sợ à?”
Lâm lập nhìn Phó Vân Tiêu kích thích hỏi.
“Ha.
”
Phó Vân Tiêu cười lạnh lùng.
Phó Vân Tiêu quay đầu nhìn Bạch Tô, trong chốc lát ánh mắt dịu xuống.
Bạch Tô cắt chặt môi, trên mặt đầy nước mắt nhìn Phó Vân Tiêu lắc đầu.
“Không có chuyện gì đâu.
”
Phó Vân Tiêu nhìn Bạch Tô dịu dàng nói.
Phó Vân Tiêu không dám nhìn Bạch Tô lâu, anh chấp nhận mình có thể vì Bạch Tô mà làm bất cứ điều gì, nhưng chỉ không chấp nhận được khi nhìn Bạch Tô đau khổ.
Phó Vân Tiêu xoay người nhìn Lâm Lập.
“Cách chơi thế nào?”
Phó Vân Tiêu lạnh lùng nói.
Lâm Lập giơ tay về người đứng bên cạnh, người đàn ông bên cạnh Lâm Lập đưa một con dao phay bản to đứng chắn trước mặt Phó Vân Tiêu.
“Đơn giản thôi, để Bạch Tô đứng sau lưng anh, người của tôi sẽ chém anh chín chín tám mươi mốt nhát, nếu anh tránh hay không thể chịu nổi thì coi như! ”
Lâm Lập còn chưa nói xong thì đã bị Phó Vân Tiêu ngắt lời.
“Đừng nói lôi thôi, nhanh lên.
”
Phó Vân Tiêu nhìn Lâm Lập, trong mắt không có chút nào là vẻ sợ hãi hay hoảng loạn cả.
Ngược lại còn khiến Lâm Lập phải kinh ngạc, anh ta đáng giá thử Phó Vân Tiêu, anh ta chậm rãi đi tới gần Bạch Tô, đưa tay ra vuốt gò má cô, sau đó khiêu khích nhìn Phó Vân Tiêu.
“Người phụ nữ này có đáng để anh phải hy sinh cả mạng mình để giữ mạng cô ta sao?”
Khóe môi anh ta mang theo ý cười khát máu, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Phó Vân Tiêu thì lại giống như là sự chế giễu.
Lâm Lập phất tay, ra hiệu cho những người khác ra tay.
Bạch Tô nhìn Phó Vân Tiêu, thật ra thì cô là một người rất khó xúc động mà khóc nhưng khi nhìn Phó Vân Tiêu, nước mắt cô lại không kìm chế được mà rơi xuống.
Cô liều mạng lắc đầu với Phó Vân Tiêu, chỉ hy vọng Phó Vân Tiêu không làm cái chuyện điên rồ này.
Nhưng Phó Vân Tiêu vẫn bình tĩnh đi tới gần Lâm Lập.
Đúng lúc đó, bỗng nhiên thư kí của Lâm Lập đẩy cửa đi vào.
Bỗng nhiên bị cắt ngang làm Lâm Lập rất tụt hứng.
Ánh mắt anh ta lạnh như băng nhìn chằm chằm thư kí nói: “Có chuyện gì?”
Thư kí chạy nhanh tới nói nhỏ với Lâm Lập: “Kho để thuốc súng xảy ra chuyện! Có một đội quân bao vây phong tỏa kho quân dụng!”
Trong giây lát, sắc mặt Lâm Lập sầm xuống.
Anh quay lại ra lệnh cho những người khác: “Trói hai người bọn họ lại trước đã, chờ tôi về rồi xử lý sau!”
Sau đó anh ta vội vàng xông ra ngoài, chạy tới kho quân dụng.
Trong phòng chỉ còn lại Phó Vân Tiêu, Bạch Tô cùng mấy tên to lớn vạm vỡ.
Những người này định ra tay trói Bạch Tô và Phó Vân Tiêu lại thì nghe tiếng đánh nhau ở bên ngoài.
Mấy người trong phòng ngơ ngác nhìn nhau, không biết tình hình bên ngoài là như thế nào.
Khóe miệng Phó Vân Tiêu khẽ nhếch lên, lộ ra nụ cười khó phát hiện.
Một trong những người như tên cầm đầu chỉ tay ra ngoài, hất cằm với hai tên khác ra hiệu bảo bọn chúng ra xem tình hình.
Chưa kịp đi ra thì Sophie đã dẫn người tới xông vào phòng.
Không phải là Lâm Lập, Bạch Tô cũng thả lỏng nhẹ nhõm.
Khi biết người xông vào là Sophie, Bạch Tô mới hoàn toàn yên tâm.
Không tốn thời gian, đám người Sophie đã khống chế hết những người còn lại trong phòng.
Phó Vân Tiêu vội cởi trói cho Bạch Tô, Bạch Tô ôm chầm lấy Phó Vân Tiêu.
Có lúc, cô còn tưởng mình đã đánh mất Phó Vân Tiêu.
Dù chỉ là một giây nhưng cô không muốn có lần thứ hai.
.