Hai năm sau.
Sân bay thành phố A.
Chuyến bay từ Los Angeles đến thành phố A vẫn chưa hạ cánh, bên ngoài đã có một đám phóng viên đợi phỏng vấn đứng xung quanh từ lâu.
“Đã nghe gì chưa, xí nghiệp AC có thể mở ở thành phố A đều nhờ một người đàn ông tên là Caesar.
”
Máy bay còn chưa đến, có vài phóng viên quen nhau đang tám chuyện.
“Ồ? Chính là người lát nữa chúng ta cần phỏng vấn à?”
Một phóng viên nhỏ đeo mắt kính, nhìn có vẻ vừa tốt nghiệp chưa lâu hỏi.
“Đúng vậy! Người ta nói hai năm trước anh ấy nhảy dù vào xí nghiệp AC, trong nửa năm ngắn ngủi đã khiến đối thủ của xí nghiệp AC sụp đổ là công ty CG, lại tốn thêm thời gian nửa năm nữa để chiếm toàn bộ thị trường ở châu Á của công ty CG, bao gồm cả thành phố A.
”
Có phóng viên bổ sung.
“Hơn nữa, nghe miêu tả tổng thanh tra của chúng tôi, tôi thấy phong cách làm việc của anh ấy rất giống một tổng giám đốc đã mất tích ở thành phố A lúc trước…”
“Phó Vân Tiêu đã chết rồi, sao có thể là mất tích được?”
Có phóng viên thấp giọng nói, nhìn trái nhìn phải xem có người chú ý đến bọn họ không, nhỏ giọng nói.
“Hơn nữa tôi thấy ảnh chụp của Caesar rồi, không giống chút nào! Nhìn ảnh thấy hai người hoàn toàn không giống nhau…”
Phóng viên này chần chừ một lúc, rồi bổ sung tiếp.
“Nhìn kìa, Caesar ra rồi!”
Có người đột nhiên hô lên.
Mấy phóng viên ngừng trò chuyện, lũ lượt đến cửa ra, chuẩn bị cướp lấy vị trí tốt nhất.
Từ đằng xa, một người đàn ông và một người phụ nữ bước ra khỏi cửa máy bay.
Người phụ nữ này mặc một chiếc váy liền thân màu đỏ, khoác tay người đàn ông, vẻ mặt ngưỡng mộ, vui vẻ trò chuyện cùng anh ấy.
Người đàn ông mặc vest, nhìn người phụ nữ hoạt bát trước mắt, nuông chiều giơ ngón trỏ ra nhẹ sờ mũi cô.
Người đàn ông này chính là Caesar trong lời phóng viên, người phụ nữ bên cạnh là bạn gái của Caesar, cũng là cháu gái của chủ tịch xí nghiệp AC, An Kỳ.
An Kỳ đã thấy phóng viên trước sân bay, bỏ tay đang khoác lấy Caesar xuống, hơi chau mày lại, trong miệng lầm bầm một câu: “Đám người này thật nhanh!”
AC là xí nghiệp xuyên quốc gia lớn, lần này Caesar đại biểu cho AC đến thành phố A, An Kỳ nhảy nhót một bên, vui vẻ khác thường, sợ ảnh hưởng đến hình tượng trước ống kính của Caesar.
Dường như Caesar nhìn ra băn khoăn của An Kỳ, cầm lấy tay vừa mới thả xuống của An Kỳ khoác lên tay mình, không quan tâm đến phóng viên trước mắt chút nào.
Caesar hơi dừng lại một chút, cầm điện thoại gọi cho người phụ trách ở thành phố A.
Chưa qua bao lâu, ngoài sân bay xuất hiện một đám bảo vệ, ngăn hết đám phóng viên đợi ngoài cửa ở bên ngoài.
“Đi thôi.
” Caesar nhìn An Kỳ cười một cái.
An Kỳ khoác tay Caesar đi ra ngoài.
Ngoài sân bay đã có thư ký đợi Caesar và An Kỳ từ lâu.
Thấy Caesar, thư ký vừa đi vừa báo cáo đại khái tình hình thành phố A, cùng với hỏi thăm sơ hành trình sau đó của Caesar.
Caesar bảo thư ký đưa tất cả tài liệu công ty và tình hình thành phố A, vừa đi vừa nhìn.
Trong chốc lát, Caesar trả lại tài liệu cho thư ký, bắt đầu sắp xếp công việc.
“Triệu tập tất cả cao tầng của công ty đến họp sau nửa tiếng.
” Caesar mặt không cảm xúc dặn dò thư ký.
“Caesar, bây giờ có thể đang tắc đường, hay là…” Thư ký do dự một lúc, hỏi dò.
Caesar lạnh lùng nhìn thư ký một cái.
“Thông báo đi.
” Caesar lạnh lùng nói.
Thư ký rùng mình một cái, cô cũng là thư ký mà AC vừa gọi từ thành phố A đến, lúc trước cũng chỉ từng nghe nói chút chuyện của Caesar.
“Tài liệu hạng mục vừa đưa đến, trang số mười về phân tích số liệu thị trường thành phố A không phù hợp với một phần số liệu thị trường tự nhiên khác của thành phố A, thu thập tất cả số liệu về thị trường tự nhiên trong vòng năm năm của thành phố A, tính lại lần nữa.
”
Caesar tiếp tục dặn dò.
Thư ký ngạc nhiên không ngậm mồm lại được.
Số liệu liên quan trong hai phần tài liệu này có hơn một trăm cái, hôm qua nghe cao tầng có quan hệ nói số liệu có vấn đề, nhưng không tìm được nguyên nhân.
Caesar chỉ nhìn sơ qua một lần đã nhìn ra vấn đề, đây chỉ có thể nói là anh ấy…
Khả năng logic cực kỳ tốt và nhìn qua là không quên!
Thư ký vội đáp lại: “Vâng!”
“Ngoài ra…”
Caesar dừng lại một chút, nói tiếp.
“Đặt cho tôi một bàn Flers tám giờ buổi tối.
”
Thư ký không hiểu, hỏi một câu: “Cần hẹn gặp khách hàng nào sao?”
Caesar nhìn thư ký, bất đắc dĩ cười một cái.
“Cần, cô hẹn cô An Kỳ cho tôi, hỏi cô ấy tối nay có thời gian không.
”
Thư ký vội nói vâng, nghiêm túc ghi chú lại ngày hẹn “khách hàng” là cô An Kỳ.
An Kỳ ở bên cạnh không nhìn được phì cười một tiếng.
“Không cần phải ghi, An Kỳ là tôi, tối nay tôi có thời gian.
”
Thư ký hơi xấu hổ, cả khuôn mặt đỏ lên.
Dặn dò xong, thư ký cầm điện thoại bắt đầu gọi.
An Kỳ thấy Caesar không nói chuyện công việc nữa, nghiêng đầu hỏi: “Đúng rồi, Caesar, ông nội bảo em hỏi anh chuyện đính hôn của chúng ta…”
Giọng nói của An Kỳ ngày càng nhỏ, nói tới đoạn sau, khuôn mặt đã hơi đỏ.
Caesar nhìn An Kỳ, dịu dàng nói: “Ừ, em nói với ông nội, anh biết rồi.
”
An Kỳ thẹn thùng gật đầu.
…
Một bên khác, Bạch Tô cũng vừa xuống máy bay không lâu.
Cô vừa tham gia một hội nghị ở nước ngoài, mới vội vàng trở về tham gia tiệc sinh nhật hai tuổi con của Vương Tiểu Đồng.
Xuống máy bay rồi, Bạch Tô cũng thấy phóng viên chi chít bên ngoài, cô không nhịn được cũng chau mày.
Thấy dáng vẻ này, quá nửa là lại có ngôi sao lớn đến thành phố A.
Bạch Tô lắc đầu, cô không có hứng thú với những ngôi sao phóng viên này.
Bạch Tô tiếp tục bước về phía trước, đám phóng viên chạy theo lên trước.
Bạch Tô bị dọa giật mình.
Từ sau khi Phó Vân Tiêu mất tích, Bạch Tô không có vấn đề gì cần phóng viên quan tâm, nên Bạch Tô hoàn toàn không biết sự tồn tại đám phóng viên này.
Bạch Tô bước nhanh hơn, đám phóng viên cũng ngày càng nhanh, dù nói có bảo vệ ngăn lại, nhưng đám phóng viên rất nhanh đã chặn cửa ra vào của sảnh lớn, tất cả máy ảnh hướng về phía Bạch Tô.
Bạch Tô bước tiếp về phía trước, cô đã thấy một người đàn ông và một người phụ nữ đằng trước, đám phóng viên này có lẽ đến chụp bọn họ.
Ban đầu lúc Bạch Tô thấy bóng lưng của Caesar, có hơi ngây người.
Thân hình anh ấy cảm giác rất giống Phó Vân Tiêu, chỉ là bên cạnh anh lại có thêm một người phụ nữ xa lạ.
Bạch Tô muốn nhìn rõ hơn, nhanh chóng bước đến.
Càng lúc càng gần…
Tim Bạch Tô cũng đập càng lúc càng nhanh…
Bạch Tô hơi quay đầu, sượt qua vai Caesar mà đi.
Trong chốc láy, vẻ khó chịu viết đầy trên mặt Bạch Tô.
Quả nhiên không phải là Phó Vân Tiêu…
Anh ấy hoàn toàn không giống Phó Vân Tiêu…
Bạch Tô nhìn Vương Tiểu Đồng vẫy tay với mình từ đằng xa, vội thu lại vẻ mặt khó chịu, đi về hướng Vương Tiểu Đồng.
Bạch Tô lên xe cùng Vương Tiểu Đồng.
Vừa ngồi xong, Vương Tiểu Đồng thần bí lấy một xấp ảnh ra cho Bạch Tô.
Trên ảnh đều là các anh đẹp trai, các loại hình, các phong cách, từ nhỏ nhất là tiểu thịt tươi khoảng hai mươi tuổi cho đến lớn nhất là chú già quyến rũ khoảng bốn mươi tuổi.
Trong đó còn có vài ngôi sao đang hot trên ti vi.
Bạch Tô nhìn đống ảnh nhíu mày: “Đây là những ngôi sao mà gần đây cậu hâm mộ à?”
Bạch Tô không hiểu mà hỏi.
Vương Tiểu Đồng không trả lời mà thoải mái hỏi thẳng một câu: “Những người đàn ông này cậu thích ai không?”
Bạch Tô ném xấp ảnh sang một bên.
“Không thích ai hết.
” Bạch Tô nhìn Vương Tiểu Đồng lắc đầu.
“Ầy.
”
Vương Tiểu Đồng nhẹ thở dài.
Nghiêm túc nhìn Bạch Tô, nói chậm từng chữ: “Bạch Tô, đã hai năm rồi, cậu cũng nên từ bỏ anh ấy mà bắt đầu cuộc sống mới.
”.