Erica nhìn chằm chằm Phó Vân Tiêu thật lâu rồi mới ra vẻ tín nhiệm anh, nói với anh: “Được, con tin chú.”
“Vậy thì chú nhất định phải gọi đấy.” Erica nói.
Phó Vân Tiêu ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tay mình, lại hứa với Erica một lần rồi kêu thư ký nhanh chóng đưa Erica rời đi.
Erica cũng không muốn ở lại đây lâu, lập tức đồng ý.
Sau khi cậu bé rời đi, Caesar bất giác nở nụ cười.
Anh hơi thích cậu bé thông minh này rồi đấy.
Biệt thự Lịch Hải ở thành phố A, An Kỳ vừa tắm rửa xong, khoác khăn tắm gọi điện thoại cho ông nội.
“Công ty của Caesar ở thành phố A phát triển rất tốt.” An Kỳ vừa lau tóc vừa báo cáo với ông nội.
Ông cụ cười ha ha trong điện thoại.
“Hôm qua cháu nói với Caesar về chuyện đính hôn, anh ấy nói là đã thu xếp, cảm ơn ông nội…” Nhắc tới đính hôn, An Kỳ không nhịn được nở nụ cười.
Ông nội cũng cười, một lát sau mới thở dài: “Chỉ cần cháu không trách ông năm đó xóa trí nhớ của Caesar là được.”
“Sao cháu lại trách ông chứ.
Ông làm vậy cũng là vì cháu mà.” An Kỳ suy nghĩ một chút rồi nói cảm ơn ông nội.
Mặc dù cô cũng lo lắng Caesar sẽ phát hiện chuyện này, nhưng nếu không làm vậy thì cô hoàn toàn không có cơ hội.
“Lần trước ông cứu cậu ta đều là vì cháu.
Ông đã già rồi, biết cháu thích cậu ta rất nhiều năm, cho nên ông chỉ có thể ích kỷ làm vậy, xóa bỏ trí nhớ của cậu ta để bắt đầu lại với cháu.”
Mặc dù nói vậy, giọng của ông cụ trong điện thoại vẫn rất vang dội, cách điện thoại cũng có thể cảm nhận được sự yêu thích của ông ta với đứa cháu gái duy nhất.
“Ông nói gì vậy, ông mới không già đâu.
Cháu cũng biết tấm lòng của ông mà.” An Kỳ oán trách một tiếng.
“Được rồi, cháu không nói chuyện với ông nữa, Caesar sắp về rồi.” An Kỳ cúp điện thoại, sửng sốt một lát, không biết đang nghĩ gì.
Dần dần, An Kỳ nở nụ cười.
“Mong rằng anh ấy sẽ không bao giờ phát hiện…” An Kỳ lẩm bẩm.
Trò chuyện với ông nội xong, An Kỳ rất vui vẻ, nhảy nhót trở về phòng khách.
“An Kỳ, chuyện gì mà em vui vậy? Anh đến đón em cùng ăn tối đây.” Vừa vào nhà đã thấy An Kỳ vui vẻ, Caesar bèn nhìn cô hỏi một câu.
An Kỳ vui vẻ ôm anh: “Em mới gọi điện thoại với ông nội nói chuyện chúng ta sắp đính hôn, ông ấy rất vui.”
Caesar xoa đầu An Kỳ: “Em ấy à, chuyện gì cũng không giấu được.”
Không hiểu sao, Caesar cứ cảm thấy chuyện này rất quen thuộc, An Kỳ rất xa lạ, cứ cảm giác như người mình yêu không phải là An Kỳ, An Kỳ càng giống em gái mình, nhưng lại nghĩ mãi không ra.
“Em mới không ngốc đâu.
Anh vừa nói sẽ dẫn em đi ăn cơm, đi đâu vậy?” An Kỳ chớp mắt, sung sướng hạnh phúc cắt ngang suy nghĩ của Caesar.
Mặc dù chỉ là đi ăn cơm, nhưng trong lòng An Kỳ thì đây lại là chuyện rất hạnh phúc vui vẻ.
“Đi thôi, đi thì em sẽ biết.” Caesar kéo tay An Kỳ ra khỏi nhà.
An Kỳ vội vàng đi theo anh, tâm trạng vô cùng vui vẻ.
Caesar vẫn lái xe như thường lệ.
Thực ra bình thường hai người chung sống với nhau cũng như vậy, biểu hiện của Caesar rất khắc chế, An Kỳ thì có vẻ chủ động hơn một chút.
Hai người đến nhà hàng chủ đề đom đóm mới đỗ xe.
Trong nhà hàng lấy chủ đề là công viên đom đóm này, tất cả ánh đèn đều được chế tạo bằng đom đóm, đi vào nhà hàng như đặt mình trong bầu trời đầy sao, chung quanh là các tiên bay lượn, vô cùng lãng mạn.
An Kỳ nâng một con đom đóm lên đặt trước mặt ngắm nghía, trong lòng vô cùng vui vẻ, không khỏi mỉm cười hưởng thụ.
An Kỳ tò mò nhìn khắp nơi, dẫn Caesar đi lòng vòng, Caesar cũng rất phối hợp với An Kỳ.
Vốn dĩ có một con đường lớn đi thẳng vào nhà hàng, nhưng lại bị An Kỳ kéo Caesar đi vào đường hẻm.
“An Kỳ, đi thôi, chúng ta tới nhà hàng ăn cơm, không thì em sẽ đau dạ dày.” Caesar cau mày nhìn An Kỳ.
An Kỳ cũng không tiếp tục chơi, cùng Caesar đi vào bên trong.
Vừa bước vào nhà hàng, hai người phát hiện mọi người đang bàn tán gì đó.
Caesar và An Kỳ nhìn theo tầm mắt mọi người thì thấy màn hình chính.
Trên màn hình là một người phụ nữ đang phát biểu, đó chính là Bạch Tô.
Caesar khẽ nhíu mày, chỉ nghe thấy trên màn hình nói: “Hôm nay là ngày thứ 765 anh biến mất.
Hôm nay em đi qua đường Ngô Đồng, đến quán café mà chúng ta thường xuyên đến, nhưng vẫn không có tin tức của anh.
Chủ tiệm nói từ lần trước chúng ta cùng đến đó, ông ấy không còn gặp anh.
Đội cứu viện được phái đi tìm anh đã mở rộng phạm vi tìm kiếm ra 5 km, nhưng vẫn không có tin tức của anh.
Nhưng em tin rằng anh vẫn sống.
Nếu anh thấy, bất kể anh đang ở đâu thì cũng phải tới tìm em.
Em yêu anh, Phó Vân Tiêu, em vẫn sẽ chờ anh.” Bạch Tô nói trên màn hình.
Đây là chuyện mà Bạch Tô vẫn kiên trì làm sau khi Phó Vân Tiêu biến mất.
Cô hy vọng thông qua đài truyền hình để truyền lời nói của mình tới mỗi ngõ ngách, hy vọng Phó Vân Tiêu có thể thấy mình còn đang tìm anh ấy, hy vọng Phó Vân Tiêu mau chóng trở lại bên cạnh mình.
Mọi người vừa xem video vừa bàn tán: “Cô gái này thật ngốc, đã biến mất hơn 2 năm rồi mà còn tìm gì nữa? Người ta đã chết từ lâu rồi.”
“Cảm động quá, cô ấy thật si tình.”
“Si tình cái gì? Đây là giàu quá nên đốt tiền, đúng là, còn không bằng tái giá…”
“Phó Vân Tiêu chết đã là chuyện chắc chắn rồi, ngay cả nhà họ Phó cũng đã quên mất Phó Vân Tiêu.” Mọi người bàn tán xôn xao.
Caesar nhìn người trên màn hình, cảm thấy hơi quen thuộc.
Anh đang định tiến lên nhìn cho rõ thì bỗng An Kỳ tìm nhân viên phục vụ đi đến.
“Nhà hàng các cô chiếu cái quái gì vậy hả? Chúng tôi tới nhà hàng các cô ăn cơm, chẳng lẽ là để xem video thê thảm mà các cô chiếu hay sao? Nguyền rủa các cặp tình nhân tới nhà hàng này đều sinh ly tử biệt hả?” An Kỳ đột nhiên nổi giận quát nhân viên phục vụ.
Nghe vậy, nhân viên phục vụ hơi lúng túng, vội vàng nói xin lỗi: “Xin lỗi cô An Kỳ, tôi sẽ phái người thay video này ngay, xin lỗi vì đã khiến cô khó chịu.” Nhân viên phục vụ vừa nói vừa nhanh chóng đi đổi kênh.
Caesar đi đến bên cạnh An Kỳ: “Em làm gì vậy? Sao tự nhiên lại nổi cáu?”
“Không phải, chẳng qua chưa chắc người yêu nhau đã về chung một nhà.” An Kỳ tùy tiện che lấp.
“An Kỳ, em quen biết cô gái trên màn hình không? Anh cứ cảm thấy quen quen.” Caesar nghi hoặc hỏi An Kỳ.
“Không quen không quen, anh cũng không quen, chẳng quen thuộc gì hết.
Nếu em quen thì sao lại kêu nhân viên phục vụ đổi kênh khác?”
An Kỳ nói rất sốt ruột, cứ như đang che giấu gì đó.
Nhưng An Kỳ vẫn luôn đơn thuần, Caesar không khiến cô ta khó xử nên không hỏi tiếp.
“Được rồi, chúng ta đi ăn cơm đi, không trò chuyện nữa.”
Caesar không có cách nào với An Kỳ làm nũng, anh thu hồi ánh mắt, cùng An Kỳ đi vào nhà hàng..