Tống Gia Mạt ngồi trên hàng ghế sau giả vờ ngủ, nhưng suy nghĩ lại đang tung bay.
Nhiệt độ từ lòng bàn tay siết chặt của anh, sự vân vê trêu chọc khi động tình, và cả lồng ngực khẽ rung khi anh cười nhẹ.
Mặt cô giật giật.
Trần Tứ: “Ngủ thì ngủ đi, em còn đang hồi tưởng lại à?”
“…”
Anh có thể làm chuyện của anh và đừng nhìn em nữa được không?!
Cuối cùng cũng trở lại Bắc Thành.
Cô mua hai cái bánh đậu đỏ, thong thả đi đằng trước, còn Trần Tứ thì xách ba lô và đồ đạc thay cô.
Cửa vừa mở ra, phát hiện trong phòng khách sáng đèn khiến cô ngẩn ra.
“Bố… Bố ạ?”
Trần Kiến Nguyên mỉm cười đứng dậy khỏi sô pha, đi đến trước mặt cô rồi nhìn Trần Tứ ở phía sau.
“Ra ngoài chơi hả?”
“Vâng ạ,” cô ngoan ngoãn gật gật đầu, sau đó lấy một cái bánh đậu đỏ trong túi ra, “Bố, bố có ăn cái này không?”
Mặc dù lâu rồi Trần Kiến Nguyên mới về nhà, nhưng cô vẫn thường được bác cả đưa đi thăm ông, hơn nữa vẫn thường gọi video nên cũng không hề có cảm giác xa lạ.
Trần Kiến Nguyên mỉm cười nhận lấy, nhìn cô một lúc lâu mới nói: “Cũng đã thành thiếu nữ rồi.”
Cô mím môi, ngượng ngùng cười cười, kéo bố đi vào phòng khách xem TV.
Nhân tiện nói những chuyện mấy ngày nay cô trải qua, ví dụ như hôm qua trời đổ một trận tuyết lớn khiến xe bị che mất một nửa; hoặc là ai đó đắp một cặp người tuyết siêu to khổng lồ trước cửa nhà, rồi còn gặp cả mấy chiếc xe phải gọi cứu hộ đến.
Trần Tứ đặt hành lý sang một bên rồi cứ vậy mà nhìn hai người ngồi trên sô pha.
Cô thật sự rất cố gắng đóng vai nhân vật con gái này, lần nào Trần Kiến Nguyên thấy cô cũng vui hơn nhiều.
Gần tới giờ cơm, cô hỏi: “Có cần con gọi dì Giang về không ạ?”
“Không cần,” Trần Kiến Nguyên nói, “Hai đứa sẽ nấu cơm đúng không? Để bố nếm thử tay nghề của hai đứa đi, dù sao cũng nhiều năm rồi mới quay lại.”
Cô gái nhỏ ngẩng đầu, vỗ vỗ váy: “Chuyện này thì quá đơn giản.”
Mười phút sau, cô đứng trong bếp, suýt nữa đã không đỡ nổi máy xay thịt ở tốc độ cao.
Trần Tứ: “Quá đơn giản?”
“…”
Anh đổi vị trí của máy xay thịt, sau đó xay thịt giúp cô.
Tống Gia Mạt nhìn góc nghiêng của anh: “Thế em làm gì đây?”
Anh cười một tiếng: “Công chúa nghỉ ngơi là được.”
Mặc dù anh nói là không cần làm gì, nhưng cuối cùng cô vẫn nhào một ít bột mì định làm sủi cảo.
Lần này Trần Kiến Nguyên về đây là vì muốn đón năm mới với họ.
Sau khi gói xong một cái, cô rất vừa lòng, đặt lên ngang mặt rồi hỏi anh: “Có đẹp không anh?”
Trần Tứ liếc mắt một cái, cười một cách sâu xa: “Gần giống em.”
“Nhìn thì xinh nhưng chạm vào hai cái đã tan thành từng mảnh.”
Cô khẽ nhíu mày, cảm thấy lời này có gì đó sai sai.
Bỗng nhiên lại nghĩ tới tối qua, vừa bắt đầu được mấy cái thì cô đã ầm ĩ kêu đau eo, không chịu được, cả người nằm bẹp xuống, vẫn là Trần Tứ nâng eo cô lên lần nữa thì mới có thể tiếp tục.
…
Cô nghiêm túc gõ gõ cạnh bàn: “Bây giờ chúng ta đang nấu cơm, anh suy nghĩ cái gì đấy?”
“Đúng vậy, anh nói lúc bỏ sủi cảo vào nồi,” anh thản nhiên nâng mắt, “Em nghĩ đi đâu vậy?”
“…”
Thật à? Em không tin.
Á khẩu một lúc lâu, cũng không tìm được điểm đột phá, Tống Gia Mạt vừa quay đầu lại thì nhìn thấy Trần Kiến Nguyên đang đứng ở cửa bếp.
Cô gọi to: “Bố ơi, anh ấy mắng con!”
Trần Kiến Nguyên lấy lại công bằng cho cô: “Ừm, nó mắng con thế nào?”
Tống Gia Mạt chớp chớp mắt: “…”
“Thì là… anh ấy hình dung con không tốt cho lắm.” Cô nói, “Ngày mai bố đuổi anh ấy ra khỏi nhà đi.”
Trần Kiến Nguyên gật gật đầu: “Được, ngày mai sẽ đuổi nó ra khỏi nhà.”
Trần Tứ: “…”
Đợi Trần Kiến Nguyên đi rồi, cô lại gói một chiếc sủi cảo nhân khác, đặt một hạt đậu lên trên vỏ xem như ký hiệu.
Đợi đến khi nấu sủi cảo xong, cô lấy chiếc sủi cảo kia ra, khẽ gắp hạt đậu trên vỏ ra.
Trần Tứ vẫn chưa hiểu cô làm vậy để làm gì, mãi tới khi thấy cô lặng lẽ đặt chiếc sủi cảo kia vào bát của Trần Kiến Nguyên.
Rất hiển nhiên, khi Trần Kiến Nguyên ăn nó cũng cảm nhận được sự khác biệt: “Sao lại có nhân bắp nữa à?”
Cô làm ra vẻ cô cùng kinh ngạc: “Con chỉ gói một cái nhân bắp thôi đó, thế mà lại bị bố ăn mất rồi ạ? Vậy chứng tỏ năm sau của bố sẽ rất thuận lợi, cơ thể khỏe mạnh, mọi ước muốn đều sẽ thành hiện thực.”
Trần Kiến Nguyên được cô dỗ ngọt nên liên tục cười to, nói rằng năm nay phải tặng cho cô một bao lì xì thật dày.
Cách đó không xa, chương trình trên TV cũng rất náo nhiệt.
Trần Tứ cúi đầu, khẽ cong môi.
Lại ăn một lúc nữa, bàn cơm an tĩnh lại.
Cô ngồi giữa Trần Tứ và Trần Kiến Nguyên, có thể cảm nhận được khi Trần Tứ thi thoảng ho khan thì Trần Kiến Nguyên sẽ liên tục nhìn anh.
Tống Gia Mạt khẽ chọc chọc bả vai Trần Tứ.
Anh hỏi: “Sao vậy?”
“Anh ngồi sang đây đi,” Cô ra hiệu cho hai người đổi vị trí: “Em muốn xem TV.”
Trần Tứ đứng dậy: “Em bao lớn rồi mà còn đòi xem TV?”
Cô ngẩng đầu nhìn anh với đôi mắt trong veo: “Chẳng lẽ em không phải là bảo bối nhỏ của anh trai ư?”
“…”
Trần Tứ: “?”
Cô khẽ cong ngón tay, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi xin lỗi, hình như có hơi gớm.”
Trần Kiến Nguyên lại bị cô chọc cười, nhìn cô một cái rồi lại nhìn Trần Tứ.
Bầu không khí lúc sau tốt hơn nhiều, thi thoảng Trần Tứ sẽ trò chuyện với bố về chuyện sinh hoạt hằng ngày hoặc là công việc.
Hơn mười giờ tối, Trần Kiến Nguyên lên tầng đi ngủ.
Tống Gia Mạt tắm rửa xong thì cũng trở lại phòng mình.
Thật ra trong khoảng thời gian này Trần Tứ vẫn luôn ngủ ở phòng cô, nhưng bây giờ bố đã về nhà, cũng không thể để anh công khai ngủ ở đây được.
Hôm nay là ngày đầu tiên Trần Tứ về ngủ ở phòng mình, cũng không biết anh có quen hay không.
Cô “lương thiện” nghĩ.
Nằm trên giường một lúc, cô mở trò chơi ra, tạo một phòng mới rồi chụp màn hình lại.
Sau đó click mở WeChat.
Không thêm băng: [Anh trai không có ở nhà, một mình cô đơn quá.]
Trần Tứ: [?]
Không thêm băng: [Người đẹp châu Á, server 4.]
Tiếp đó là một tấm ảnh chụp màn hình.
Thời gian là vào lúc 11 giờ.
Cô không nhận được tin nhắn trả lời của Trần Tứ, mấy phút sau, cửa phòng bị người ta mở ra.
Cô sợ tới mức ngồi bật dậy: “Anh…”
Trần Tứ: “Không phải em muốn anh qua đây à?”
Cô chỉ vào trò chơi: “Ý em là anh vào phòng dẫn em đi chơi.”
Anh nhướng mày, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Không phải là đã vào rồi à?”
“…”
Để chứng minh rằng mình thật sự chỉ muốn chơi trò chơi, Trần Tứ vừa tiến vào thì cô lập tức mở game với vận tốc ánh sáng.
Đối thủ là một cặp người yêu, có lẽ vẫn đang trong thời kỳ nồng thắm nên đằng trai điên cuồng lấy đầu người về cho đằng gái, đã thế còn để cho đằng gái đạt được double kill.
Tống Gia Mạt nói, “Em cũng muốn.”
Anh ừ một tiếng, “Hôn một cái đổi một đầu người.”
…
Cuối cùng cũng chơi xong ba ván, ván nào cô cũng là MVP*.
*MVP (Most Valuable Professional hoặc Most Valuable Player) là danh hiệu để tuyên dương sự đóng góp của người chơi, sự ảnh hưởng và những nỗ lực của các người chơi trong trận đấu.
Còn chưa kịp bỏ điện thoại xuống thì cổ tay đã bị người ta nắm lấy rồi đè lên thành giường.
Anh trầm giọng nói: “Đêm nay em lấy được tổng cộng hai mươi đầu người, vậy là em nợ anh mấy cái?”
Da thịt của Tống Gia Mạt nóng lên, cô nói: “Có, có mấy cái là em tự lấy mà…”
“Ừm,” Anh liếm vành tai cô, “Mấy cái nào?”
“Anh đừng… Động tay động chân…”
Hình như anh đang cười: “Anh không động tay động chân thì vào phòng em làm gì? Làm từ thiện chắc?”
Đêm đông càng tối hơn bình thường, ngoài cửa sổ là tiếng gió thét gào, có thể nghe được tiếng nước đập lên lá cành và những bông hoa nhài đang lung lay trong màn nước.
Hơi thở của cô phập phồng, trên lông mi dính hơi nước.
Trần Tứ hôn nhẹ lên mặt cô rồi nói: “Anh về phòng trước, em ngủ đi.”
“Ấy…” Cô duỗi tay ôm lấy bả vai đang định rời đi của anh theo bản năng.
Cô cũng không biết mình làm vậy để làm gì, có thể là vì cảm thấy cô không nên hưởng lợi một mình.
Cô mím môi, ánh mắt tĩnh lặng:
“Bà dì của em đi rồi.”
…
Trần Tứ rũ mắt, giọng nói có hơi khàn khàn: “Dụ dỗ anh à?”
Cô mất tự nhiên dời tầm mắt qua một bên, nghe thấy anh thấp giọng nói: “Đợi đã.”
Cô có hơi mờ mịt: “Đợi cái gì?”
“Đợi tới lúc anh chắc chắn có thể cưới được em.”
Anh hôn nhẹ lên khóe môi cô: “Nói cách khác, anh sợ em hối hận.”
*
Trần Tứ rời đi hồi lâu cô mới mơ mơ màng màng phản ứng lại.
Muốn trả lời, nhưng lại nghĩ đã qua thời cơ tốt nhất rồi.
Cô kéo tấm chăn trên người che qua đỉnh đầu.
Máu huyết đang sôi sùng sục nhưng lại không thể tìm ra nguyên nhân.
*
Ngày hôm sau, cô lười biếng duỗi eo, khi nhìn thấy Trần Tứ xuất hiện ở phòng đối diện thì mất một lúc mới phản ứng lại được.
Vẫn là Trần Kiến Nguyên mở miệng trước: “Con ngủ có ngon không?”
Cô sửng sốt, nghĩ đến gì đó, không hiểu sao lại bắt đầu nói lắp: “Cũng, cũng được ạ.”
“Trần Tứ thì sao?”
Trần Tứ rũ mắt, nhàn nhạt nói: “Tàm tạm ạ.”
Trần Kiến Nguyên: “Vậy sao con bé ngủ ngon được mà?”
Trần Tứ ám chỉ: “Người được lợi đương nhiên là ngủ ngon rồi.”
Vành tai của Tống Gia Mạt bỗng đỏ lên, nghĩ đến một vài trường hợp được lợi thì nâng chân dùng sức đạp anh một cái, ý bảo anh ngậm miệng lại.
Trần Kiến Nguyên: “Hả? Được lợi cái gì?”
“Không có gì đâu bố, thì là chai sữa bò cuối cùng bị con uống mất rồi ấy mà.” Cô nói lảng sang chuyện khác, “Sữa đậu nành như vậy là được chưa ạ? Hay là còn phải thêm đường vào?”
…
Sau khi ăn xong một bữa sáng đầy hoảng loạn, cô nghiến răng nghiến lợi kéo cửa đi ra ngoài, lại phát hiện thế mà người này còn cười.
Tống Gia Mạt thò lại gần: “Anh cười vui thật đấy nhỉ, có chuyện gì vui hả? Chia sẻ cho em với xem nào.”
“Được thôi.”
Anh rất hào phóng, hơi cong người hôn nhẹ lên khóe môi cô.
“Có cảm nhận được không?”
“…”
*
Tối thứ sáu, nhóm lớp im ắng đã lâu bỗng xuất hiện tin nhắn mới, nói rằng lớp trưởng cuối cùng cũng về nước rồi, hỏi xem mọi người có thể tụ tập hay không.
Đây là nhóm lớp cấp ba của cô, sau khi tốt nghiệp quạnh quẽ hơn nhiều, ngoại trừ thi thoảng có người nhờ chia sẻ bài hay bình chọn gì đó thì mới xuất hiện mấy tin nhắn, hoặc là mấy nam sinh bày trò cười, giáo viên Toán cũng nói một hai câu.
Vốn đã hẹn rằng sau khi tốt nghiệp Đại học sẽ tụ tập một lần, ai ngờ mãi mà lớp trưởng vẫn chưa về nước, thế là việc họp lớp cứ kéo dài mãi.
Tống Gia Mạt ở gần, đương nhiên là sẽ tham gia, Doãn Băng Lộ và Giang Tự bận chuyện quán pub nên chỉ nói nếu có tin tức gì kinh ngạc thì nhớ livestream cho cô ấy xem.
Thật ra cũng chẳng có tin tức gì, chỉ đơn giản là những cặp đôi trong lớp đã yêu được bao lâu, rồi lại chia tay từ bao giờ, trên bàn cơm cũng thường có người ồn ào, mẹ nuôi già cũng hiếm khi dịu dàng.
Quá ba tuần rượu, cô vẫn luôn chống đỡ, bỗng nghe thấy ngoài cửa truyền đến âm thanh, là Doãn Băng Lộ tới.
Bàn ăn càng thêm náo nhiệt, Tống Gia Mạt hỏi: “Sao cậu lại tới rồi?”
“Hết bận nên tới,” Doãn Băng Lộ nói, “Tớ muốn đến nhìn thử xem sao.”
Không hiểu sao gần đây Doãn Băng Lộ bỗng khiến người ta cảm thấy an tâm hơn nhiều.
Mọi người đều nói rượu gạo ở đây uống ngon lắm, cô vẫn không dám chạm vào, nhưng bây giờ có bạn thân ở bên, cô cảm thấy nếm thử một chút cũng không sao.
Tống Gia Mạt cúi đầu rót cho mình non nửa ly, nhấp môi thử.
Đúng là uống rất ngon, mang theo vị ngọt và mùi thơm nhẹ.
Cô uống hết một ly, thấy không sao nên thầm nghĩ hẳn là uống rượu gạo thì sẽ không say, vì thế cô lại rót thêm mấy ly.
Nhưng men say của rượu gạo tới chậm, đợi tới khi mọi người nhận ra thì trên bàn đã chẳng còn mấy người tỉnh táo.
Tống Gia Mạt chống cằm, cảm thấy đầu hơi nặng nề.
Không biết vì sao, trong âm thanh trò chuyện của họ, cô hoảng hốt tưởng rằng mình đã quay lại tuổi mười sáu, mười bảy, giống như giây tiếp theo tỉnh lại sẽ là tiếng đọc sách lanh lảnh trong lớp học.
Lớp trưởng vội vàng sắp xếp người đưa bọn cô về nhà.
Trước cửa khách sạn vô cùng đông vui, có người say tới mức không ngừng luyên thuyên lải nhải, có người đứng không vững nên phải dựa vào tượng đá, xe taxi chạy qua hết chiếc này đến chiếc khác, lớp trưởng sắp xếp cho một người còn tỉnh táo đi cùng với một người say, rồi bảo họ gửi định vị và tin nhắn thoại vào trong nhóm lớp, nói rằng về đến nhà thì báo một tiếng.
Thoạt nhìn thì gọn gàng ngăn nắp, nhưng thực tế thì lại vô cùng ồn ào.
Tất cả những bạn nữ uống say đều ồn ào nhốn nháo, cô lại vung bàn tay lên, như trở lại năm mười sáu tuổi ấy: “Không cần quan tâm đến tớ, tớ gọi anh tớ tới.”
Say đến mức không phân biệt được đông tây nam bắc, nhưng lại có thể bấm một cách chính xác dãy số điện thoại mà cô đã thuộc nằm lòng kia.
Trong vòng mười phút, người này chắc chắn sẽ đến.
Lặng lẽ nhẩm tính thời gian trong lòng xong, cô ngẩng đầu lên, vui vẻ nói: “Anh đến rồi đấy à?”
Trần Tứ cúi người: “Sao lại uống tới mức này?”
Nữ sinh cấp ba Tiểu Tỉnh nhìn anh, chớp chớp mắt: “Lại cái gì?”
“…”
“Thôi.”
Cách đó không xa ồn ào nhốn nháo, anh cúi người cõng cô lên vai.
Cô không hề phòng bị, dán sát lên lưng anh, hai tay đặt hai bên bả vai của anh, hơi thở mềm mại nhẹ nhàng khẽ phất qua vành tai anh, hai chân còn nhẹ nhàng lắc lư.
Mùi rượu nương theo vành tai chạy dài đến cần cổ của anh.
Lần trước cũng thế này, mỗi lần uống say cô đều mang dáng vẻ không hề có tính công kích, như thể anh làm gì thì cô cũng sẽ ngoan ngoãn gật đầu thưa vâng.
Cơ thể cô mềm như bông, trong lúc nửa say nửa tỉnh, vài tiếng rên rỉ vô thức tràn ra từ xoang mũi.
“Tống Gia Mạt.”
Ở một nơi tĩnh mịch không người, Trần Tứ ấn cô vào góc tường, thở gấp hỏi…
“Em cứ tin tưởng anh sẽ không đụng vào em như vậy à?”
Cô mờ mịt ngẩng đầu nhìn anh với đôi mắt ướt át, nghe thấy anh thở gấp rồi đưa đầu lưỡi tiến vào khoang miệng của cô.
Cô không còn sức lực, giọng mũi mềm mại, thi thoảng bị anh hôn tới mức không thở nổi thì âm thanh ấy lại giống như đang đáp lại.
Ánh đèn đường mờ mịt, tiếng của đám người sau lưng tới gần rồi lại xa dần.
Cô gái nhỏ nắm chặt cổ áo anh, đôi môi bị anh liếm cắn tới mức tê dại, gần như đã quên mất mình là ai, nhưng lại nhớ rõ nhiệt độ của anh để lại trên người cô.
Rất nóng.
*
Cái giá phải trả cho việc say rượu rất đắt.
Ngày hôm sau, đầu cô đau như búa bổ, không còn nhớ gì cả, cô lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Doãn Băng Lộ.
Nước Khoáng: [Tối hôm qua cậu say quắc cần câu, mở miệng ra là nói mình là học sinh cấp ba, lại còn chỉ vào đáy chai rượu rồi nói là “Trẻ vị thành niên không được uống rượu”, cậu nói xem tớ phải làm sao bây giờ?]
Không thêm băng: […]
Nước Khoáng: [Nhưng mà cũng không sao, anh cậu đưa cậu về nên chắc cậu cũng an toàn đúng không?]
Đây là lần thứ hai uống say, được Doãn Băng Lộ nhắc nhở, cô mơ hồ tìm lại một vài ký ức.
Trên một phương diện nào đó, cô cảm thấy hình như mình vẫn an toàn.
Còn về phương diện khác, trong đầu nhảy ra vài hình ảnh tối hôm qua, ví dụ như mình bị người nào đó đè lên tường, sau đó cô chớp chớp mắt, cũng khó hiểu vì sao mình lại có thể bình an.
Xốc chăn lên đi ra ngoài, Trần Kiến Nguyên hỏi cô đã đỡ hơn chưa.
Trò chuyện đơn giản mấy câu, ăn xong bữa sáng, cô về phòng ngủ bù đến tận buổi tối, cuối cùng cũng đỡ hơn nhiều.
Tống Gia Mạt ôm cái bụng rỗng tuếch đi ăn, vừa ăn hết một bát mì thì nghe thấy tiếng trò chuyện ngoài phòng khách.
Trần Kiến Nguyên: “Đúng rồi A Tứ, lần trước có người nhờ bố rằng trong nhà có đứa nhỏ muốn xin phương thức liên lạc của con để hỏi chuyện con, hình như còn là bạn học của Lý Uy.”
Trần Tứ: “Chuyện gì vậy bố?”
“Chắc là chuyện liên quan đến chuyên ngành của con.”
Tống Gia Mạt mở chai sữa bò, buột miệng hỏi: “Nam hay nữ thế ạ?”
Hỏi rồi mới cảm thấy không đúng, ho nhẹ hai tiếng, nói: “Con cân nhắc tới chuyện chung thân đại sự của anh con thôi.”
Trần Kiến Nguyên nói: “Hình như là con gái.”
Tống Gia Mạt duy trì nụ cười khéo léo, cô nói với Trần Tứ: “Ừm, vậy anh kết bạn đi.”
Nói thì nói vậy, nhưng không hiểu sao Trần Tứ lại cảm thấy câu mình nghe được là…
Nếu dám kết bạn thì anh chết với em.
Anh cười một tiếng, lúc này mới nói cho hết câu: “Để con bảo Lý Uy tạo một nhóm chat, nói trong nhóm là được rồi.”
Mấy phút sau Tống Gia Mạt mở điện thoại lên mới phát hiện Trần Tứ cũng thêm cô vào nhóm chat luôn,
Thật ra cô cũng không muốn điều tra gì cả, chỉ muốn xem thái độ của anh thế nào, người này tự giác như vậy, đương nhiên là đã vượt qua bài kiểm tra, xử lý rất tốt các vấn đề có tính nguyên tắc.
Đương sự Tiểu Tỉnh rất hài lòng, lướt lướt nhật ký trò chuyện, còn chưa nhìn kỹ thì đã thoát ra đi lướt Weibo.
Mọi người ngồi trên sô pha ai làm việc nấy, Trần Kiến Nguyên là người làm việc và nghỉ ngơi có quy luật, không lâu sau đã lên tầng đi ngủ, trong phòng khách chỉ còn lại hai người họ.
Trần Tứ nói xong chuyện chuyên môn thì phát hiện Lý Uy lại gửi tin nhắn cho mình.
[Anh Tứ Anh Tứ, anh có thể tới cửa hàng đồng hồ lấy đồng hồ giúp em được không? Bạn gái em tra hỏi, thấy em không mang theo thì suýt đã cho em đi đời nhà ma, cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp!! SOS!!!]
Bên dưới và địa chỉ và ảnh chụp, là một quán bar tư nhân.
Vị trí rất gần, đi khoảng mười phút là đến.
Trần Tứ nghĩ nghĩ, định đi ra ngoài mua một chút trái cây luôn nên đứng dậy lấy chìa khóa trên bàn.
Tống Gia Mạt nhạy bén ngẩng đầu, chợt nhìn thấy hình ảnh màn hình trên điện thoại.
Vừa rồi cô thấy một thứ rất thú vị nên muốn chơi trò tình nhân với anh, kết quả liếc mắt qua lại phát hiện có lẽ đêm nay anh có khả năng sẽ không ở nhà.
Cô chớp chớp mắt: “Bây giờ đã hơn mười giờ rồi, anh muốn đi ra ngoài uống rượu với bọn họ à?”
Trần Tứ đang định mở miệng thì điện thoại bắt đầu không ngừng rung lên.
Tống Gia Mạt thấy tình hình có vẻ khá gấp gáp: “Chỉ gọi mình anh à? Sao lại không gọi những người khác?”
Ở lớp Lý Uy cũng chỉ thân thiết với hai người, còn một người khác hình như tối nay bận tổ chức sinh nhật cho bạn gái.
Trần Tứ: “Buổi tối người ta phải ở cùng với bạn gái.”
Cô hoảng sợ, tim như ngừng đập: “Anh cũng phải ở cùng mà, sao nào, em không được xem là bạn gái của anh à?”
Tống Gia Mạt gian nan nuốt nước bọt, trong đầu bật ra một suy nghĩ vô cùng vớ vẩn nhưng có khả năng rất cao.
Cô hỏi, “Chẳng lẽ là vì vẫn chưa làm đến bước cuối cùng nên em không thể xem là bạn gái có thể ở cùng anh qua đêm đúng không?”
Trần Tứ: “………”
Cô liên hệ kiểu gì không biết?
“Em biết rồi,” cô nói, “Vậy đêm nay chúng ta gạo nấu thành cơm đi.”
Trần Tứ: “………”
Vốn dĩ cô chỉ muốn ăn vạ hoặc là kích thích anh một chút, hoặc là vui đùa gì đó, nhưng khi thật sự ngồi xuống mép giường của anh, cô bỗng nhận ra có gì đó sai sai.
Cô, sao lại, thật sự, đến phòng của anh rồi?
Trong lúc nhất thời, chính cô vẫn chưa hiểu được vì sao mọi chuyện lại tiến triển tới mức này.
Tống Gia Mạt ngẩng đầu nhìn anh.
Trần Tứ cho rằng cô ám chỉ, thế là nghe lời gật đầu, anh nói, “Được, vậy thì làm đi.”
Ngón tay của Tống Gia Mạt khựng lại: “…”
Hả???
Hai tay anh nhanh chóng cởi áo trên người ra.
“Chờ… chờ một chút,” cô vẫn còn đang gian nan điều chỉnh tiến độ, “Cái đó, không có cái đó mà đúng không?”
Anh nghiêng đầu như đang suy nghĩ: “À, áo mưa hả?”
“…” Mặt cô đỏ như tôm luộc.
“Không có cũng không sao.”
Anh lấy điện thoại ra nhấn mấy cái: “Đặt đơn ship ở hiệu thuốc 24h là được, nửa tiếng sau sẽ giao hàng tận nhà, vừa đủ, đúng lúc làm xong dạo đầu.”
………
???????
“Sao anh biết rõ thế?”
“Em đoán xem.”
Trong lúc đầu óc cô trống rỗng, Trần Tứ đã nắm lấy mắt cá chân của cô.
Cái, cái gì vậy…
Cái người vừa rồi còn hừng hực khí thế bây giờ đã bị Trần Tứ làm cho rối như tơ vò.
Cô cũng không hiểu rốt cuộc mình muốn làm gì, chỉ trong thoáng chốc, cô mờ mịt, dại ra, rồi lại chấn động, đầu óc như đóng băng.
Mãi tới khi váy bị người ta cởi ra đặt trên tủ đầu giường để lộ hai chân thẳng tắp, da thịt trắng nõn mềm mại mang theo màu hồng nhạt.
Trần Tứ không hành động nữa mà nhìn cô như đang chờ đợi.
Cuối cùng Tống Gia Mạt cũng kịp phản ứng lại: “Chờ một chút!!!”
Trần Tứ bình tĩnh nhìn cô, “Không phải chính em nói phải làm à?”
Cô mím môi, nhất thời bon mồm lỡ miệng, còn chưa kịp mở miệng thì một tấm chăn phủ lên đầu cô.
Trần Tứ: “Mặc quần áo tử tế vào rồi nhanh chóng đắp chăn đi ngủ đi.”
“Em còn làm vậy với anh thì anh không thể cam đoan mình có thể tiếp tục giữ lý trí nữa đâu.”
Cô kéo chăn ra khỏi đỉnh đầu, nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên.
Trần Tứ mặc áo khoác vào rồi đi ra mở cửa, nhận lấy một cái túi, lấy đồng hồ ra rồi gửi tin nhắn cho Lý Uy: [Bảo shipper mang qua cho cậu rồi, nhớ chú ý điện thoại.]
Anh vừa đi vừa đánh chữ, vừa đi vào phòng thì bỗng có một cái bóng chợt lóe qua…
Là cô vọt vào phòng tắm tắm rửa.
Anh cũng không để ý, nửa ngồi ở mép giường, nhận được tin nhắn Lý Uy đã nhận được đồng hồ mới đặt điện thoại xuống.
Đúng lúc này Tống Gia Mạt cũng đi ra.
Cô mím môi, chậm rãi đóng cửa phòng lại, sau đó hơi ngượng ngùng nói: “Em tắm xong rồi.”
“Ừm,” Anh tự nhiên chỉnh đèn ngủ trên đầu giường tối đi, “Ngủ đi.”
“…”
Thế này mà ngủ đi á? Vì sao?
Tống Gia Mạt chuyển tầm mắt lên đầu giường.
Vừa rồi cô nhìn thấy anh nhận một túi đồ, nếu không nhìn lầm thì đó chính là cái thứ được đặt ở trên quầy hàng chỗ thanh toán tiền trong siêu thị kia.
Nhưng mà bây giờ mấy cái hộp màu xanh đó đều bị anh cất đi hết rồi.
Tống Gia Mạt đứng ở mép giường một lúc, câm nín xốc một góc chăn lên rồi nằm xuống, sau đó mở Weibo ra.
Một phút sau, Trần Tứ nhìn thấy một bài viết hiển thị trên trang chủ.
wgbsymbb: [Thế này rồi mà còn không làm, liệu không phải anh ấy không được đấy chứ?]
Trần Tứ: “…”
Anh nhàn nhạt nói: “Tống Gia Mạt.”
Vừa làm chuyện xấu nên cô có hơi chột dạ, bỗng bị anh gọi như vậy thì giọng nói cũng hơi run run: “À… hả?”
Trần Tứ: “Mở danh sách người theo dõi của em ra xem.”
…Dưới góc phải màn hình đúng là có chấm nhỏ hiển thị thông báo, nhưng acc clone của cô chỉ dùng để bày tỏ cảm xúc, bày tỏ xong rồi sẽ thoát ra ngay nên gần như chưa bao giờ kiểm tra mấy cái này.
Được Trần Tứ nhắc nhở, lại còn nhắc nhở cặn kẽ như vậy, trái tim cô bỗng nhảy dựng.
Tống Gia Mạt mím môi: “Danh, danh sách người theo dõi gì chứ, không phải anh có follow em à?”
“Ý anh là acc clone.”
Cô bỗng xoay người đối mặt với anh: “Sao anh biết em có acc clone?”
“Không phải,” nói rồi cô lập tức phủ nhận, “Em không có acc clone, anh ơi, có phải anh hiểu lầm rồi không?”
Trần Tứ: “Ảnh đại diện là bánh kem em làm trong hoạt động của câu lạc bộ, cho hơi nhiều kem, hình đôi mắt màu xanh lam.”
“…”
Cô á khẩu, cứng người trong chăn một lúc lâu, nhưng chờ mãi cũng không thấy Trần Tứ tính sổ với cô.
Không biết vì sao, hình như cái tính phản nghịch này đã ăn sâu vào máu, cô mở trang web chuyển đổi ký tự nào đó, nhập vào một hàng chữ.
Gõ rồi lại chuyển đổi, sau đó copy lại rồi đăng lên Weibo.
“Tống Gia Mạt,” Âm thanh cảnh cáo đầy nguy hiểm của anh vang lên lần thứ hai, “Có phải em cho rằng em viết bằng mã Morse thì anh sẽ không đọc hiểu được hay không?”
Tống Gia Mạt nhìn vào trang web chuyển đổi ký tự đang hiển thị trên màn hình, vô cảm phiên dịch: “Đúng là không được chứ gì, không được còn không cho người ta nói à?”
“À,” anh hơi rũ mắt, kéo mở ngăn kéo dưới cùng, ‘Em xem anh có được hay không.”
Tống Gia Mạt: “…”
Trần Tứ: “Ngày mai báo thức kêu lúc mấy giờ?”
Cô rụt cổ không dám nói lời nào.
Trần Tứ: “7 giờ đúng không, cho em ba tiếng để ngủ.”
Bây giờ mới nhận ra tình hình đã mất khống chế, cô muốn lùi về sau thì bị người ta kéo lại.
Tống Gia Mạt thấp giọng nói: “Anh bị điên rồi à? Bố còn đang ở trên tầng…”
“Vậy thì làm sao?” Đôi mắt anh thâm trầm mà gợi cảm, “Không phải càng kích thích hơn à?”
“…”
Anh có tật xấu…
Trần Tứ dùng miệng để mở cái túi hình vuông kia, giọng nói càng khàn hơn.
“Em không thích? Không thích thì kẹp eo anh làm gì?”
“…”
Mùa đông mưa nhiều, bây giờ những hạt mưa tí tách rơi xuống rồi đập vào khung cửa sổ bằng thủy tinh, sau đó uốn lượn tới lui như đang tuần tra.
Cô nhẹ giọng: “A…”
“Đau sao?”
“…Ngứa.”
Giọng anh khàn khàn: “Cố chịu.”
“Không chịu được, thật sự là ngứa lắm…”
Cô không chịu nằm yên, Trần Tứ chậc một tiếng, đơn giản trực tiếp kéo vạt áo cô đến tận cổ tay, sau đó trói cô vào đầu giường.
Lúc này người nào đó cuối cùng cũng yên tĩnh, khuôn mặt cũng đỏ bừng.
Hình như anh đang cười, Trần Tứ vỗ nhẹ lên má cô, thấp giọng hỏi: