Bỏ Trốn

Chương 6: Bước thứ sáu



Giữa sân bóng, thiếu niên thực hiện một cú ném ba điểm, quả bóng rổ đập mạnh xuống đất trong tiếng hoan hô.

Tống Gia Mạt khóa khóa kéo balo lại, đứng dậy về nhà.

Vừa đi ra khỏi sân bóng rổ, cô đụng mặt Triệu Duyệt.

Triệu Duyệt: “Cậu nói với anh cậu chưa?”

Thiếu nữ lắc đầu, nói: “Cậu tự nói với anh ấy đi, hai bọn tớ không có đề tài chung.”

“May mà cậu chưa nói,” Triệu Duyệt vỗ vỗ ngực: “Buổi biểu diễn hôm nay bị hủy rồi.”

Tống Gia Mạt nâng mắt: “Sao lại bị hủy thế?”

“Buổi biểu diễn này là của ban nhạc A.E, hẳn cậu biết… main vocal của bọn họ là Thẩm Cảnh Trạch, anh ấy nổi tiếng quá nên đường Phù Dương bên kia bị tắc luôn rồi, chỉ số nguy hiểm cao quá nên buổi biểu diễn không được tổ chức nữa vì sợ sẽ xảy ra chuyện.”

Triệu Duyệt: “Nhưng mà bên Nhất Trung có nhiều món ngon lắm, tớ đã hẹn trước với bạn rồi, cậu có muốn đi cùng không?”

Hôm nay trời nóng, Tống Gia Mạt phẩy phẩy cổ áo.

“Không cần đâu, tớ không có tâm trạng ăn uống.”

Giận Trần Tứ đến no luôn rồi.

Con gái ở tuổi cô có ai mà không yêu cái đẹp, chính bản thân cô cũng thường được khen xinh đẹp, nhưng vì sao Trần Tứ, cũng chỉ có Trần Tứ mới có nhiều lịch sử đen tối của cô như vậy, hơn nữa anh còn lấy làm ảnh khóa màn hình.

Buổi tối lúc anh đi tiểu đêm không sợ bị dọa chết à???

Cô không hiểu nổi, nhưng cô rất sốc.

Suốt đoạn đường về nhà, Tống Gia Mạt vẫn tự hỏi về vấn đề này, dẫn tới việc quên cả ý định mua kem.

Như một điều hiển nhiên, cô lại cho Trần Tứ đội cái nồi này…

Nếu không phải tại anh thì cô sẽ quên được chuyện này chắc?

Cô càng không ăn được thì càng nóng, mà càng nóng lại càng muốn ăn, cuối cùng, Tống Gia Mạt chống tay lên tay vịn sô pha, quyết định đi tới cửa hàng tiện lợi một chuyến dưới cái nắng như thiêu như đốt.

Khóa cửa đột nhiên vang lên một tiếng, người vốn dĩ nên tham gia tiết tự học buổi tối lúc này lại xuất hiện ở cửa, trong tay cầm một hộp kem dâu tây, phía trên còn có một cái thìa.

Trần Tứ không ăn vị dâu tây, như vậy rõ ràng là hộp kem này…

Anh nâng tay đặt cái hộp lên mặt bàn.

Lạch cạch.

Tống Gia Mạt đứng tại chỗ nhìn anh.

Anh đứng tại chỗ nhìn Tống Gia Mạt.

Cô đang đợi anh mở miệng nói chuyện, anh đợi cô chủ động tới lấy.

Hai người đứng im tại chỗ hồi lâu, từ trường va vào nhau cũng đủ để suy diễn ra một bộ phim truyền hình cả trăm tập, nhưng không ai mở miệng nói gì, ngay cả dì giúp việc cũng không nhịn được mà đi tới: “Hai đứa làm gì đấy?”

Không ngờ bọn họ như tâm linh tương thông, đồng thời mở miệng…

“Không có gì ạ.”

Sau đó càng ăn ý hơn mà xoay người quay về phòng mình.

Bước đi dứt khoát, ánh mắt nhìn thẳng, tiếng đóng cửa vang lên, phòng khách yên tĩnh lại.

Ngày mùa hè cực nóng, cuối cùng hộp kem kia cũng tan chảy, chỉ để lại một vệt nước nhưng rồi sau đó nhanh chóng bốc hơi.

*

Ngày hôm sau, Tống Gia Mạt vẫn dậy từ rất sớm như cũ.

Không nghĩ tới Trần Tứ cũng đã thức dậy, hai người đứng ở cửa phòng nhìn nhau trong mấy giây ngắn ngủi, sau đó trầm mặc rửa mặt, không nói gì mà lên đường đến trường.

Hôm nay đến lượt Tống Gia Mạt trực nhật.

Lớp phó lao động vỗ nhẹ bả vai cô: “Vất vả rồi, hôm nay cậu chịu trách nhiệm dọn vệ sinh khu nhà phía tây, giáo viên thường đi qua đó nên không bẩn lắm đâu, chỉ là trường mình sắp thi nên có vài nữ sinh hay thích đến đó làm bài tập, đến lúc đó nếu cậu thấy có người ở bên kia thì nhớ bảo mấy cổ đi là được.”

Cô làm động tác “Ok”.

Thời gian buổi sáng không đủ, Tống Gia Mạt chỉ dọn vệ sinh hai tầng trước, giờ giải lao lại tới đó một chuyến, đúng lúc nghe thấy tiếng bàn tán của các nữ sinh truyền đến từ phòng 2207.

Cô đi tới cửa, thấy có hai nữ sinh đang ngồi ở bàn tròn trong góc, trước mặt họ bày sách vở và đồ uống.

Trông họ có hơi quen mắt, nhưng cô không nhớ rõ đã gặp qua ở đâu.

“Bạn học ơi,” Tống Gia Mạt gõ gõ cửa, lễ phép nói, “Bên này là phòng họp của giáo viên, không được cho phép thì không thể vào đâu, sắp đến giờ thể dục buổi sáng rồi, bọn cậu dọn dẹp rồi xuống sân thể dục đi.”

Sau khi Tống Gia Mạt nói xong câu đó, bầu không  khí hơi cứng lại trong nháy mắt, sau đó mấy cô nữ sinh kia tiếp tục không coi ai ra gì mà nói nói cười cười.

Cô nhẹ nhàng nhíu nhíu mày: “Bạn học à…”

Tiếng nhạc truyền qua loa phóng thanh nhắc nhở các  lớp xuống sân tập trung, cô tưởng rằng tiếng nhạc át mất tiếng của mình, vì thế đi tới trước mặt bọn họ.

Ấy.

Cô nhớ ra rồi, hẳn là gặp bọn họ ở tiết tiếng Anh, một người là “nữ thần nhỏ” với mái tóc dài, một người là người buộc dây cột tóc màu vàng.

Sau khi Tống Gia Mạt đi tới, bọn họ không tiếp tục trò chuyện nữa mà chỉ trầm mặc nhìn sách vở trước mặt, cho tới khi cô tóc dài chọc chọc ly trà sữa trước mặt khiến nó vang lên tiếng “rộp rộp”.

Lúc này dây buộc tóc vàng mới mở miệng: “Bình thường bọn tôi đều ở đây mà.”

Xem ra vừa rồi bọn họ đã nghe thấy lời cô nói, chỉ là giả vờ như không nghe thấy mà thôi.

“Nội quy gần đây của trường mình,” Dừng một lát, Tống Gia Mạt nói, “là như vậy, được rồi chứ?”

“Ngày nào cũng có người ném rác bừa bãi xuống sân trường.”

Hoàng Hướng San tự động bỏ qua nửa câu sau của cô: “Ai nói trường học vừa ra quy định mới thế, sao tôi không biết vậy? Hơn nữa cậu là ai, dựa vào đâu mà yêu cầu bọn tôi?”

“Hôm nay tôi trực.”

“Học sinh trực nhật chỉ có nhiệm vụ đảm bảo vệ sinh sạch sẽ, lần đầu tiên tôi thấy có người quản lý cả chuyện học hành của người khác nữa đấy.”

Tống Gia Mạt lười nói nhiều với cô ta: “Hôm nay có hoạt động tập thể dục buổi sáng, bây giờ các cậu đi xuống vẫn kịp đấy.”

“Sao rắc rối thế, cậu còn biết hôm nay có tập thể dục buổi sáng à?” Hoàng Hướng San cạn lời, “Mấy hôm trước vừa tập, sao hôm nay lại tập tiếp được? Hiệu trưởng cũng nói một tuần tập một lần, cậu tưởng thầy ấy rảnh rỗi giống cậu chắc?”

Mắt thấy cuộc trò chuyện không có hiệu quả, Tống Gia Mạt lấy giấy bút ra: “Viết tên đi, tôi sẽ ghi lại những ai không hợp tác, đỡ cho sau này nhà trường hỏi tới lại trách phạt.”

Hoàng Hướng San cuối cùng cũng thay đổi động tác, ngẩng đầu nhìn cô.

“Hầy, Tống Gia Mạt, có phải cậu sợ lúc thi thứ hạng không tăng lên được nên không muốn cho người khác học tập không hả? Có phải cậu sợ Nhã Nhã nhà tôi có kết quả thi cao hơn cậu khiến cậu không được vào ban phát thanh không?”

Giọng nói này cũng rất quen tai, Tống Gia Mạt nhớ lại, cuối cùng cũng nhớ ra.

Đây hẳn là hai người trong tiết tiếng Anh hôm đó, sau tiết học lớp trưởng đã phổ cập kiến thức cho cô, một người tên là Hoàng Hướng San, một người tên là Vạn Nhã, Tiểu Hoàng là tùy tùng của Vạn Nhã… lúc ấy lớp trưởng đã nói như vậy.

Còn về phần ban phát thanh…

Xem ra người còn lại đăng ký vào câu lạc bộ chính là vị nữ thần nhỏ Nhã Nhã này.

Có lẽ vì có quan hệ cạnh tranh nên hai người kia mới xem cô là đối thủ giả tưởng.

Tống Gia Mạt nghiêng đầu, thành khẩn nói: “Có phải cậu xem phim cung đấu triều Thanh nhiều quá nên mắc chứng ảo tưởng bị hại không, lúc nào cũng cảm thấy có người muốn hại cậu?”

Chóp mũi của cô gái nhỏ hơi hồng hồng, đôi mắt linh động như nước, khi cô hỏi câu này một cách chân thành khiến người  nghe không nhận ra có gì không ổn.

Sau đó Hoàng Hướng San mới phản ứng lại được, hiểu rằng cô đang mỉa mai cô ta thì bắt đầu sôi máu, nói: “Lời này của cậu có ý gì, vốn dĩ là như vậy mà, cậu cảm thấy để lọt vào top 20 trong kỳ thi lần này rất khó, nhưng Nhã Nhã nhà chúng tôi giỏi lắm, chuyện này dễ như ăn bánh,”

“…Đương nhiên tôi sẽ thi thật tốt.”

“Mùa thu năm ngoái tôi từng đi leo núi, càng lên cao càng khó tiếp tục,” Tống Gia Mạt nói, “Nếu cậu cảm thấy thi dễ là được rồi, chứng tỏ cậu đang ở dưới chân núi.”

“…”

Trong mắt Hoàng Hướng San hiện lên vẻ không thể tin nổi, ngay sau đó cô ta như hiểu ra, cả khuôn mặt nhanh chóng đỏ lên, một lúc lâu sau mới nghẹn ra được một câu: “Đồ thần kinh!”

“Thôi.”

Vạn Nhã vỗ vỗ Hoàng Hướng San, mở miệng khuyên giải, lộ ra ý cười mang theo chút dịu dàng: “Xin lỗi nhé, cậu ấy nói chuyện hơi thẳng tính nhưng không có ý nói cậu không tốt đâu, tớ hi vọng chúng ta có thể cạnh tranh công bằng.”

Sau đó cô ta quay sang nói với Hoàng Hướng San: “Nếu mọi người đều nói không thể ở lại đây thì chúng ta vẫn nên rời đi thì hơn.”

Hoàng Hướng San không tình nguyện dọn dẹp sách vở, lúc cô ta đi ra khỏi phòng vẫn còn oán giận: “Tính tình của cậu tốt thật đấy, người ta cũng đã nói vậy rồi mà cậu vẫn còn ôn hòa như thế…”

Vạn Nhã cười cười, giọng nói mềm mại: “Hòa bình là trên hết mà.”



Lòng hăng hái của Hoàng Hướng San bị áp chế, suốt cả đường đi đều rất khó chịu, vừa đi vừa nói chuyện, cả một lối cầu thang bộ đều là tiếng ồn ào ầm ĩ.

Nhưng Vạn Nhã lại luôn an ủi cô ta.

Tống Gia Mạt nhìn bóng lưng hai người dần biến mất mới thu hồi tầm mắt.

Tầng lầu này tương đối sạch sẽ, cô lau dọn bảng đen trong mấy phòng học rồi kết thúc công việc.

Giờ thể dục buổi sáng vừa kết thúc, cô dọc theo hành lang đi về phía trường học, từ xa xa đã có thể nghe thấy tiếng chủ nhiệm giáo dục đang quát lớn.

“Mấy đứa các em đúng là càng ngày càng coi trời bằng vung, giờ thể dục buổi sáng cũng dám không tham gia, hoặc là trốn trong phòng y tế, hoặc là trốn ở trong lớp, sao nào, các cô các cậu quý giá quá, chỉ đứng dưới ánh mặt trời mấy phút đã tan chảy à?”

“Đặc biệt là có vài bạn nữ… tôi không tiện nói quá nặng lời, nhưng trước đó phải phạt mấy người cái đã, tôi xem sau này ai còn dám trốn giờ thể dục buổi sáng nữa nào!”

Mười mấy người đứng thành một hàng dọc theo vách tường, trông như đang bị răn dạy, đầu cúi thấp nhưng cũng không dám thấp quá.

Chủ nhiệm: “Ngẩng hết đầu lên cho tôi! Cúi đầu làm gì, tự mình cũng cảm thấy mất mặt à? Cảm thấy mất mặt thì sau này ngoan ngoãn một chút cho tôi!”

Tống Gia Mạt nghiêng đầu, nhìn thấy trong đó có hai bóng dáng quen thuộc vừa gặp.

Một người là Hoàng Hướng San, một người là Vạn Nhã, đứng ở trong hàng ngũ chịu phạt.

Cũng không biết Hoàng Hướng San ghét cô bao nhiêu mà vừa thấy cô đi qua đã trợn trừng mắt nhìn cô.

Giây tiếp theo cô ta bị chủ nhiệm quát lớn.

“Nhìn cái gì mà nhìn, trừng ai đấy, có nề nếp gì không? Vào học chị vẫn đứng tiếp cho tôi!”



Tống Gia Mạt bước nhanh lên tầng, nhún vai.

Cô đã nói là phải tập thể dục rồi mà, ai bảo họ không nghe lời cô.

*

Bởi vì phải tranh thủ đi tới tòa nhà phía bắc nên không có nhiều thời gian, Tống Gia Mạt còn chưa đi đến cửa phòng học thì chuông vào học đã vang lên.

Thấy giáo viên ở cửa lớp học, cô không khỏi bước nhanh chân hơn, bỗng có người bước ra khỏi phòng học.

Cô không kịp tránh, cứ thế đụng vào bả vai anh.

Khoảng cách rất gần, có thể ngửi được mùi bột giặt nhàn nhạt nơi cổ áo anh, giống như vị Sprite ướp lạnh, lắc lư mấy cái, ngay cả ánh mặt trời cũng trở nên mát mẻ.

Là mùi hương của Trần Tứ.

Cô sửng sốt.

Tống Gia Mạt muốn nhường đường cho anh theo bản năng, kết quả là cô dịch sang trái hai bước thì anh cũng dịch sang trái hai bước, hai người vẫn đối mặt với nhau như cũ.

Cô dịch sang phải thì anh cũng bước sang phải.

,,,

Giống như hai người không cẩn thận va vào nhau giữa đường, muốn tránh đi nhưng lại có cùng suy nghĩ một cách kỳ lạ, khiến cô không hiểu tình huống thế này là thế nào, sau gáy cũng hơi nóng lên.

Có lẽ là vì xấu hổ.

Không biết nên bước sang bên nào, cô đứng tại chỗ lắc lư mấy cái, sau đó bỗng nghe được tiếng cười.

Còn chưa kịp xác nhận đó có phải là ảo giác của mình hay không thì Trần Tứ đã hơi nghiêng người nhường đường cho cô.

Chuông vào học đã kết thúc được mấy giây, giáo viên đứng trên bục ho khan hai tiếng, cô nhanh chóng chạy vào lớp.

Ngồi xuống rồi mới kịp suy nghĩ lại.

Kỳ quái thật, Trần Tứ tới lớp cô làm gì, chẳng lẽ là tới tìm cô?

Cô vốn tưởng rằng Trần Tứ có chuyện muốn nói với cô, nhưng đợi cả ngày mà anh vẫn không xuất hiện thêm lần nào nữa.

Nếu anh không tới, với chút lòng tự trọng nhỏ nhoi của mình, cô chắc chắn cũng sẽ không đi tìm anh.

Hai tiết cuối cùng là tiết Toán, sau khi làm bài kiểm tra xong, Tống Gia Mạt đi tới nhà vệ sinh, lúc trở lại, cô phát hiện trên bàn nhiều thêm một cốc trà sữa.

Lạnh, bên trên có tờ giấy, cô tới gần để xem.

[Xin lỗi cậu về chuyện hôm nay, mời cậu uống trà sữa nè, ngày mai nếu cậu lại nhìn thấy tớ ở phòng 2207 thì có thể làm như không thấy được không? Tớ thật sự rất cần một môi trường yên tĩnh để học tập, cảm ơn cậu nhiều…]

Đằng sau là một emoji mặt cười màu vàng, chỗ ký tên có chữ Vạn Nhã.

… Vạn Nhã đưa trà sữa?

Tống Gia Mạt chớp chớp mắt suy nghĩ: Những chuyện xảy ra ngày hôm nay sao kỳ lạ bằng ly trà sữa này được.

Cho tới khi đi xuống lầu, Tống Gia Mạt vẫn còn đang tự hỏi về ly trà sữa này, không hiểu được rốt cuộc Vạn Nhã có ý gì.

Triệu Duyệt có việc nên đã đi trước, vậy nên hôm nay tan học cô đi cùng lớp trưởng.

Hai người vừa đi vừa nói chuyện, cô cũng thuận tay lắc lắc ly trà sữa trong tay, một lúc lâu cũng không mở ra uống.

Lớp trưởng nhìn thoáng qua, cười hỏi: “Anh cậu đưa à? Nhưng mà hôm nay khối Mười hai không phải học bù, sao cậu không cùng về với anh cậu?”

Nói đến Trần Tứ, cô lập tức nâng cao tinh thần.

Tống Gia Mạt nhìn về phía lớp trưởng, buộc miệng thốt ra: “Tớ mà nói chuyện với Trần Tứ nữa…”

Còn chưa dứt lời, phía sau lưng có người nhàn nhã bổ sung: “Thì tớ chính là chó.”

“…”

Tống Gia Mạt kinh ngạc quay đầu, đúng lúc nhìn thấy Trần Tứ đứng sau lưng cô đang điều chỉnh một chiếc xe đạp không biết lấy từ đâu ra.

… Người này có thuật đọc tâm đấy à, biết được cô nghĩ gì chắc?

Không đúng, anh đến đây từ bao giờ? Đi theo cô làm gì?

Tống Gia Mạt cảnh giác nhìn anh.

Lớp trưởng kịp thời hiểu ra, kéo quai balo rồi nói với Tống Gia Mạt: “Hai người nói chuyện trước đi, tớ tới nhà ga chờ cậu nha!”

Tống Gia Mạt đồng ý, tiễn lớp trưởng đi rồi cô mới hoàn toàn xoay người đối diện với Trần Tứ.

Sau khi nói xong câu kia, anh cứ đứng ở chỗ đó, không tiến cũng không lùi, mặc cho ánh hoàng hôn nhuộm hồng đuôi tóc nơi thái dương, vẻ mặt cũng hơi thoải mái.

Vào lúc cô đang chuẩn bị tiến vào trạng thái chiến đấu thì…

Trần Tứ chậm rãi chớp chớp mắt, mở miệng nói: “Gâu.”

“…”

“Anh làm chó thay em.”

Anh thấp giọng nói.

Ánh hoàng hôn hôm nay thật đẹp, kéo dài cái bóng của anh.

Cô còn chưa kịp phản ứng lại.

Thiếu niên đẩy xe đến gần một chút, ngón tay thon dài búng nhẹ, tiếng chuông thanh thúy vang lên, ghế sau trống không.

Anh hỏi, “Có thể về nhà cùng anh không?”