*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trần Tứ vừa dứt lời thì trường quay rơi vào bầu không khí yên tĩnh kỳ lạ.
Từ khi anh bước vào, tiếng thảo luận đã không ngừng vang lên, ánh mắt của mọi người đều tập trung hết về phía này.
Huống hồ anh còn cố tình không hạ giọng, bởi vậy hơn nửa trường quay đều nghe được lời tuyên bố này.
Mọi người xô đẩy nhau như thể nghe được thứ gì ghê gớm lắm.
MC nam nhìn về phía Tống Gia Mạt như muốn xác nhận: “Thật sao?”
Tống Gia Mạt trả lời: “À, đúng vậy, đây là bạn trai của tôi, anh ấy tới đón tôi về nhà.”
Cô ngẩng đầu nhìn Trần Tứ, nhỏ giọng hỏi anh: “Anh không mang theo chìa khóa à?”
“Có mang,” anh thấp giọng hỏi, “Bao giờ em ghi hình xong?”
“Còn phải đợi một lúc nữa,” cô chớp chớp mắt, “còn phải quay video tuyên truyền cho một bộ phim.”
“Hay là anh về nhà nghỉ ngơi trước đi?” Cô nói, “Không biết còn phải đợi bao lâu nữa…”
“Không sao,” Trần Tứ nói, “Anh chờ em.”
Nếu anh đã nói vậy thì Tống Gia Mạt cũng thuận theo: “Vậy anh chỉnh lại bộ váy này giúp em đi, hình như kim băng sao lưng bị cong hay sao ấy, cứ chọc vào người em suốt thôi, khó chịu lắm.”
Cô xoay người sang chỗ khác, vén tóc sang một bên, bả vai hơi dùng sức, xương bướm xinh đẹp hướng về phía anh.
Trần Tứ giúp cô điều chỉnh lại, da đầu cô tê dại, bỗng nghĩ đến cảnh rất lâu trước đây anh đứng bên mép giường buộc dây đai giúp cô.
“Anh đừng buộc chặt thế…”
Cô mím môi, cảm nhận được nơ con bướm trên vai mình được cởi ra.
Trong chốc lát ấy vành tai cô đỏ bừng, cảm thấy ngay cả bả vai cũng đang bốc cháy.
Tống Gia Mạt nhỏ giọng nói: “…Đai lưng này không phải buộc như vậy đâu.”
“Anh biết rồi, đang chỉnh lại kim băng,” anh nói rất nhanh, “Lát nữa sẽ buộc lại cho em.”
Hai người một hỏi một đáp, hồn nhiên không biết khu bình luận của livestream đã vỡ trận.
[!!!]
[Các chị em ơi, đây là sức mạnh của chính cung hả?]
[Vờ lờ, cháy thế nhỉ?]
[Mạnh dạn bổ não một ít cảnh thiếu vải (he he)]
[Mê mấy ông thích ghen thế nhờ…]
[Xong việc, hẳn là xong việc rồi đúng không?!?!]
Đợi tới khi bọn họ chỉnh xong kim băng thì cameraman cũng tới thông báo: “Cần phải thay đổi thiết bị, có lẽ còn phải chờ nửa tiếng nữa.”
Còn phải chờ nửa tiếng nữa, Tống Gia Mạt tìm một chiếc ghế sô pha đôi rồi ngồi xuống nghỉ ngơi.
Cô có hơi mệt, không khỏi đánh ngáo một cái, chóp mũi hồng hồng.
Trần Tứ ngồi xuống với cô, anh vỗ vỗ bả vai: “Chợp mắt một lúc nhé?”
Cô dựa vào vai anh, không lâu sau đã chìm vào giấc ngủ, Trần Tứ cởi áo khoác ra rồi đắp lên người cô.
Lúc này người livestream cách hai người khá xa, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy hai người chụm đầu vào nhau, bên dưới là lớp vỏ sô pha tối màu.
Khu bình luận lại xuất hiện một vài comment nguy hiểm:
[Sao cái sô pha này lại không phải giường thế TAT]
[Mị ủng hộ! Làm cho mị xem đi mà (đùa thôi)]
[Tui thu hồi lời đã nói trước đó, hai người này còn xứng đôi hơn, u mê quá u mê quá *mặt đỏ tai hồng*]
Khu bình luận sôi động cả buổi, mãi cho tới khi Tống Gia Mạt đứng dậy bắt đầu ghi hình.
Sau khi livestream kết thúc, mọi người còn hẹn gặp nhau ở Weibo của Xa hít hà.
*
Tống Gia Mạt làm xong việc thì đã là hơn hai giờ sáng.
Cô về đến nhà thì lập tức ngả đầu vào gối, bận rộn cả ngày hôm nay, ngày hôm sau cô ngủ đến tận giữa trưa mới tỉnh.
Sau khi tỉnh dậy, cô bỗng nảy ra một suy nghĩ, làm bento theo sách hướng dẫn nấu ăn rồi đi đưa cơm trưa cho Trần Tứ.
Vừa tới bệnh viện, còn chưa kịp hỏi xem Trần Tứ ở đâu thì chị gái lễ tân đã cười với cô: “Bác sĩ Trần ở tòa nhà bên cạnh nè em.”
Xem ra chưa đến một ngày mà chuyện này đã truyền đi khắp nơi.
Lúc này bọn họ đang chuẩn bị ăn cơm, Tống Gia Mạt vừa đi vào thì đã tìm được vị trí của Trần Tứ.
Trước mặt anh đặt một khay cơm, anh đang định tách đũa dùng một lần ra.
Tống Gia Mạt đi đến chỗ anh, chớp chớp mắt: “Chào anh, em khá là thích vị trí của anh, anh có thể dọn đi cho em ngồi được không?”
“…”
Trần Tứ nhìn cô hai giây sau đó mới ngồi vào bên trong, nhường vị trí bên ngoài lại cho cô.
Anh thấp giọng nói, mặc dù giọng nói vẫn trầm thấp như cũ nhưng không khó nghe ra vài phần kinh ngạc vui mừng:
“Sao em lại tới đây?”
Cô gõ gõ vào nắp hộp cơm, đẩy đến trước mặt anh: “Cơm hộp tình yêu.”
Trong lúc nói chuyện Giang Phong cũng đi tới đây, anh ta kinh ngạc ngạc nhìn cô: “Vừa công khai đã tới rắc cơm chó rồi hả?”
Tống Gia Mạt: “Không có không có, chỉ là em…”
Còn chưa nói xong thì Trần Tứ đã đẩy phần sườn xào chua ngọt trước mặt sang một bên.
Giang Phông: “Ấy, đây là suất cơm sườn cuối cùng mà, vừa rồi tôi xin cậu còn không cho đấy.”
“Sao vậy, không muốn tôi làm khó dễ bạn gái cậu đúng không?”
“Không phải,” Trần Tứ chậm rãi giải thích: “Cô ấy mang cơm trưa cho tôi rồi.”
Giang Phong: “…”
Ha ha, con mẹ nó, hóa ra ông đây chính là con chó bị nhồi cơm kia
Khi gần ăn xong, Giang Phong đề nghị: “Tối nay chúng ta cùng ăn bữa cơm đi, xem như chúc mừng.”
Tống Gia Mạt không bận việc gì, đương nhiên là gật đầu, buổi tối còn nhân tiện gọi cả Tiểu Tuyên, cả đường đi đều rất náo nhiệt.
Giang Phong cảm khái: “Em không biết đâu, hôm nay ở bệnh viện có nhiều y tá thất tình lắm…”
Tiểu Tuyên cũng không chịu yếu thế: “Ở đài truyền hình bọn em cũng có nhiều chàng đau lòng lắm.”
Nói tới đây, Tiểu Tuyên quay đầu lại: “Hai người yêu đương lâu chưa?”
Tống Gia Mạt: “Lâu lắm rồi.”
“Vậy vì sao không nói cho bọn chị biết chứ! Bọn chị chẳng hay biết gì cả!”
Tống Gia Mạt đang định trả lời thì Giang Phong nói: “Cái này gọi là chuyên nghiệp em hiểu không, công tư phân minh, anh đánh giá cao đấy.”
Dừng một lát, Giang Phong lại hỏi cô: “Sao em cua được Trần Tứ thế?”
Trần Tứ gõ nhẹ lên bàn, chậm rãi nói: “Tôi theo đuổi.”
Tống Gia Mạt nghẹn họng, nhỏ giọng lầm bầm: “Anh theo đuổi bao giờ…”
“Ngày nào anh cũng đưa em đi học, làm chân sai vặt cho em, cõng em về nhà, đuổi theo xe buýt đưa băng cá nhân cho em, thức đêm sửa điểm cho em, tham gia cái câu lạc bộ kia vì em, như vậy còn không được xem là theo đuổi hả?”
“Đậu má!” Giang Phong vô cùng kích động, “Đây mà là những chuyện cậu có thể làm được á? Đuổi theo xe? Cõng người khác? Thức đêm? Cậu á?”
Giang Phong: “Cậu tới bệnh viện lâu như vậy, bao nhiêu cô gái thả thính cậu mà cậu đều chẳng mảy may động lòng, mẹ nó tôi còn tưởng cậu bị lãnh đạm đấy chứ.”
Nghe thấy ba chữ “bị lãnh đạm”, nghĩ đến mấy ngày “không được ngủ”, khớp hàm của Tống Gia Mạt run lấy, suýt nữa đã cắn phải lưỡi.
*
Sau khi bữa tối kết thúc, hai người về nhà chuẩn bị cho một ngày mới.
Trong cuộc họp định kỳ vào ngày hôm sau, Tống Gia Mạt đang xoay bút thì nghe thấy tổ trưởng phân tích: “Ratings vẫn luôn tăng so với trước đây, nhưng mà điều bất ngờ là lượng người xem livestream tiệc tối Đoan Ngọ năm nay gấp ba lần năm ngoái, các cô các cậu có biết lý do là gì không?”
Bên dưới yên lặng một lát, Tiểu Tuyên bỗng lấy điện thoại ra: “Hình như em có một chút manh mối, mọi người cảm thấy sao?”
Trên màn hình điện thoại là bài đăng gồm chín tấm ảnh của Tống Gia Mạt vào hôm Đoan Ngọ, lượt chia sẻ là 17000.
Blogger chuyên về mảng phim truyền hình nào đó viết caption là: [Hình như đài truyền hình đã nắm được chìa khóa hút rating rồi…]
Bên dưới cũng có rất nhiều bình luận.
[Tôi hét từ vợ tới mức mỏi mệt luôn rồi.]
[Bảo sao hôm nay mị thấy em trai mị xem TV! Mắt của cổ sáng quá đi! Cả người đều như đang sáng lên, giống như tiên nữ bling bling các kiểu ấy *khóc*]
[Chuẩn cơm mẹ nấu luôn.]
[Em gái ngọt ngào Tiểu Mạt của chúng ta át luôn mấy minh tinh nổi tiếng trong tiệc tối Đoan Ngọ luôn ấy chứ! Không góp cổ phần thì phí!]
[Hình như trước đây ẻm ký hợp đồng làm chủ kênh raido với Beluga nè, năng lực làm việc cũng tốt lắm, mọi người đừng chỉ nhìn mặt, ẻm cũng giỏi lắm đấy, tui cứ nhớ mãi cái lúc ẻm chữa cháy trong chương trình phỏng vấn giáo sư Lý Kiến thôi.]
…
Hai mắt tổ trưởng sáng lên như thể phát hiện kho báu gì đó.
Mấy tháng sau, đài truyền hình tận dụng triệt để, chỉ cần có bất cứ quảng cáo nào, hoặc là ngày hội tuyên truyền phim thì đều giao cho Tống Gia Mạt.
Thậm chí còn để cho cô chụp hình quảng cáo rồi đăng lên Weibo.
Đương nhiên tương tác rất cao.
Vốn dĩ đài truyền hình Bắc Thành cũng được xem là kênh truyền hình đứng số một số hai, chỉ là sau này bị mấy kênh truyền hình tập trung vào lĩnh vực giải trí đoạt mất sự nổi bật, nhưng vừa thực hiện kế hoạch này thì đã sắp có thể đuổi kịp xu thế.
Khoảng thời gian đó, nét mặt của nhân viên trong bộ phận của cô đều tươi sáng, ảnh của Tống Gia Mạt cũng được treo ở hành lang.
Số lượng người theo dõi trên Weibo của cô càng ngày càng nhiều, đã lên tới gần một triệu, số bình luận cũng càng ngày càng tăng, mọi người đều thúc giục cô làm vlog, mở nhiều livestream hơn.
Thậm chí số người đăng ký tham quan đài truyền hình cũng nhiều hơn, còn có người đùa rằng Tống Gia Mạt đã đưa ngành du lịch đến đài truyền hình.
Gần tới cuối năm, sự nghiệp của cô càng thăng tiến, đương nhiên cũng gây ra một số tranh luận.
Blogger mảng giải trí hơn một triệu fan nào đó chia sẻ một bài viết từ một tài khoản đã được xác minh.
[Hể lô mọi người, có drama mới đây, không phải acc clone phốt đâu nhớ.]
[Thì là cái cô MC đang hót hòn họt gần đây ấy, Tống Gia Mạt, bạn trai là Trần Tứ, thật ra từ nhỏ bọn họ được nuôi lớn như anh em (chứ không phải là thanh mai trúc mã), chỉ là vẫn chưa thêm tên vào sổ hộ khẩu thôi.]
[Sau đó đương nhiên người trong nhà không đồng ý, còn từng bị người lớn bắt chia tay, nhưng cuối cùng vẫn ở bên nhau, lại còn được bao nhiêu người ngưỡng mộ các thứ, cạn lời.]
Lúc Tống Gia Mạt nhìn thấy bài đăng này là vào buổi tối, mới đầu Trần Tứ cũng không cho cô đọc bình luận, sợ cô đọc phải những lời không hay thì sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của cô.
Cô cười cười gạt tay anh ra: “Không sao đâu, là người của công chúng thì phải chịu sự nhận xét của người ta là bình thường, hơn nữa cũng không phải em chưa bao giờ nhìn thấy những bình luận không hay, em mạnh mẽ hơn anh nghĩ đấy.”
Hơn nữa, bọn họ cũng không phải là anh em trên danh nghĩa hay có quan hệ huyết thống, mấy tranh luận này cũng không làm gì được họ.
Bình luận gần 30000, cô chuẩn bị tinh thần, click mở.
Chỉ là nội dung bình luận lại không giống những gì bọn họ nghĩ cho lắm…
[Tình yêu cấm kỵ + thanh mai trúc mã + sống chung + song hướng yêu thầm + thanh xuân vườn trường + chia xa rồi gặp lại + vừa trong sáng vừa cuốn hút, khó mà không yêu. Gì cơ? Chưa thêm vào sổ hộ khẩu á?! Vậy chẳng phải là có thể kết hôn ư? Anh chị đứng yên nhớ, em xúc Cục Dân Chính đến cho OTP đây!!!]
[Lầu trên là tác giả ngôn tình hở?]
[@Xa hít hà, vẽ mấy tấm đi chế ơi, =3=]
[Đây không phải là tình yêu thần tiên thì chẳng lẽ tôi và bồ phải chắc? Vị chua tràn ra cả màn hình của chị đây rồi đây này.]
[Rào trước nhớ, mặc kệ là thật hay giả, nhưng nếu là thật mà người nhà người ta cũng đã đồng ý, pháp luật cũng đã đồng ý, trai tài gái sắc người ta đến với nhau là chuyện đương nhiên, đến lượt ông tác oai tác quái chắc? Nếu là giả thì càng hề hơn. Nhưng mà tôi cũng mê giả insect lắm, hê hê hê.]
Người đăng bài không phải là tài khoản ẩn danh, có lẽ là không ngờ hướng gió lại phát triển thế này, đằng sau đều là tin nhắn riêng tư.
Đợi tới khi Tống Gia Mạt nhấn vào trang chủ của người nọ thì cô mới phát hiện người nọ đã xóa tài khoản từ lâu rồi.
Cuối tuần, khi Tống Gia Mạt và Doãn Băng Lộ gọi điện thoại với nhau còn nhắc đến chuyện này.
Doãn Băng Lộ: “Không phải là Mạc Cố thì cũng là chị em của Mạc Cố, nhưng mà tớ nói với cậu này, chắc người nọ muốn chứng minh lời mình nói là thật, hoặc là muốn ké fame của cậu nên dùng luôn cả nick thật, fame từ đủ phía, sau đó được hẳn hơn 7000 người theo dõi, cái này phải dùng mấy năm mới kiếm được đấy.”
“Chắc giờ tim mẻ đang rỉ máu rồi, ha ha ha ha buồn cười quá.”
“Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại…” Doãn Băng Lộ nói, “Sao cậu yêu đương với anh trai cậu mà không nói cho tớ biết?!”
“Không phải là vì không tìm được cơ hội à,” Tống Gia Mạt nói, “Nhưng mà cậu cũng không kinh ngạc như tớ nghĩ.”
“Vớ vẩn, couple mình ship canon là chuyện hiển nhiên! Làm gì có ai kinh ngạc! Tớ là fan couple đầu tiên của hai người đó, hai người yêu nhau là chuyện hiển nhiên, chỉ là vấn đề thời gian thôi!”
Nói rồi Doãn Băng Lộ lại hồi tưởng: “Muốn ôn lại quá.”
Tống Gia Mạt: “Ôn lại cái gì?”
“Mấy quyển tiểu thuyết insect tớ đọc hồi còn đi học ấy, thơm lắm đi thôi.”
“…”
Tống Gia Mạt vừa nói chuyện với cô ấy vừa đi dạo lung tung, đến khi cúp điện thoại cô mới phát hiện mình đã đi tới gần hồ ước nguyện.
Trong túi có một món đồ, hình như là do lần trước cô tiện tay bỏ vào.
Tống Gia Mạt lấy ra, là một chùm chìa khóa.
Cô cố gắng nhớ lại, cuối cùng cũng nhớ ra, đây là chìa khóa của cái hộp cô dùng để đựng mấy thứ mà cô cà khịa Trần Tứ khi còn nhỏ.
Khi đó cô còn nghĩ rằng đợi sau này có chị dâu sẽ để chị dâu đọc diễn cảm cho anh nghe, khiến Trần Tứ không còn chốn dung thân.
ừm, chỉ là không ngờ rằng cái người xui xẻo phải ở bên anh kia lại là chính cô…
Tống Gia Mạt cảm thấy buồn cười, vì thế thật sự nở nụ cười, khi về nhà, cô mở cái hộp kia ra rồi sửa sang lại, đến buổi tối thì đọc diễn cảm từng trang cho Trần Tứ nghe.
Vốn dĩ cô chỉ muốn kể chuyện trước khi đi ngủ, trước đó cũng không có gì quá buồn cười, mãi cho đến khi đọc đến cái trang định mệnh kia…
“Hôm nay anh mình lại chê mình sức yếu, lúc mình di chuyển cái ghế bị nó đè lên chân, anh ấy nói anh ấy có thể khiêng năm cái ghế như thế này, buổi tối còn tập tạ tay trước mặt mình. Mình biết khi con trai già đi sẽ không còn sức lực, hi vọng sau này anh ấy không lên được.”
Cô từ từ hạ âm lượng, cuối cùng cũng nhận ra mấy chữ không lên được này còn có ý nghĩa khác.
Quả nhiên người vừa rồi còn đang cởi cúc áo ngủ cũng dừng tay rồi nhìn cô một cách sâu xa.
Tống Gia Mạt: “…”
Trần Tứ: “…”
Cô muốn giải thích, nhưng đã không kịp.
Cô muốn giữ lấy cái chăn đang che trước ngực mình, nhưng cũng không kịp.
Lượng vận động đêm nay vượt quá tiêu chuẩn, cuối cùng khi sức cùng lực kiệt, ngoài những giọt mồ hôi nhễ nhại trên xương quai hàm của người đàn ông thì còn có tiếng nghiến răng nghiến lợi của anh:
“Anh có lên được không?”
Lên được, lên được, thật sự rất được, anh được nhất thế giới.
Tống Gia Mạt nhìn áng mây dần sáng lên ngoài cửa sổ, trái tim đang rỉ máu.
Cô sẽ không bao giờ rảnh rỗi đọc lại mấy lời ước ở hồ ước nguyện nữa!!!
May mà ngày hôm sau không cần đi làm, cô làm ổ trong chăn một lúc lâu, dựa vào kinh nghiệm trước đó, trước khi ra ngoài, cô cố ý dùng kem che khuyết điểm để che vùng cổ.
Che khuyết điểm là một công việc cần kỹ thuật, cô ở trong nhà vệ sinh một lúc lâu, mãi cho tới khi Trần Tứ đi tới thúc giục cô.
“Không phải em hẹn bạn vào lúc 3 giờ à?”
“Anh tưởng em không muốn đi chắc?” Cô siết nhẹ nắm đấm, “Còn không phải vì bận che chuyện tốt anh làm à?”
Anh cười một cái, cầm cổ tay cô xoa xoa: “Anh đưa em qua đó nhé?”
“Xem như anh còn chút lương tâm, vẫn chưa quên tối hôm qua anh hành em bao nhiêu lần.”
“Thế hả?” hình như anh vô cùng hứng thú, “Mấy lần?”
“Sao em biết được…”
Nói rồi Tống Gia Mạt như nhớ ra gì đó, kéo phần cổ áo chỗ ngực ra, nhìn vào vị trí trái tim rồi bắt đầu đếm số.
Đây là chuyện sau này cô mới phát hiện ra, giống như chuyện cô thích hầu kết của Trần Tứ vậy, lần nào Trần Tứ…
Cũng sẽ để lại một vài dấu hiệu nho nhỏ.
“Năm cái, năm lần.” Cô nói, “Giỏi thật đấy, sao anh không dứt khoát làm thêm ba lần nữa cho thành tám cái đi, đại cát đại lợi.”
“…”
*
Sau khi đưa cô tới trung tâm mua sắm, Trần Tứ về nhà đọc sách một lúc.
Anh bỗng muốn tìm một chiếc máy đã mua từ rất lâu, thế là anh đi vào thư phòng rồi kéo ngăn kéo ra.
Mặc dù ngăn kéo này là của anh nhưng bên trong về cơ bản đều là đồ của Tống Gia Mạt.
Khi còn rất nhỏ, không biết cô nàng tìm đâu ra mấy đồng tiền may mắn, nói là có thể dùng tới khi ước nguyện những điều cực kỳ quan trọng.
Khi đó anh không để ý, chỉ nói cô mê tín.
Cô nói chắc như đinh đóng cột: “Đây là điều ước phải dùng may mắn và hạnh phúc để đổi lại được đấy, người như anh không hiểu được đâu.”
Nhưng bây giờ, vị trí đặt đồng xu may mắn rỗng tuếch mà thứ được đặt ở đó đã trở thành chiếc máy gắp thú mini anh tặng cho cô.
Trần Tứ đứng im tại chỗ một lúc, như nghĩ đến gì đó, anh mở cửa đi ra ngoài.
Ngoài trời bắt đầu đổ mưa, anh che một chiếc ô lớn màu đen rồi nhanh chóng đi tới gần hồ ước nguyện.
Đồng xu may mắn màu xanh, rất dễ tìm.
Anh ngồi xổm cạnh ao, vớt mấy thứ đồ màu xanh kia lên.
Có lẽ cô đã ước từ rất lâu rồi, theo thời gian và dòng chảy của nước, các góc cạnh của đồng xu đều bị bào mòn, mặt trái đồng xu được thiếu nữ bướng bỉnh dùng sức khắc lên hai chữ nhỏ.
S&C.
Tên viết tắt của họ, đằng sau còn có một ký hiệu vô cực (∞).
Mưa càng lúc càng to, lộp độp đập vào mái hiên, từng lớp sóng bắn tung tóe dưới chân anh.
Yết hầu của Trần Tứ chuyển động lên xuống, anh mở lòng bàn tay ra đếm từng đồng xu.
Một, hai, ba, bốn…
Tám, chín…
Chín đồng.
Cả thảy có chín đồng.
Cô gái nhỏ thế chấp tất cả may mắn trong cuộc đời này của mình để ước muốn được ở bên anh mãi mãi.
…Bởi vì không có anh thì dù có sống được bao lâu hay may mắn đến thế nào đi nữa cũng chẳng còn ý nghĩa.
*
Khi Tống Gia Mạt về đến nhà, cô nhìn thấy chiếc áo khoác đang vắt trên ghế.
“Anh mắc mưa à?” Cô nhìn vết mưa chỗ cổ tay áo, hỏi anh, “Anh đi đâu thế?”
Một lúc lâu sau anh mới lắc đầu, nói: “…Không có gì.”
Chỉ là đêm hôm đó anh ôm cô thật chặt, như thể chỉ ước có thể khảm cô vào trong xương cốt.
Cô đặt tay lên eo anh, suy nghĩ một lát, cảm thấy mình nên tìm chuyện để nói với anh, thế là cô mở điện thoại ra tìm đề tài.
Trong nhóm chat bạn cấp ba có người gửi một bài test vớ vẩn để kiểm tra mức độ hiểu biết của mọi người về THPT số Sáu, mọi người đều mắng bài test này vớ vẩn, nhưng cũng chứng minh tất cả mọi người đều đã thực hiện.
Tống Gia Mạt nhấn vào, lắc lắc điện thoại trước mặt anh.
“Anh có nhớ đây là chỗ nào của trường mình không?”
Cô lẩm bẩm: “Dù sao thì em cũng không nhìn ra.”
Trần Tứ nhìn một lát mới thấp giọng nói: “Bức tường tỏ tình.”
“Thật á?” Cô cảm thấy kỳ lạ, “Em nhớ bên dưới bức tường tỏ tình chỉ toàn là cỏ dại thôi mà, thế mà còn có cả hoa á? Trong bức ảnh này có mấy bông hoa nhỏ này.”
“Có.” Anh nói.
“Thật sao?”
“Thật.”
Cô cũng không nghĩ nhiều, chuyển sang đề tài khác: “Nhưng mà tường tỏ tình ở ngoài trường cơ mà, anh đúng là chẳng nghiêm túc gì cả, thế này thì sao có thể xem là tấm gương sáng của trường học được chứ?”
Hình như anh bị cô chọc cười, thấp giọng nói đúng vậy.
Trời mưa cả một đêm, chiều ngày hôm sau cuối cùng cũng trời quang mây tạnh.
Hôm trước Tống Gia Mạt đã đi chơi, tối nay lại thành Trần Tứ tụ tập với bạn học.
Tống Gia Mạt ăn cơm chiều xong, đang nhàn nhã nằm xem phim thì bỗng nhận được cuộc gọi từ Lý Uy.
Hình như bên kia đang uống rượu, có tiếng ồn ào truyền qua điện thoại.
Có lẽ Lý Uy cũng đã hơi say rồi, nếu không cũng sẽ không gọi điện thoại tám nhảm với cô.
“Anh buồn cười chết mất, trước kia anh Tứ nói thế nào cũng không chịu uống rượu, nếu không phải bọn anh nói ai có bạn gái đều phải uống thì đúng là hôm nay không chuốc say được ổng!”
Tống Gia Mạt ngồi thẳng dậy: “Bọn anh cho anh ấy uống ít thôi…”
Lý Uy: “Đây không phải là trọng điểm! Trọng điểm là bọn anh đã nói mà, ha ha ha ha, người này lúc nào cũng lầm lì, ấy thế mà mẹ nó hóa ra đã thích em từ lâu rồi!”
“Bọn anh chuốc rượu ổng một lúc lâu mới phát hiện được đấy, hóa ra lúc em học lớp 10 rồi nhảy trong lễ hội của trường ấy, có nam sinh chung đội với em, lúc đó ổng đã rất khó chịu, nhưng vẫn luôn tẩy não mình rằng hai người chỉ là anh em thôi, anh cười phun cả rượu.”
“Mẹ nó anh đã nói mà! Anh đã nói mà! Làm gì có anh trai nào mà quản lý em gái mình nghiêm thế, chưa một lần… chưa một lần nào ổng chịu cho người ta số WeChat của em, làm xấu cả cái danh ông mai của anh đây trên giang hồ!”
Tống Gia Mạt ngẩn ra, bỗng hỏi một câu: “…Từ lâu rồi ư?”
“Đương nhiên, mẹ nó còn trước cả lúc ổng tham gia câu lạc bộ bóng rổ nữa cơ! Thế mà còn không phải là từ lâu rồi hả?”
Nói đến đội bóng rổ, Tống Gia Mạt lại nói: “Trước đó em từng gặp các anh ở bức tường tỏ tình, sáu nam sinh để lại tên của sáu nữ sinh, nhưng mà không có tên của em.”
“À, cái đó ấy hả?” Lý Uy nói, “Thôi Chỉ Đình là do một nữ sinh trong câu lạc bộ bọn anh để lại, bình thường mà.”
Tống Gia Mạt cảm thấy hơi ngạc nhiên, nhưng rồi lại cảm thấy chuyện này cũng không có gì quá ngạc nhiên.
Yêu đương là quyền tự do của mỗi người.
Tống Gia Mạt: “Vậy Trần Tứ không viết ư?”
“Có viết! Ổng bị bắt phải viết mà! Nhưng mà anh cũng không biết ổng viết ở chỗ nào cả, haiz, từ trước tới giờ chuyện này vẫn là một bí ẩn trong cuộc sống của anh…”
Lý Uy ở đầu bên kia vẫn đang thao thao bất tuyệt, Tống Gia Mạt như nhớ tới gì đó, cô bỗng đứng bật dậy.
Cô thay giày rồi lấy một viên kẹo bạc hà, sau đó ngồi xe tới gần trường THPT số Sáu với vận tốc ánh sáng.
Xe taxi dừng lại ven đường.
Khi đó cô nhìn bóng lưng của anh như đang nhìn một giấc mơ viển vông không thể trở thành sự thật, cũng không dám nghĩ rằng giấc mơ này sẽ được hồi đáp lại.
Cuộc điện thoại đã kết thúc, vừa trải qua một trận mưa to, thế giới chìm trong sự tĩnh lặng.
Cô chậm rãi đi đến chỗ bức tường tỏ tình, tìm thấy một đống cỏ dại quen thuộc, bên trên có điểm xuyết vài bông hoa nhạt màu, rất nhỏ rất nhỏ, nếu không phải người am hiểu thì sẽ không biết.
Giờ phút này, cô như thể trở lại giây phút lần đầu tiên nhìn thấy anh, thời gian và không gian chồng lên nhau, thiếu nữ vươn tay nhẹ nhàng đẩy đám cỏ dại ra…
Bên trong dán một bức ảnh polaroid.
Là bức ảnh được chụp vào sinh nhật của cô.
Cổ tay cô khẽ run rẩy, cô gỡ bức ảnh ra, lật lại.
Mặt trái của bức ảnh có chữ viết, với vị trí của bức ảnh này, nếu như không phải có một sự ăn ý nào đó thì cô căn bản sẽ không tìm thấy.
Dòng chữ kia đơn giản mà sạch sẽ, nhưng theo thời gian dần trôi, nét chữ vẫn không hề phai nhạt.
Giống như tình cảm sâu đậm mà khắc chế được giấu vào một góc không cần người khác biết được trong những năm ấy của anh.
“…Trần Tứ, 17.01.”
Ngày 17 tháng 1, ở đây, Trần Tứ yêu em.Tác giả có lời muốn nói:
“Số mệnh đã định hai ta chẳng thể đến gần nhau, chuyện anh yêu em xem như một bí mật.”
– Mây và biển –
Những người yêu nhau thì cuối cùng vẫn sẽ về bên nhau, tiến về phía nhau là thật, tình yêu được giấu kín rồi cũng sẽ bị đối phương nhìn thấy hu hu hu.
Anh trai tổng cộng giấu 2 tấm polaroid của Tiểu Tỉnh, một tấm đặt trong ví tiền, một tấm đặt ở đây.
Khi xuất bản thành sách tui muốn tấm polaroid này được vẽ lại, mặt trước là sinh nhật của Tiểu Tỉnh, ngày sau là chữ của anh trai, lúc đó chắc chắn sẽ cảm động lắm.
Chuyện về bức tường tỏ tình thì các chế xem lại chương 36 nha.