Cuối năm, Tống Gia Mạt nhận được tin tức tối nay họ hàng muốn tới nhà ăn cơm.
Trần Kiến Nguyên đang trên đường đến, còn dì giúp việc sẽ đến muộn hơn một chút.
Đúng lúc có thể nhân cơ hội này để nói qua về chuyện của cô và Trần Tứ.
Trong phòng có bật máy sưởi, có hơi nóng.
Tống Gia Mạt lấy khay đá ra định làm một chút đồ uống lạnh.
Vừa đổ đá ra cốc thì cô nhận được tin nhắn của Doãn Băng Lộ.
Nước Khoáng: [He he.]
Cô nghiêng đầu, trả lời bằng một dấu hỏi chấm.
Nước Khoáng: [Tớ vừa đọc xong một quyển insect! Tự động thay bằng cậu và anh cậu, bây giờ tớ hưng phấn tới mức chạy quanh nhà đây này!!]
[Kích thích cực kỳ luôn ấy!!]
Tống Gia Mạt: “…”
Mặc dù không nhận được câu trả lời, nhưng sự nhiệt tình của Doãn Băng Lộ vẫn không ngừng tăng cao.
[Tớ đã nói với cậu rồi, mấy quyển giả insect đó kích thích lắm, nhất là cái đoạn xx sau cánh cửa ấy, đoạn này là chi tiết kinh điển nhất định phải có.]
[Anh trai đè em gái lên cánh cửa điên cuồng hoạt động, bên ngoài là người nhà đi tới đi lui, người nhà ở ngoài gõ cửa gọi họ đi ra ăn cơm, em gái giãy giụa nói với anh trai rằng chúng ta không thể như vậy, không thể lộ liễu như vậy, sẽ bị phát hiện đấy, kết quả người bên ngoài gõ cửa một tiếng thì anh trai đẩy một cái. Ôi.]
Một chữ cuối cùng quá nhạy cảm, vốn dĩ Tống Gia Mạt chỉ thoáng nhìn qua, nhưng lúc này cả khuôn mặt đều đỏ bừng lên.
Nhưng Doãn Băng Lộ lại cứ như người điên nói bao nhiêu cũng không hết chuyện, thế mà cô ấy lại bắt đầu hình tượng hóa mấy câu chữ kia lên…
[Người nhà ở bên ngoài khen quan hệ anh em thật tốt, người sau cánh cửa lấy tay che miệng, tất cả âm thanh đều bị cửa gỗ hút mất, ai hiểu được?? Tớ hỏi cảm giác này ai mà hiểu được?!?!]
Nước Khoáng: [Ồ, cậu và Trần Tứ sẽ hiểu được thôi. XD]
Cô không để chế độ im lặng, Doãn Băng Lộ hưng phấn tới mức vặn vẹo, tin nhắn không ngừng gửi tới, cố gắng thảo luận với cô về ý nghĩa cuối cùng của chi tiết đằng sau cánh cửa.
Điện thoại không ngừng ting ting, tiếng nào tiếng nấy đều không dễ làm lơ.
Lúc cô vừa nhận được tin nhắn “Anh trai còn hỏi em gái có thoải mái hay không” thì như thể có thần giao cách cảm, Trần Tứ ngồi bên cạnh cuối cùng cũng không thể bỏ qua tiếng thông báo điện thoại không ngừng vang lên của cô nữa, anh nâng mắt nhìn cô, tròng mắt đen láy sâu hun hút khiến người ta sợ hãi.
…
Mị đi chết đây.
Cô sợ hãi vô cùng, luống cuống muốn chuyển điện thoại sang chế độ yên lặng, nhưng hình như cái nút giảm âm cũng muốn đối đầu với cô, bấm một lúc lâu mà cũng không giảm được.
Cùng lúc đó Trần Tứ hỏi: “Em đang nhắn tin với ai vậy?”
“Không, không có gì, rác… tin nhắn rác thôi.”
Vừa nhìn đã biết cô đang chột dạ.
Trần Tứ thấy cô mặt đỏ tai hồng còn tưởng rằng đó là tên đàn ông nào nên liếc mắt nhìn qua một cái, không ngờ cô vì hoảng loạn quá độ nên ném thẳng điện thoại vào khay đá, sau đó dùng tay che trên miệng khay: “Không được! Không được nhìn!!”
Anh mà nhìn là toang thật luôn, một đời trong sạch của cô sẽ bị hủy hoại ngay trong khoảng khắc ấy, làm gì cũng không tẩy trắng được, cô nghĩ, chắc điện thoại đã tắt nguồn rồi.
Cứ giằng co như vậy khoảng mười phút, Trần Tứ nâng mắt, không nói gì mà ngồi lại chỗ cũ.
Trong lúc Tống Gia Mạt cảm thấy vấn đề này đã giải quyết xong, cô đang muốn tìm một đề tài mới thì nhân lúc cô thả lỏng cảnh giác, cánh tay dài của Trần Tứ bỗng duỗi ra rồi lấy chiếc điện thoại đang nằm trong khay đá ra.
Bọt nước chảy dọc xuống theo những ngón tay thon dài của anh, lạnh lùng mà đoan chính.
Bàn tay xấu xa kia cầm điện thoại xoay xoay hai vòng, anh thản nhiên nói: “Điện thoại này có chống nước.”
Tống Gia Mạt:!!!
Cô muốn nhắt lên giật lại điện thoại, nhưng bị tay anh giữ lại nên chỉ có thể dựa vào vai anh.
Anh vừa đụng vào nước đá, đầu ngón tay hãy còn lạnh lẽo, khi vuốt ve trên cổ tay mẫn cảm non mịn kia khiến cô run rẩy.
Hai người dán sát vào nhau, cô bị động tiếp nhận tất cả hành động của anh.
Trần Tứ thưởng thức “chi tiết đằng sau cánh cửa” trong điện thoại cô, đọc một lúc thì mắt anh dần nheo lại, lực tay cũng dần mạnh hơn.
Mấy giây sau, anh hơi nhướng mày nhìn về phía cô, trong mắt mang theo suy nghĩ sâu xa:
“Ồ, em muốn chơi trò này với anh à?”
Tống Gia Mạt: “…”
Không phải, em không có, cứu bé với.
May mà trong lúc Trần Tứ đang từng bước ép sát thì chuông cửa vang lên.
Như thể được đại xá, cô vội vàng thoát khỏi khuỷu tay anh rồi chạy đi mở cửa.
Tống Gia Mạt hắng hắng giọng, cố gắng khiến mình trông bình thường nhất có thể: “Dì Giang, dì đến rồi.”
“Ừ.” Giang Tuệ mỉm cười nhìn cô, “Dì dọn nhà một lúc, không có chuyện gì cả đâu, hai đứa đi chơi đi.”
Trước đó đã được chi tiết đằng sau cánh cửa của Doãn Băng Lộ bổ não, ngay cả cái từ “chơi” này cũng mang theo hơi thở mập mờ.
Cô đảo mắt lẩm bẩm: “Ai muốn chơi cùng anh ấy chứ ạ…”
Như đang trốn tránh gì đó, suốt cả một buổi trưa cô đều làm cái đuôi của Giang Tuệ, hết chuẩn bị đồ ăn rồi lại đến dọn bàn, đợi tới khi hết bận thì cơ thể cũng cảm thấy hơi mệt.
Đúng lúc này họ hàng cũng đến, mọi người mau chóng ngồi trò chuyện trong phòng khách.
Tống Gia Mạt đặt trái cây đã được gọt sẵn lên bàn, vừa ngồi xuống thì ánh mắt của Trần Tứ lập tức quét đến chỗ cô.
Anh đang lười biếng ngồi ở một góc sô pha, áo sơ mi hơi nhăn, trên đùi đặt một quyển sách, còn anh thì đang lật sang trang.
Trên trang sách bỗng xuất hiện một chữ to đùng: 《 cửa 》.
Tống Gia Mạt: “…”
Tống Gia Mạt: “……”
Cái chữ này rất nguy hiểm, Tống Gia Mạt lập tức nhạy cảm ngồi lui về phía sau.
“Anh nhìn em làm gì?”
Hình như anh đang cười: “Anh còn không được nhìn em à?”
“Dù sao thì…” Cô khựng lại một lúc lâu, “Em đi tắm đây.”
Dù nói gì đi nữa thì cũng có vẻ mang theo hàm ý, thế là cô đơn giản dừng lại.
Vừa rồi dọn dẹp nên đổ mồ hôi, họ hàng đều ở đây, không tiện tắm ở phòng tắm ngoài nên cô vào phòng của Trần Tứ.
Kết quả vừa tắm xong đi ra ngoài thì tiếng khóa cửa bỗng vang lên.
Cô quay đầu lại, Trần Tứ đang đứng ở cửa, khóa trái cửa lại.
Cô vô cùng cảnh giác: “Anh vào đây làm gì?”
Trần Tứ nheo mắt: “Anh còn không được vào phòng của mình nữa à?”
“…”
Hình như cũng đúng.
Cho rằng anh sẽ ở bên ngoài nói chuyện nên cô chỉ quấn khăn tắm lại rồi đi ra, bây giờ cũng lời đổi lại nên cô ngồi bên bàn sấy tóc. Cánh cửa bỗng được gõ vang.
Ngoài bên ngoài vừa gõ cửa vừa nói chuyện.
“Hai người họ đều ở bên trong à?”
“Chắc là vậy, tôi thấy đều đi vào phòng cả mà.”
“Xem ra quan hệ tốt thật đấy…”
Cuộc trò chuyện bắt đầu giống giống với mấy tin nhắn vừa rồi của Doãn Băng Lộ.
Vành tai của Tống Gia Mạt đỏ bừng, cô muốn phá vỡ bầu không khí quỳ quái này, chạy đến định mở cửa ra thì bỗng nhớ tới mình còn đang quấn khăn tắm.
Cô xoay người lại thì đụng vào ngực Trần Tứ.
Không biết anh đi tới từ bao giờ.
Hai người dán sát vào nhau.
Sau lưng cô là cánh cửa gỗ, cánh cửa liên tục chấn động theo từng nhịp gõ, ngay cả tấm lưng của cô cũng chấn động theo.
Như thể không thấy bọn họ đi ra thì tiếng gõ cửa sẽ không dừng lại.
Hơi nước trên người cô đã bay hơi, miệng hơi khô khốc, cô nghe thấy anh thấp giọng hỏi: “Sao vậy?”
Cô ngập ngừng: “Em… mặc quần áo…”
“Đợi lát nữa,” Trần Tứ bế cô lên, anh nói, “Dù sao mặc vào cũng phải cởi ra.”
“…”
Tống Gia Mạt đẩy nhẹ anh ra, nhớ tới còn chưa thông báo chuyện chính với họ hàng nên cô cố gắng đánh thức lương tri của anh.
“Người bên ngoài vẫn còn gõ cửa… Anh… Ưm…”
Trần Tứ lấp kín môi cô, một giọt mồ hôi rơi xuống xương quai xanh của cô: “Làm chính sự trước đã.”