Bộ Trưởng Cao Lãnh: Cưng Chiều Vợ yêu Tận Trời

Chương 125: Anh đúng là người đàn ông thu hút ong bướm



Edit: mhà1097

Beta: Miêu - CQH

​Đường Mặc Trầm không thèm nhìn mặt cô ta nữa, anh liền đi vào thư phòng, đóng cửa lại.

Đối mặt với Cố Tây Phán, Bùi Vân Khinh cưởi tủm tỉm nâng tây phải lên, “Dì Cố, mời.”

Cố Tây Phán vốn là muốn đến, không ngờ Đường Mặc Trầm trực tiếp đem cô ta vứt cho Bùi Vân Khinh, cảm thấy buồn bực, nhưng chỉ có thể cất bước rời khỏi đây.

đi ngang qua phòng ngủ của Đường Mặc Trầm, Bùi Vân Khinh cố ý dừng lại.

“Phòng này chính là phòng ngủ của chú nhỏ, nhưng mà… Chú nhỏ thích sạch sẽ, ngoại trừ cháu ra, người đàn bà khác không có thể bước vào phòng ngủ này, cho nên… Cháu sẽ không thể mang dì đi vào được.”

Cố Tây Phán âm thầm cắn răng, trên mặt chỉ là cười nhẹ, “Đương nhiên.”

“Được, vậy chúng ta lên lầu chứ?”

Bùi Vân Khinh xoay người, sau đó liền giới thiệu lịch sử Đường cung, sau vài năm ở trong này, bức tranh trên tường được vẽ bởi họa sĩ nào, bình hoa ở góc tường thuộc triều đại nào, mỗi một cành cây ngọn cỏ trong hoa viên… cô cũng nắm rõ như lòng bàn tay.

Đưa Cố Tây Phán đi thăm xong kiến trúc, xuống lầu đi vào những trang trí điêu khắc trên bề mặt bể phun nước, Bùi Vân Khinh hơi híp đôi mắt nhìn chăm chú vào kiến trúc hoa lệ này.

“Dì đừng nhìn thấy chỗ này có nhiều phòng ngủ mà hiểu lầm. Từ khi chú nhỏ bắt đầu vào chỗ này ở thìtrừ con ra, thì chưa từng có người phụ nữ khác ở lại đây cả!”

Cố Tây Phán nghe được ý tứ sau câu nói của cô, chỉ ưu nhã giơ lên khóe môi.

“Vân Khinh, cháu có biết thứ có sức dụ dỗ đối với nam nhân nhất là gì không?”

không đợi Bùi Vân Khinh trả lời, cô ta đã tự nói ra đáp án.

“Hai chữ - quyền – lực!” Cố Tây Phán nâng tay vuốt mái tóc dài, “Trong lịch sử, vô số người đàn ông bởi vì muốn đạt được quyền lực cao nhất, không từ thủ đoạn, thậm chí là không tiếc cùng người thân, anhem trở mặt thành thù, người phụ nữ xinh đẹp chỉ có thể là nhất thời yêu thích, nếu như không có thế lực nhà mẹ đẻ chống đỡ, rất nhanh sẽ trở thành vật hi sinh mà thôi.”

Xoay mặt, nhìn chăm chú vào Bùi Vân Khinh, Cố Tây Phán thẳng thắn, ngữ khí kiêu ngạo.

“Người giống như Đường bộ trưởng, cần chính là một người phụ nữ có thể giúp anh ấy. cô có lẽ hợp làm đồ chơi ấm giường cho anh ấy, nhưng tuyệt đối không có khả năng là người có thể sánh vai cùng anh ấy đứng trên ban công ở phủ Tổng thống, nhận sự hoan hô của mọi người!” 

A! không hổ là nữ nhân có kiến thức, nói lời tổn thương mà dễ nghe như vậy.

“Dì Cố nói rất có đạo lý, nhưng…” Bùi Vân Khinh cười yếu ớt, nhìn sắc mặt cô ta, “Dì Cố chắc cũng biết được, nam nhân càng có quyền lực, càng thích nữ nhân trẻ đẹp. Xem dì kìa, khóe mắt đều có nếp nhăn. Dì Cố tốt nhất nên bảo dưỡng cho tốt, phải biết rằng, tiền có nhiều hơn nữa, gia nghiệp có lớn đi chăng nữa… cũng không đổi lại được mười năm thanh xuân!”

Nếu so về lời nói tổn thương thì cô không thể thấp hơn người đối diện được.

Cố Tây Phán tức giận đến mức ngực phập phồng, hai tay nắm chặt quai cầm của túi xách, chỉ hận không thể đem khuôn mặt nhỏ nhắn trước mặt xé nát.

Bùi Vân Khinh liếc một cái thấy đối phương sắp không giữ được vẻ mặt ưu nhã nữa, không khách khí bổ thêm một đao.

“Còn Vân Khinh cho rằng, nếu một người phụ nữ ngay cả giường của người đàn ông mà còn không lên nổi, còn muốn bước lên ban công phủ Tổng thống, đều chỉ là người nói si nói mộng!”

Cố Tây Phán tức giận đến run rẩy.

“cô…”

không cho cô có cơ hội mở miệng, Bùi Vân Khinh nâng tay xoa sườn thắt lưng.

“Chú nhỏ cũng thật là, mỗi đêm đều muốn nhiều lần, thắt lưng đều không chịu được, cháu lên lầu dán miếng giảm đau. Dì Cố, đi thong thả nha, sau này thường xuyên đến đây chơi!”

Vừa chống tay đỡ thắt lưng, vừa bước lên bậc thang, Bùi Vân Khinh cao giọng nói.

“Chu quản gia, tiễn khách!”

Ánh mắt Cố Tây Phán như đao, chăm chú nhìn phía sau lưng cô, trong lòng liền âm thầm nảy sinh ý niệm ác độc.

Đợi đến lúc cô có được Đường Mặc Trầm, việc đầu tiên cô phải làm chính là đuổi nha đầu chết tiệt kia ra khỏi Đường cung!