Nhìn đối phương không có tức giận đến mặt mày xanh mét, Bùi Vân Khinh nhấn nhẹ chân ga, chiếc xe thể thao màu đỏ tăng tốc ra khỏi cổng bệnh viện.
Đem ra chạy xa bệnh viện, Bùi Vân Khinh cố ý quẹo vào một đường nhỏ yên tĩnh, từ trong túi lấy ra mộtáo thun thay cho đồ huấn luyện dính đầy máu trên người.
Đem bộ đồ huấn luyện ném vào thùng rác, sờ sờ đồng hồ trên tay nhìn thời gian, cô nhanh chóng khởi động xe chạy về Đường cung.
….
….
Ở một nơi xa.
Đường Mặc Trầm từ trong phòng họp đi ra, trở lại phòng làm việc ngồi trên sô pha xoa xoa ấn đường, Ôn Tử Khiêm sớm đã chuẩn bị trà xong rồi.
“Trước khi ngài mở cuộc họp, di động có thông báo, hình như tiểu thư gửi.”
Đường Mặc Trầm đang để chén trà trên miệng, vừa nghe lặp tức nhíu mày, đôi mắt hiện lên vẻ khôngvui.
“Sao không nói sớm?”
Ôn Tử Khiêm không có gì để nói, vội vàng đưa điện thoại qua, cung kinh đưa đến cho anh.
Ngày thường thì điện thoại của anh cho Ôn Tử Khiêm phụ trách, còn số điện thoại tư nhân thì chỉ vài người biết, cái này là điện thoại tư nhân mười ngày nửa tháng không có cuộc gọi nào.
anh không có thói quen mang di động bên người, đều giao cho Ôn Tử Khiêm giúp anh bảo quản.
Cho dù có người gọi, thời điểm anh mở cuộc họp Ôn Tử Khiêm chưa bao giờ dám quấy rầy, huống chi chỉ là một tin nhắn.
Nhận được di động, Đường Mặc Trầm chạm vào màn hình, nhấp vào phần tin nhắn.
trên màn hình, hiển thị tin nhắn Bùi Vân Khinh.
“Chú nhỏ vẫn làm việc tốt chứ, em vẫn ngoan ngoãn nha.”
Đằng sau tin nhắn còn kèm theo nụ hôn.
Nháy mắt trong ánh mắt người đàn ông nhiễm lên dịu dàng, lập tức gửi lại một tin nhắn, nội dung ngắn gọn ‘uhm’.
Bên kia, Bùi Vân Khinh mới tắm rửa xong, đang lấy khăn lau tóc, nghe được tiếng thông báo nên đi qua.
Nhìn trên di động thấy tin nhắn của Đường Mặc Trầm, kích động đến vui vẻ không ngừng, vội vàng nhắn tin gửi lại.
“Chú nhỏ ơi, công việc xong rồi hả?”
“Ừ!”
“Vậy anh ăn cơm chưa?”
“Rồi!”
“hiện tại ở khách sạn hả?”
“Đúng vậy!”
…..
Khó mà được trò chuyện cùng chú nhỏ, trong lòng Bùi Vân Khinh khó tránh không khỏi phấn kích.
Nhưng đối phương như thế nào trả lời cụt cũn, lại ngắn như vậy?
Bùi Vân Khinh gửi lại biểu tượng ‘đáng thương’, “Chú nhỏ, có thể gửi thêm mấy chữ nữa không?”
Di động yên lặng không có động tĩnh.
Có khi nào giận mình rồi không?
Bùi Vân Khinh âm thầm hối hận.
Phải biết rằng, đối với loại người như anh, dùng tin nhắn để nói chuyện với cô đã là đột phá rất lớn rồi, cô như thế ghét bỏ anh nói ít chứ?
không dám chậm trễ nữa, cô gửi tin nhắn xin lỗi lại, chuẩn bị gửi lại cho anh.
Ong---
Di động rung lên, tin nhắn đối phương gửi lại.
“Mới vừa họp xong, đã ăn cơm rồi, hiện tại đang ở trên sô pha của khách sạn, vừa uống trà vừa nóichuyện với em, cô nhóc, em còn muốn nói gì nữa?”
thật là hù chết cô, còn tưởng anh tức giận, nguyên nhân là anh đánh chữ để gửi tin nhắn.
Bất quá… Lúc này sao giống như báo cáo lộ trình của anh vậy?
Bùi Vân Khinh cầm di động, dở khóc dở cười.
Chú nhỏ nhà mình là người cao quý như vậy, gửi tin nhắn đã là một đặc ân lớn rồi, mình không thể yêucầu quá nhiều được.
nhấp nhấp môi, xóa tin nhắn xin lỗi kia, Bùi Vân Khinh cẩn thận gửi tin nhắn khác.
“Chú nhỏ nhớ em sao?”
Ngón tay ở nút gửi đi mà cứ do dự, cô cắn răng gửi đi, đưa di động cầm ở trong tay, khẩn trương chờ đợi.