Bộ Trưởng Cao Lãnh: Cưng Chiều Vợ yêu Tận Trời

Chương 142: Thật là giống bỉ ổi



Edit: Miêu - CQH​

trên mặt Bùi Vân Khinh không lộ biểu cảm nào chỉ cong môi cười với đối phương.

“Đường Thất mới đến, mong Thu chủ nhiệm chỉ bảo nhiều hơn.”

“Bác sĩ Đường khách khí!” Thu Thư Hoàn ngoài miệng nói khách khí, nhưng trong ánh mắt nhuộm vài phần khinh thường, “Vương chủ nhiệm rất khen bác sỹ Đường, Thư Hoàn làm sao dám nhận hai chữ chỉ giáo được chứ?”

Bùi Vân Khinh cười thầm.

âm dương quái khí, không hổ là Thu Thư Hoàn, thực giống với bỉ ổi.

Vương An nâng cổ tay nhìn đồng hồ đeo tay, “Tôi còn buổi họp nên đi trước, công việc cụ thể Thư Hoàn, cậu an bài nha.”

Đối mặt Vương An, Thu Thư Hoàn lập tức lộ ra tư thế nghiêm túc, “Được, chủ nhiệm yên tâm đi, có tôi ở đây!”

Vương An đã lớn tuổi, không thích hợp với bàn mổ nữa.

Trong viện muốn ông ta làm viện trưởng, nên vị trí chủ nhiệm còn trống, Thu Thư Hoàn đương nhiên cố gắng biểu hiện.

Thấy Vương An rời đi, Thu Thư Hoàn tiếp nhận lịch mổ, rồi xoay người.

“Buổi sáng có một ca mổ ruột thừa, một ca cắt trĩ ngoại còn một ca can thiệp cắt bỏ lách, bác sĩ Đường tuổi trẻ tài cao, làm tiểu phẫu không khỏi là tài năng lớn mà làm việc nhỏ.” anh ta lạnh lùng liếc mắt nhìn Bùi Vân Khinh, “Bằng không ca can thiệp cắt bỏ lách…. Liền giao cho cậu, bác sĩ không có vấn đề gì chứ?”

Can thiệp cắt bỏ lách?

Đây chính là ca phẫu thuật có độ khó cao của khoa ngoại.

Đây là muốn thị uy với cô sao?

Bùi Vân Khinh cười nhẹ, “không thành vấn đề.”

Thu Thư Hoàn mày nhảy dựng.

Ngày hôm qua anh ta vừa mới từ nước ngoài trở về, Bùi Vân Khinh làm phẫu thuật Ngày đó anh ta không ở bệnh viện, đúng là Vương An tán thưởng cao Bùi Vân Khinh, nhưng Thu Thư Hoàn không cho là đúng.

một bác sĩ trẻ tuổi chưa có kinh nghiệm, ba mươi tuổi, thì mới tốt nghiệp hai ba năm, làm sao có chuyện như vậy?

Hơn nữa anh ta giận những đãi ngộ của Vương An dành cho Bùi Vân Khinh.

anh ta đường đường làm phó chủ nhiệm, mới có một văn phòng làm việc riêng, vị này mới ngoài bệnh viện đã được một văn phòng riêng, Vương An cưng chiều giống như bảo bối, đương nhiên trong lòng Thu Thư Hoàn không phục.

Cố ý đem giải phẫu an bài cho Bùi Vân Khinh, liền cố ý làm bác sĩ Đường mới đến xuất hiện vấn đề.

Gan tiếp nối với rất nhiều mạch máu, bốn phía có rất nhiều động mạch, tĩnh mạch loại phẫu thuật này rất khó, vốn dĩ loại phẫu thuật này trong khoa chỉ có mình anh ta làm được.

anh liệu Bùi Vân Khinh không làm được, đến lúc đó có thể chế giễu vài câu, đem cắt trĩ cho Bùi Vân Khinh, ghê gớm vị ‘thần y’ này, giải tỏa nhuệ khí ‘cậu ta’.

Nào nghĩ đến, thế nhưng đối phương vẫn đáp ứng làm, ngược lại làm cho anh ta trở tay không kịp.

“Tôi đi xem bệnh án, y tá trưởng an bài người chuẩn bị làm phẫu thuật!” Tiếp nhận bệnh án của y tá trưởng đưa đến, Bùi Vân Khinh cong môi hướng Thu Thư Hoàn cười, “Ruột thừa cùng trĩ liền phiền toái bác sỹ Thu vậy!”

Xoay người rời đi, cô chỉ chừa cho Thu Thư Hoàn một cái bóng.

Thu Thư Hoàn tức giận đến âm thầm cắn răng, nhưng không thể làm cái gì.

“Chủ nhiệm Thu!” Y tá trưởng đem bệnh án trĩ đưa sang, ngài xem trước một chút?”

Tiếp nhận ca bệnh, nhìn hình ảnh máu thịt mơ hồ thịt, Thu Thư Hoàn ngày càng cắn chặt răng.

Hừ!

Chờ xem!





Bên trong phòng phẫu thuật.

Bùi Vân Khinh nghiêm túc hoàn thành ca mổ đang khâu lại vết thương, “Vệ sinh miệng vết thương, băng bó lại!”

Vốn dĩ bác sĩ chính hoàn thành công việc của mình thì có thể nghỉ ngơi, nhưng cô rất nghiêm túc đứng bên cạnh xác định tình trạng bệnh nhân có bình thường hay không, rồi mới cùng mọi người đi phòng vệ sinh để vệ sinh.