Bộ Trưởng Cao Lãnh: Cưng Chiều Vợ yêu Tận Trời

Chương 150: Thật sự muốn chia công không muốn gặp chuyện!



Edit: Miêu - CQH​

Nhìn thấy Bùi Vân Khinh đi đến, tất cả mọi người đều tiến đến tiếp đón.

“Bác sỹ, xin hãy cứu cháu gái tôi.”

“Đúng vậy, bác sỹ, cầu sĩ anh, mau cứu con gái tôi, chỉ cần mọi người cứu sống bé, Chúng ta bán nhà bán xe…. Bỏ ra bao nhiêu tiền cũng nguyện ý!”

…..

“Các người yên tâm đi, bệnh viện nhất định đem hết khả năng, nên trước để tôi vào xem đứa bé!”

Bùi Vân Khinh an ủi người nhà một câu, rồi đi nhanh đến phòng bệnh.

Vừa vào cửa, chỉ thấy một em bé nhỏ nhỏ nằm trên giường, trên mặt còn bình dưỡng khí.

Bởi vì sinh non không đủ tháng, nên thân thể em bé rất nhỏ, nhưng cặp mắt lại to rất nhiều.

Nhìn sinh tử trên thế gian này đã quen, nhưng khi nhìn đến cặp mắt đen sáng mà to kia, Bùi Vân Khinh vẫn đau lòng.

Bên cạnh ngoài Vương An còn có Thu Thư Hoàn, còn vài vị bác sỹ mà cô không biết, Thu Thư Hoàn đang cùng một bác sỹ khoa nhi đang tranh luận.

“Tôi không đồng ý, đây là lấy danh dự bệnh viện đi mạo hiểm, chúng ta không phải chuyên gia, nên đem đứa bé đưa cho bác sỹ chuyên khoa nhi.”

“Đứa nhỏ đã đến tình trạng này, một khi trên đường có sơ suất gì, cũng là một mạng người.”

Bùi Vân Khinh đi lại, “Chủ nhiệm Vương, sao lại thế này?”

“Đây là đứa bé vừa mới được sinh ra chưa đầy hai giờ, từ khi sinh ra, hơi thở bé vô cùng mỏng manh, khoa nhi vừa mới giúp bé kiểm tra đã xác định hai bên nhánh khí quản bị dị dạng. Chúng tôi đã liên lạc qua bệnh viện nhi đồng, bên kia đang có một ca phẫu thuật nên không qua được, muốn chúng ta đem người qua, nhưng bác sỹ khoa nhi cảm thấy tình huống bé bây giờ nếu chuyển viện tình huống vô cùng nguy hiểm, hy vọng có thể ở bệnh viện chúng ta làm phẫu thuật. Chủ nhiệm Thu sợ chúng ta khôngchuyên nghiệp, dù sao…. Ở đây, chúng ta cũng không có kinh nghiệm và thiết bị không đầy đủ.” Chủ nhiệm Vương nhíu chặt lông mày, vẻ mặt khó xử, “Bác sỹ Đường, cậu cảm thấy như thế nào?”

Bệnh viện đệ nhất chỉ là bệnh viện cấp ba thông thường, không có một khoa nhi riêng biệt.

Theo lý, tình huống đứa trẻ nên chuyển đến bệnh viện khoa nhi để tiến hành giải phẫu.

nhưng mà…

Bùi Vân Khinh liếc nhìn máy theo dõi bên cạnh, cho dù bình dưỡng khí cung cấp nhưng hàm lượng không khí trong phổi rất thấp, các chỉ số cơ thể cũng đều không ổn.

Đối với cơ thể trẻ con, nếu thời gian lâu thiếu dưỡng khí đến lúc đó đại não không thể không chịu được, ảnh hưởng đến trí lực cũng nhận thức, nếu nghiêm trọng có thể hủy diệt cả đời đứa bé.

“Tình trạng đứa nhỏ hiện tại vô cùng không tốt, trong vòng một giờ đồng hồ phải phẫu thuật, nếu người được chuyển đến bệnh viện nhi đồng mất bao lâu?”

bác sỹ khoa hô hấp cau mày, “Bây giờ đang là giờ tan tầm, nếu như gặp kẹp xe, khả năng nửa giờ không thể đến được.”

“Được, vậy nhanh chóng phẫu thuật đi.” Bùi Vân Khinh nhìn về phía Thu Thư Hoàn, “Chủ nhiệm Thu, chúng ta hợp tác, tôi làm trợ thủ cho anh.”

Sau ngày đó, cô cũng biết Thu Thư Hoàn, biết anh ta am hiểu nhất giải phẫu phổi, trẻ Sơ sinh cô khôngcó kinh nghiệm, bởi vậy chủ động làm trợ thủ cho anh ta.

Sinh mệnh trước mặt, làm sao lo lắng cái thanh danh gì?

Nhưng lời này đến lỗ tai Thu Thư Hoàn đã thay đổi.

cô làm trợ thủ?

Làm được thì tính cô một nửa nhưng gặp chuyện thì anh ta phụ trách?

Bác sỹ Đường, thật sự muốn chia công nhưng không muốn gặp chuyện đây!

Thu Thư Hoàn giả bộ trách trời thương người, “Đây là một sinh mệnh nhỏ, tôi không phải là bác sỹ chuyên khoa nhi, chẳng may… Đứa nhỏ gặp chuyện không may, đến lúc đó hướng người nhà nói như thế nào?”

một sinh mệnh trẻ sơ sinh yếu ớt, phẫu thuật vô cùng khó khăn và độ nguy hiểm vô cùng lớn.

Hơi lơ là, khả năng sẽ nguy hiểm đến tính mạng rồi.