Ánh mặt trời len lỏi vào trong khe cửa, chiếu lên khuôn mặt người đàn ông.
trên khẩu trang là đôi mắt màu xám bạc.
Đem cửa đóng chặt, người đàn ông đi đến một góc của văn phòng, cúi người xuống kiểm tra ngăn tủ một chút.
Tối hôm qua đi vội vàng, sau đó hắn ta mới phát hiện viên đạn kia không ở trên kiềm cầm máu.
hắn ta nhanh chóng liếc nhìn bốn phía, xoay người lại lấy bao tay vô khuẩn duy nhất còn lại nhanh chóng kéo ngăn kéo ra, cẩn thận tìm kiếm.
Đem toàn bộ văn phòng lật lên để tìm cũng không có phát hiện được viên đạn đó, người đàn ông mắt xám bạc híp lại.
Chẳng lẽ…. Bị nữ bác sĩ kia giấu đi rồi?
Nghe được tiếng bước chân ở bên ngoài, anh nhanh chóng xoay người ra khỏi phòng của Bùi Vân Khinh.
Vừa mới có một người y tá đ ingang quá, nhìn thấy hắn ta bước ra từ phòng Bùi Vân Khinh, chỉ thửu người nào trong phòng bác sĩ.
“anh tìm bác sĩ Đường, hôm nay anh ấy đi khám bệnh rồi.”
Bác sĩ Đường?
Khám bệnh?
Người đàn ông đi nhanh về phái trước, đi vào lối thoát hiểm, nhanh chóng cởi áo blue vừa mới trộm được, tùy tiện quăng vào thùng rác.
Lấy kinh râm ra mang lên, người đàn ông bước qua khu vựa khám bệnh, gặp nữ y tá không biết đang làm gì, hắn ta nâng tay chỉnh sửa bản tên.
Nữ y tá ngẩng mặt lên, ánh mặt dừng ở trên mặt người đàn ông chỉ trừng mắt thôi.
Tốt quá… thật là đẹp trai!
Người đàn ông hơi cong môi, “Tôi đi tìm phòng khám bác sĩ Đường.”
Nữ y tá biết được mình hơi thất lễ, nên vội vàng hướng lên chỉ, “Phòng bên kia.”
“Cám ơn!”
Người đàn ông thản nhiên xoay người, cất bước đi về hướng phòng khám có Bùi Vân Khinh, tay phải khẽ nhúc nhích, trong tay lúc này có thêm con dao bằng bạc.
nhẹ nhàng, nhỏ gọn và sắc bén… Đó là một cây thuật dao.
Lúc này, Bùi Vân Khinh mưới khám cho một bênh nhân lớn tuổi bị đau đầu, người nhà vừa đưa bác ấy đến khám.
“Ông không cần lo lắng, sau khi về nghỉ ngơi vài ngày, về sau ra khỏi nhà nhất định có người đi cùng, bằng không sẽ nguy hiểm. Vị tiếp theo?”
“Bác sĩ, là tôi!”
Ngồi ở trên ghế, là một người con trai giơ tay phải lên.
Nhìn anh ta đang chảy máu, Bùi Vân Khinh vội vàng đi đến, ngồi xổm xuống đỡ lấy chỗ đang bị nhiễm trùng.
“Đến đây, để tôi kiểm tra một chút.”
Người công nhân nhìn trên áo cô mặc màu trắng không nhiễm bụi chút nào.
“Tôi đi từ công trường đến, tôi đến một mình đến!”
Bùi Vân Khinh vội vàng đè cánh tay anh ta lại, “anh đừng nhúc nhích nữa, tôi lấy xi măng ra khỏi vết thương cho anh để dễ xử lý vết thương.”
cô ngồi xổm xuống, ngón tay nhỏ nhắn trắng noãn không để ý chút nào đỡ lấy cánh tay đối phương vô cùng bẩn và ống quần dính máu, vô cùng cẩn thận lấy xi măng ra.
Lúc này, người đàn ông đã đi đến cửa cách hai bước chân nữa thôi.
Trong tay còn giữ con dao phẫu thuật, im lặng lóe lên hàn quang.
Sườn gáy của cô đúng với phương hướng của hắn ta, chỉ cần hắn ta giơ lên có thể dễ dàng cắt đứt cái cổ non mềm của cô, sau đó đưa lên phía trước cắt đứt dây thanh quản, cho dù có cứu chữa đúng lúc thì cô cũng tàn tật suốt đời.
Cho dù cô lấy được viên đạn dó cũng không uy hiếp được mình!
Tầm mắt xét qua bàn tay dính đầy xi măng và máu kia, người đàn ông không nhanh không chậm đi đến bên cạnh Bùi Vân Khinh.
Lúc này Bùi Vân Khinh chỉ chú ý đến vết thương của người công dân không chú ý đến tử thần đang ở phía sau mình.
Tay trái người đàn ông nâng lên, ngón tay thon dài, vô cùng nhanh và nhẹ nhàng xẹt qua sườn gáy của cô.