“Trân, Trân!” Ba Đặc kích động rồi làm cho em gái đang ngủ trên lưng cũng tỉnh dậy, “Mau… Ba ba đã trở lại, em còn không phải muốn búp bê sao…”
Ngủ ở trên lưng anh trai mơ mơ màng màng mở to mắt, mắt bị ánh đèn chiếu vào làm cho đau mắt, môi hiện lên ý cười.
“Là ba ba, là ba ba!”
….
Đây không phải là máy kéo mà là chiếc xe vận tải.
Chỗ sau tay lái có một người đàn ông xa lạ, trên quân trang còn nhuộm vết máu.
Ngày đó, trên thị trấn bị vũ trang tập kích, một trăm bảy mươi chín người chết vô tội, cả nhà Ba Đặc chưa có bán chuối thì bị nổ chết.”
nói đến đây, Bùi Vân Khinh có chút không khống chế được cảm xúc, dừng lại thở sâu.
Nhìn cô đột nhiên dừng lại, dưới sân khấu có cô bé lai vội vã truy vấn.
“Sau đó như thế nào?”
Bùi Vân Khinh buông mi xuống, điều chỉnh hơi thở một chút.
“Hai năm sau, sư phụ của tôi một lần nữa đi theo đội nhân viên công tác chữa bệnh trở lại thị trấn kia. Tối hôm đó, thầy của bọn tôi gặp phải phục kích, là bọn vũ trang nhưng trong đó người nhỏ nhất chỉ có chín tuổi, tên của người đó là… Ba Đặc.”
cô nhóc trừng lớn mắt, lo lắng hỏi, “Cậu ấy đã chết rồi sao?”
Bùi Vân Khinh không có tàn nhẫn để nói chân tướng sự việc, cô thật sự không đành lòng ở trước mặt đứa bé.
Trong đại sảnh, những người lớn đều im lặng, có thể mơ hồ nghe được âm thanh nức nở của những người con gái khác.
Những con số chính xác, những ngôn ngữ hoa mỹ… Cũng không bằng những lời nói thật lòng làm cho người khác xúc động của cô.
“Vậy…” Lam Nhược cau mày, “La Trân đâu?”
Bùi Vân Khinh khẽ gật đầu một cái, “không có người nào biết được tung tích của cô bé cả.”
Sau đó cô có đi tìm thử đứa bé.
Nhưng mà, một đứa nhỏ mới ba tuổi mà ở trong chiến loạn tỷ lệ còn sống được bao nhiêu chứ?
“Thực xin lỗi, chuyện xưa của tôi chỉ có thể kể đến đây. Giáo dục cũng quan trọng, sức khỏe càng quan trọng… Nhưng trong mắt của tôi, không có gì có thể so sánh với được còn sống cả. Hy vọng mọi người có thể dùng năng lực của mình, ngăn cản những chuyện tương tự xảy ra nữa. Cám ơn!”
cô mím môi, hướng mọi người hành lễ, từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc Bùi Vân Khinh kiên cường không khóc.
Hội trường không có một tiếng động.
Sau đó, một tiếng động vang lên.
Bùi Vân Khinh nghiêng mắt, nhìn về phía phát ra tiếng động.
Lệ nóng xung quanh mắt, cô cố gắng mở ra nhìn thấy gương mặt quen thuộc.
Đường Mặc Trầm đang chăm chút nhìn cô, vì cô mà vỗ tay.
Mọi người cũng phục hồi tinh thần lại, cũng vỗ tay theo.
Nháy mắt, tiếng vỗ tay ngày càng lớn, như tiếng sấm.
Vỗ tay xong, Đường Mặc Trầm sãi bước đi lên sân khấu, đem hoa hồng đến trong tay cô, đưa tay nhẹ nhàng bao lấy bờ vai cô.
“Đừng khổ sở nữa.”
“Cảm ơn chú nhỏ.”
Lam Nhược tiếp nhận mic của người MC, tự mình lên sân khấu.
“trên trái đất này, có vài chỗ chiến tranh liên miên, cơ kim hội chúng tôi vẫn liên tục giúp sức, giúp cho những gia đình bị ảnh hưởng từ chiến tranh, những đứa nhỏ từ nhỏ đã bắt mặc quân trang rồi! Năm trước, chúng tôi thuận lợi đem 736 đứa nhỏ mang ra khỏi chiến tranh, tổ chức cho chúng đi học một lần nữa. Năm nay, chúng tôi cũng sẽ làm giống như trước, tôi cũng cảm ơn Vân Khinh, cảm ơn em cùng chúng tôi làm việc giống nhau, nhớ đến những thiên thần nhỏ bị bao phủ bởi chiến tranh!”
Toàn bộ người lại vỗ tay một lần nữa.
Lam Nhược đi đến, an ủi vỗ vỗ bả vai Bùi Vân Khinh.
“Được! hiện tại tôi tạm thời lau khô nước mắt, trở lại hiện tại. Xin mời tất cả các ứng cử viên của hoa hồng tiểu thư lên sân khấu, nhận hoa hồng bên nam.”