Cảm giác được trên người anh tản ra sát ý, Ôn Tử Khiêm lời đến khóe miệng lại nuốt vào, vội vàng móc điện thoại di động ra, lệnh tài xế chuẩn bị xe.
Hai người cùng nhau xuống lầu rồi lên xe, tài xế dựa theo mệnh lệnh Ôn Tử Khiêm lái ra cửa.
trên ghế sau Đường Mặc Trầm chỉ vặn lông mi, vẻ mặt âm trầm.
không cần nói đến Ôn Tử Khiêm, ngay cả tài xế cũng cảm nhận không khí không đúng, hơi thở không dám thở mạnh.
một lát sau.
Xe ở cửa khách sạn Kim Long dừng lại, không đợi Ôn Tử Khiêm giúp anh mở cửa xe, Đường Mặc Trầm đã giận đùng đùng bước ra khỏi phía sau.
Đường bộ trưởng?
Người trong đại sảnh nhìn thấy anh, đều kinh ngạc quay lại, quản lý giật mình, mới nhận ra anh ở đang phát biểu tivi.
Nhân vật lớn như vậy, thế nhưng lại hạ mình đến chỗ này của mình?
Quản lý lòng tràn đầy kích động, vội vàng đi nhanh lại đây.
“Bộ trưởng tiên sinh, ngài….”
một chuyện còn nói chưa xong, Ôn Tử Khiêm đã xông lại, đưa hắn ta qua một bên.
Vị này đang bực bội, mà tên quản lý kia còn dám đến nói với anh, đây không phải muốn chết sao?
Mắt Đường Mặc Trầm nhìn thẳng xuyên qua đại sảnh, thẳng đến khi thang máy.
Ôn Tử Khiêm hướng mọi người vẫy vẫy tay. ý bảo mọi người không cần lại đây, nhanh chóng tăng tốc nhanh nhất xông lại, ở cửa thang máy chen vào.
….
….
Lầu sáu.
La Gia Tuệ đang chờ đợi nóng nảy, nghe được âm thanh thang máy, cô ta xoay mặt nhìn qua, liếc mắt liền thấy một dáng người cao lớn đi ra cửa thang máy.
“Đường bộ trưởng!” cô ta vui mừng trong bụng, cười nghênh lại đây, “Ngài….”
Đường Mặc Trầm lạnh lùng đánh gãy cô ta, “Thế nào đang ở đâu!”
Nhìn lên thấy anh tức giận, La Gia Tuệ cảm thấy vui mừng.
“604, tôi hiện tại liền…”
Đường Mặc Trầm làm sao có tâm tình nghe cô ta nói chuyện, nâng tay đem người cản trở phía trước đẩy ra, đi nhanh về phía trước.
La Gia Tuệ thế nào nhận trước nhận anh lần này xem như, liền lùi lại ba bước, cái ót đánh thật mạnh trên tường, đau ngất suýt ngất đi.
Thầm nghĩ một chút nữa xem kịch vui, cô ta bất chấp đau, vội vàng chạy đến phía sau Đường Mặc Trầm, miệng vừa lấy lòng vừa giả bộ người tốt.
“Đường bộ trưởng, kỳ thật tôi cũng không còn muốn quấy rầy ngài, sợ việc này nếu cho ông ngoại biết, thì ông chắc tức giận lắm, nghĩ tới nghĩ lui vẫn nên nói cho ngài tốt hơn. Lát nữa gặp Vân Khinh, ngài cũng ngàn vạn lần chớ tức giận, em ấy dù sao còn nhỏ không hiểu chuyện…”
Đường Mặc Trầm căn bản cũng không có nghe được cô ta nói cái gì, đi nhanh vào trước cửa phòng 604.
Ngay cả cánh cửa cũng chưa động, nhấc chân chính là một cước.
một cước đi xuống, cửa phòng nháy mắt biến hình, kêu ‘tách’ ra.
Tiếp theo một cái chớp mắt, Đường Mặc Trầm đã đi đến phòng khách.
Phòng khách bên trong, ngồi trên ghế salon Bùi Vân Khinh nhảy dựng lên.
Ánh mắt dừng lại đây, dừng ở phía sau Đường Mặc Trầm, đảo mắt thấy Ôn Tử Khiêm và La Gia Tuệ ở phía sau anh, trong mắt lóe lên ngạc nhiên.
“Chú nhỏ, anh như thế đến đây?”
“Vân Khinh!” La Gia Tuệ lập tức nhảy ra, “Cho đến bây giờ em còn không biết hối cải hay sao, còn không hướng bộ trưởng nhận lỗi đi, chẳng lẽ em còn u mê như thế nào?”
“Sai lầm?”
Bùi Vân Khinh vẻ mặt vô tội, “Em làm cái gì, sao em nhận sai?”
“Hừ!” La Gia Tuệ hừ lạnh, “Đừng tưởng rằng cô cho hắn ta trốn đi thì không sao, tôi tận mắt nhìn thấy hai người cùng nhau vào….”
Tầm mắt của cô ta đảo qua giường lớn, rồi mãnh liệt xoay người đem cửa tủ quần áo phía sau đẩy ra.
Trong tủ quần áo, đều trống rỗng, chỉ có hai bộ quần áo.
La Gia Tuệ cả kinh, theo ánh mắt liền dừng ở trước cửa phòng tắm.
“Tôi biết anh ta đang ở toilet, Ninh Trạch Thiên, còn không lăn ra đây cho tôi?”