Hứa Thế Huân không nói gì mà chỉ tập trung vào con gái ở trên sàn đấu.
Dựa vào kinh nghiệm của bản thân, Bạch Anh Tư nhìn ra được sức lực là điểm yếu của Hứa Gia, vì thế cô ta cố ý kéo gần khoảng cách giữa hai người để đối đầu trực diện.
Chân của hai người đá vào nhau giữa không trung, Hứa Gia phải lùi sau hai bước mới có thể đứng vũng cơ thể.
"Hứa Gia, cẩn thận!"
"Gia Gia, cố lên!"
Học viên của đội Một đều đứng dậy để cổ vũ cho Hứa Gia, Chung Linh nhìn ra tình hình có chút không tốt, cô ấy cũng lên tiếng nhắc nhở Hứa Gia.
"Hứa Gia, thận trọng, không cần gấp!" Sau khi Hứa Gia nghe thấy lời nhắc nhở của Chung Linh, cô ấy lùi về sau vài bước để điều chỉnh hơi thở của bản thân.
Thay vì gấp gáp cùng Bạch Anh Tư so đấu, Hứa Gia lợi dụng thế mạnh tốc độ của mình chọn dùng chiến thuật vu hồi.
Bạch Anh Tư đánh tới, cô ấy lại lùi. Nhưng khi Bạch Anh Tư lùi lại, cô ấy lại đánh tới.
Hứa Thế Huân lại cười vui vẻ: "Sức mạnh là một phần, chiến thuật cũng là một phần, binh bất yếm trá đúng không?"
Đường Mặc Trầm nghe tới bốn từ "Binh bất yếm trá", anh liền liếc mắt nhìn về phía Bùi Vân Khinh, trong mắt xẹt qua ý cười.
"Tất nhiên rồi."
Bạch Dữ Trạch nghe thấy có chút không vui, nhưng ông ta tất nhiên không dám phản bác lời nói của Đường Mặc Trầm.
Huấn luyện viên nam của đội Hai đã không thể ngồi yên, ông ta từ ghế đứng lên, vì Bạch Anh Tư suy nghĩ kế sách.
"Anh Tư, dồn cô ta vào góc đi."
Nghe thấy lời nhắc nhở của huấn luyện viên, Bạch Anh Tư ngay lập tức tấn công đẩy Hứa Gia vào trong góc.
Hứa Gia bị đẩy lùi hai bước, cô ấy đã đứng ở trong góc của sàn đấu, hết đường lùi, cô ấy muốn tấn công để phá vòng vây.
Bạch Anh Tư nhìn thấy cơ hội, cô ta đá vào đấu gối của Hứa Gia.
Bởi vì chân bị đau, Hứa Gia phải lùi lại vài bước, chân phải của cô ấy bị khuyu xuống, nửa bàn chân đã giẫm hướng bên ngoài đài cao, cơ thể thoáng run rẩy.
"Húa Gia!"
Vài người kêu lên, họ nghĩ rằng cô ấy chắc chắn thua.
Cô gái này cũng có xương cốt cứng rắn, cho dù đầu gối vô cùng đau, vẫn kiên cường cắn răng chịu đựng, duỗi chân phải lại nhảy lên sàn đấu.
Bùi Vân Khinh vốn là lạnh lùng đứng ở bên ngoài quan sát cũng từ ghế nhỏ đứng lên.
Bùi Vân Khinh làm bác sĩ, từ tư thế đứng lên của Hứa Gia cô liền biết đầu gối của cô ấy chắc chắn bị thương không nhẹ.
Nếu tiếp tục đấu như vậy, chỉ sợ đầu gối sẽ bị thương tổn nhiều hơn.
"Hứa Gia!" Giọng nói của Chung Linh vang lên: "Đừng đánh nữa, chúng ta nhận thua."
Cô ấy không nghĩ rằng đội của mình sẽ thua cuộc, nhưng an toàn của học viên so với việc thắng thua thì càng quan trọng hơn.
Hứa Gia nghiến răng nhìn về phía màn hình lớn: "Em vẫn có thể tiếp tục."
Lúc này, trên màn hình lớn còn lại một phút cuối cùng.
Bach Anh Tư hất cằm lên: "Cô vẫn nên nhận thua đi, nếu không đánh cô bị thương tôi cũng không chịu trách nhiệm."
Chân phải của Hứa Gia bị đau không thể bước lên, nhưng trên mặt vẫn giữ bộ dáng không chịu nhận thua:
"Còn phải xem cô có khả năng đó không!"
Bạch Anh Tư khẽ hét lên, sau đó đánh về phía Hứa Gia, Hứa Gia nhảy sang một bên để tránh.
Trên màn hình lớn chỉ còn lại bốn mươi giây hơn.
Bạch Anh Tư giả đánh một quyền, dường như tấn công vào bên trái, nhưng thực tế tay phải mới là hướng đi thật.
Hứa Gia đã bị thương nên động tác hơi chậm, liền bị cô ta nắm lấy cánh tay quật ngã xuống đất.
Bạch Anh Tư cười lạnh nhạt: "Cô thua rồi!"
"Vẫn chưa đâu!"
Hứa Gia chống đỡ cánh tay lại lần nữa chuẩn bị đứng dậy.
Nhìn thấy cô ấy lại đứng lên, trong mắt của Bạch Anh Tư xuất hiện một ý đồ, không đợi Hứa Gia đứng vũng, cô ta lại tiến lên, nhắm vào đầu gối đã bị thương của Hứa Gia, tàn nhẫn đá thêm một cú.
"Đi xuống cho tôi."
Liên tục hai cú đá vào cùng một chỗ bị thương, Hứa Gia làm sao có thể chịu đựng được?
Hét lên một tiếng, Hứa Gia bị đẩy lùi vài bước, nặng nề ngã xuống khỏi sàn thi đấu...