Lần đầu tiên thất bại, lại bị thêm đám người chế giễu, Bạch Anh Tư dù sao vẫn còn trẻ, cho dù tố chất tâm lý tốt cũng phải sụp đổ.
Càng lo lắng càng mắc nhiều sai lầm.
Mười viên đạn bắn ra chỉ trúng được năm cái đĩa bay, thành tích có thể nói là vô cùng thảm.
Trên khán đài, Hứa Thế Huân cũng không khách khí mở miệng, “Bạch tướng quân, quân địch cũng sẽ không ngoan ngoãn đứng đó để bị bắn, về sau để tôn nữ cũng luyện một chút bắn bia di động đi!”
Con gái nhà mình bị đá đến nỗi bắp chân bầm dập, làm cha tự nhiên đau lòng, lúc này tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội chế nhạo đối phương
Bạch Dữ Trạch biết đối phương là đang mỉa mai, trong lòng cảm thấy không vui nhưng lại không thể phản bác lại
Ai kêu tôn nữ nhà mình không cố gắng!
Đứng ở trên đài, nhìn Bạch Anh Tư đi về tới, Bùi Vân Khinh mỉm cười hỏi dò xét
“Bạch tiểu thư nếu là nghỉ ngơi chưa đủ, liền lại nghỉ ngơi thêm một lúc, tránh khỏi một hồi bại bởi ta, còn nói ta chiếm tiện nghi của cô.”
Vừa rồi Bùi Vân Khinh ở dưới đài có thể thấy rõ, kĩ xảo của người này tuyệt đối không thể khinh thường
Tấn công kẻ địch bằng tinh thần!
Hiện tại, vị Bạch tiểu thư này tâm trạng khẳng định không tốt, liền nghĩ biện pháp làm tâm trạng của cô ta càng trở nên tồi tệ hơn
Một đối thủ đang tức giận dễ, lại càng dễ xuất hiện sơ hở
“Không cần!”
Bạch Anh Tư bị đám người giễu cợt, cả người bốc hỏa, lại nghe được Bùi Vân Khinh khiêu chủ động khiêu khích, liền không nói lời nào xông về phía cô
Mũi chân nhẹ bay lên, cơ thể tung ra một cú đá.
Trên đài, Đường Mặc Trầm bất mãn nhíu mày.
Bùi Vân Khinh sớm đã có phòng bị, nghiêng người né tránh, Bạch Anh Tư căn bản không cho cô cơ hội thở phào.
Đá, quét, móc, dẫm. . .
Chân đạp gió, thủ đoạn tàn nhẫn.
Bùi Vân Khinh cả người đều bị công kích của Bạch Anh Tư bao phủ.
Nhìn tới hai thân ảnh giằng co nhau trên võ đài, ai cũng quên hò reo cổ vũ, hồi hộp theo dõi trận đấu.
Mắt thấy Bạch Anh Tư liên tiếp tiến sát, ngay cả Hứa Gia cũng cau mày, không khỏi vì Bùi Vân Khinh mà chảy mồ hôi.
“Ngươi đi xuống cho ta.’
Sau khi tiến được hai bước, Bạch Anh Tư bay lên, tung chưởng, dùng chân phải đá vào ngực Bùi Vân Khinh.
Bùi Vân Khinh không né tránh giơ tay ra đỡ đòn, chân phải Bạch Anh Tư nặng nề đập vào cánh tay của cô.
Bùi Vân Khinh liền lùi lại ba bước, ổn định lại trạng thái.
Hai cánh tay đau đớn, nhưng lại chỉ nhẹ như mây gió vẫy vẫy cánh tay.
“Có chút thực lực này, buổi sáng Bạch tiểu thư là chưa ăn no sao?!”
“Đi chết đi!”
Bạch Anh Tư giận dữ, bước nhanh về phía trước, tay trái chống xuống đất, hai chân đồng thời đá ra, đạp mạnh vào chân của Bùi Vân Khinh
Với đòn này, cô đã dùng tới nhiều sức.
Bắp chân xương đùi yếu ớt nhất, nếu nếu đá trúng, Bùi Vân Khinh có thể bị gãy xương.
“Cẩn thận!”
Tư Đồ Duệ kinh hô lên tiếng.
Các học viên hô hấp cũng đều căng thẳng, huấn luyện viên Chung Linh cũng là khẩn trương tay nắm thành quyền.
Trên đài, hai bàn tay Đường Mặc Trầm cũng nắm chặt ghế vị.
Bạch Anh Tư giẫm lên hai bước, hướng bắp chân mảnh khảnh của Bùi Vân Khinh, nhanh như tia chơi đá tới.
Bạch Anh Tư đá chệch, ngã xuống đất, đang muốn động thân đứng dậy.
Đã muộn!
Ánh sáng trước mắt tối sầm lại, Bùi Vân Khinh đã tới gần, Bạch Anh Tư vốn cho là đối phương sẽ một chân đem mình đá xuống võ đài, đưa tay bảo vệ ngực bụng - những điểm yếu ớt.
Đáng tiếc, cô đã nhầm!
Bùi Vân Khinh không có đá cô, mà là nâng lên chân phải, đạp lên mặt trái của cô.