Môi cô gái nhỏ hơi lạnh, còn mang theo chút vị mặn của nước biển.
Bất quá , rất nhanh liền bị thay thế bởi vị ngọt giữa hai kẽ răng.
Đường Mặc Trầm kìm lòng không đặng mà ôm chặt Bùi Vân Khinh, bàn tay luồn vào mái tóc ướt của cô, đỡ lấy gáy mà hôn xuống.
Môi răng quấn quýt lại với nhau.
Triền miên.
Ở đời trước, Bùi Vân Khinh đã từng vô số lần mộng tưởng, đợi cô đủ xuất sắc, có thể ở bên bờ biển tỏ tình với anh.
Nụ hôn này đến thật bất ngờ, lại vừa vặn làm cô thỏa mãn.
Mặc anh làm càn trên môi, Bùi Vân Khinh giơ cánh tay lên, vòng qua cổ Đường Mặc Trầm.
Nhẹ nhàng di chuyển đầu ngón tay, vuốt ve cổ cùng với mái tóc của Đường Mặc Trầm.
Nước biển thấm ướt áo của cả hai, nước biển đêm hè rất mát mẻ nhưng làn da dưới lớp áo hai người lại nóng ran.
Mái tóc của cô dính vào cổ áo anh, dính vào trên da thịt của anh.
Đầu ngón tay lành lạnh vuốt qua mái tóc của cô, lại phảng phất như mang theo lửa điện.
Tùy tiện để mặc anh nhóm lửa.
Đường Mặc Trầm buông Bùi Vân Khinh đang thở hào hển ra, nhưng bàn tay anh vẫn như cũ đặt trên eo của cô.
“Trở về phòng.”
Cô chỉ tưởng anh muốn trở về thay quần áo, nhẹ nhàng thở ra.
Nắm lấy bàn tay của cô, Đường Mặc Trầm sải bước đi trên bãi biển.
Váy bị dính nước khiến nó bó sát lại người cô, mới đi được mấy bước đã bị anh bỏ lại phía sau.
Nhìn thấy Đường Mặc Trầm phía trước xoay người lại, Bùi Vân Khinh day dứt mở miệng.
“Em đang mặc váy, không đi nhanh được, nếu không chú nhỏ về trước đi?”
Một mình anh trở về thì có ích gì? !
Đường Mặc Trầm quay lại, trực tiếp ôm lấy người còn đang ở trong nước.
Nhanh chân hướng về phía trước, rất nhanh liền ôm Bùi Vân Khinh bước ra khỏi mặt nước, bước lên trên cát trắng.
Nhìn thấy anh đi ngang qua bãi biển lên đến bãi cỏ, Bùi Vân Khinh vội vàng nhắc nhở.
“Chú nhỏ, áo khoác. . . với giày của em.”
“Ngày mai sẽ có giúp việc tới dọn dẹp.”
Đường Mặc Trầm cũng không quay đầu lại, ôm cô đi thẳng vào biệt thự, Bùi Vân Khinh vội vàng nhảy khỏi người anh, cố gắng vắt hết nước trên người.
Tay vừa nắm được váy liền bị anh áp trên tường.
Bùi Vân Khinh kinh ngạc ngẩng mặt lên.
“Chú nhỏ?”
Bàn tay giờ lên nắm lấy cằm cô, Đường Mặc Trầm khàn khàn nói.
“Thiếu em một lần, hiện tại bù lại!”
Thiếu cô. . . Một lần?
Bùi Vân Khinh còn chưa kịp phản ứng, nụ hôn của Đường Mặc Trầm lại lần nữa đáp xuống, lòng bàn tay dính đầy cát phủ lên vai cô.
Lần này, anh rõ ràng có mấy phần vội vàng, mang theo tính xâm lược cường thế.
Hiểu được ý của anh, Bùi Vân Khinh không khỏi thức giận.
Loại chuyện này, anh ngược lại rất nghe lời!
Nếu biết trước, cô đã chỉ nói một lần.
Bị anh hôn đến ngứa ngáy, cô vô thức co rút lại cơ thể.
Khóe mắt liếc qua khung cửa sổ kiểu Pháp đối mặt với biển lớn, không khỏi trong lòng xiết chặt.
“Chú nhỏ. . .” Cô đưa tay đẩy anh ra, “Cẩn thận có người nhìn thấy.”
“Đây là bãi biển riêng tư, sẽ không có ai nhìn thấy.”
Vừa hôn, Đường Mặc Trầm vừa mập mờ nói nhỏ.
Đường Mặc Trầm nói nghe thật nhẹ nhàng, vạn nhất thì sao?
Trong lòng có chút khẩn trương, lo lắng, vừa muốn đưa tay đẩy anh ra, tay vừa mới đưa lên, chiếc váy trên người đã bị giật xuống, xé rách hơn phân nửa.
Chiếc váy mỏng dính đầy nước dính trên người, anh hiện tại không thể nhẫn nại nữa.
Trên người mất đi quần áo bảo vệ, Bùi Vân Khinh khẽ run lên.
“Chú nhỏ, chúng ta lên lầu được không?”
Người đàn ông đáp lại một cách mơ hồ, nhấc cô lên, đi thẳng về phía cầu thang.
Vừa đi còn vừa cúi đầu ham muốn trên người cô.
Từ lầu một lên lầu hai, anh sải ngắn ngủi mười mấy bậc thang.
Vừa đi vừa dừng lại, khoảng chừng mười phút đồng hồ.
Đợi đến thời điểm bị anh đem tới trên giường trong phòng, cô đã không kìm được chính mình, đưa tay muốn ôm lấy anh, lại bị anh kéo ra, ấn vào cúc áo trên người.