Ở đầu kia điện thoại, người đàn ông lịch sự hỏi lại: “Phương tiên sinh, có cần tôi điều tra vị bác sĩ Đường này không?
“Không cần!” Con người màu bạc của Phương Mê co lại, giọng điệu trở nên lạnh lùng. “Cậu tiếp tục thăm dò chính sự, tôi muốn biết, lúc trước tổng chỉ huy tiêu diệt ‘La Sát đoàn’ đến cuối cùng là kẻ nào!”
“Được, tôi sẽ tiếp tục điều tra, có manh mối gì sẽ liên hệ với anh.”
Xóa đi nhật ký cuộc gọi, đặt điện thoại lên trên bàn, ánh mắt Phương Mê lại lần nữa rơi vào tấm ảnh trên màn hình kia.
Ánh mắt lần nữa dừng trên mặt Bùi Vân Khinh, đầu lông mày chau lại.
Ngày đó ở trên yến hội, thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy cô, hắn đã cảm thấy cô gái này có vẻ khá quen thuộc, như thể hắn đã nhìn thấy cô ở đâu đó rồi.
Rốt cuộc. . . Là ở nơi nào!
. . .
. . .
Ngày hôm sau, khi Bùi Vân Khinh tỉnh dậy, mặt trời đã chói chang.
Mở mắt ra liền nhìn thấy Đường Mặc Trầm ở trên đỉnh đầu trong gian phòng quen thuộc.
Bùi Vân Khinh ngồi dậy, kéo chăn mềm ra, nhìn thấy trên người mặc một bộ quần áo ngủ bằng bông rất thoải mái.
Tối hôm qua hai người ở trong phòng ngủ biệt thự điên long đảo phượng, về sau quá mỏi mệt mơ mơ màng màng mà ngủ.
Bùi Vân Khinh mơ hồ nhớ được anh mặc quần áo cho cô, ôm vào trực thăng, về sau thay áo ngủ như thế nào, về giường ngủ ra sao, cô hoàn toàn nhớ không ra.
Cũng may, chủ nhiệm Vương thông cảm cho sự vất vả của cô, cứ hai tuần một lần sắp xếp cho cô được nghỉ cuối tuần.
Nếu không, hôm nay khẳng định sẽ đi muộn.
Hiếm được một ngày không cần đi làm cũng không cần huấn luyện, Bùi Vân Khinh ngủ một giấc ngon lành để lấy lại sức, ngủ một mạch đến giữa trưa mới rời giường.
Thời điểm vừa ngồi xuống bàn ăn, điện thoại của Ninh Trạch Thiên liền gọi tới.
Nói là công ty sắp xếp cô tham gia buổi ra mắt của một bộ phim mới, hát mở màn để tuyên bố ca khúc mới cùng dễ lọt và các bảng xếp hạng.
“Đây chính là buổi biểu diễn chính thức của mình, cậu nhất định phải đến.
“Không thành vấn đề.”
Ninh Thiên Trạch dùng nữ trang xuất đạo, bằng hữu kết giao bình thường, bạn học cũng không thể thông báo.
Nếu Bùi Vân Khinh không đi, đứa nhỏ này sẽ không có chỗ dựa, cô làm sao nhẫn tâm như vậy được?
Dứt khoát đồng ý, cúp điện thoại, Bùi Vân Khinh liền lâm vào ảo não
Lần trước bị La Gia Tuệ báo cáo, suýt chút nữa bị anh “Tróc gian”.
Chuyện này, làm sao nói với chú nhỏ đây?
Do dự hết lần này đến lần khác, cuối cùng vẫn lấy điện thoại gọi cho Đường Mặc Trầm.
Bước đầu tiên, trước hỏi han ân cần, để “quân địch” buông lỏng cảnh giác.
“Chú nhỏ, anh ăn cơm chưa. . .”
Lời còn chưa nói xong, liền bị anh nhìn thấy bom khói.
Đang chuẩn bị phát xạ viên đạn bọc đường, thanh âm Đường Mặc Trầm lại cùng vang lên.
“Nguyên lai nếu là ra ngoài, về sau không cần hỏi ý của anh.”
Bùi Vân Khinh cảm động cơ hồ muốn vung tay hét lớn, người lại cố gắng duy trì ngữ khí bình tĩnh.
“Như vậy sao được, em là một đứa bé ngoan, hi hi!”
Đầu bên kia điện thoại, nam nhân dường như cũng thấp giọng cười cười.
Một lát sau, lại nhẹ nhàng nhắc nhở.
"Mang theo súng, chú ý an toàn. Trên bàn có thẻ, ra ngoài xã giao, nhớ kỹ em mời khách, trong nhà không thiếu tiền."
Một câu "Trong nhà không thiếu tiền", nháy mắt sưởi ấm trái tim cô, ngọt ngào biết bao.
Cô không nói gì, nhưng anh lại làm tất cả những gì có thể, mọi mặt đều suy nghĩ an bài cho cô, người đàn ông này thực sự đem cô ở trong lòng bàn tay mà cưng chiều.
. . .
Vở kịch nhỏ:
Mấy năm sau, vợ chồng Đường thị tiếp nhận phỏng vấn của đài truyền hình
MC: Ngài Tổng thống tiên sinh trước nay luôn được biết đến là bàn tay sắt, đã từng chịu cúi đầu trước ai?
Đường Mặc Trầm: Có một người.
MC (tâm hồn bát quái hừng hực cháy) Tổng thống tiên sinh có thể nói ra danh tính của người kia không?
Đường Mặc Trầm: Bùi Vân Khinh.
Bùi Vân Khinh (vẻ mặt ngạc nhiên): Khi nào, sao em không biết?
Đường Mặc Trầm (nhàn nhạt liếc nhìn cô một cái): Thời điểm mỗi lần hôn em.