Nghe được câu này, Bùi Vân Khinh mới thoáng an tâm.
“Loại chuyện nhỏ nhặt này, làm sao đáng phỏng vấn?”
“Ngài khiêm tốn quá, nhưng tôi nghe được rất nhiều câu chuyện từ các cô y tá về sự tích của ngài! Ca phẫu thuật của vũ công ballet Vũ Thước Lai là do ngài thực hiện, và cả ca phẫu thuật của đứa trẻ sơ sinh kia.”
Triệu Duyệt đưa qua một danh thiếp, “Một bác sĩ giống như ngài là năng lượng tích cực mà xã hội chúng ta đang cần, chúng ta hẳn là nên phát huy nó.”
Nhìn thấy Bùi Vân Khinh không quá cự tuyệt, Vương An cười đưa cô kéo đến một bên.
“Bác sĩ Đường, hình tượng của bệnh viện chúng ra lần này coi như dựa cả vào cậu đấy!”
Dưới tác động của các bệnh viện tư nhân, nhiều bác sĩ ở bệnh viện số một này đã được săn đón với mức lương cao, hiện tại chính là thời kì nguy cấp của bệnh viện.
Để nâng cao uy tín và hình ảnh của bệnh viện, cao tầng trong bệnh viện đã không ít lần tổ chức họp mặt.
Lần này, Vương An chính là muốn nắm bắt lấy cơ hội này, dựng nên hình mẫu tốt cho bệnh viện để tuyên truyền quảng bá.
Vương An đối với bản thân cô rất tốt, Bùi Vân Khinh cũng không muốn để ông khó xử.
Suy nghĩ một chút, cô quay lại trước mặt Triệu Duyệt.
“Phỏng vấn thì có thể, nhưng đừng đăng ảnh của tôi lên, tôi không muốn bị mọi người để ý ở khắp mọi nơi.”
Một khi hình ảnh của cô đăng lên mạng, rất có thể sẽ bị người quen nhận ra, đến lúc đó chính là rắc rối lớn.
Triệu Duyệt mở bức ảnh mới chụp ra, đưa máy ảnh cho cô.
“Tôi vừa mới chụp một bức ảnh của ngài, đeo khẩu trang, làm nổi bật hình ảnh bác sĩ của ngài, sẽ không để lộ sự riêng tư của ngài,ngài xem như vậy có được không?”
Bùi Vân Khinh nhìn bức ảnh chụp trong máy ảnh, xác định sẽ không bại lộ, lúc này mới gật đầu đồng ý.
"Vậy được rồi!"
Trở lại văn phòng, sau khi nhận lời phỏng vấn của Triệu Duyệt, buổi chiều cô có hai ca phẫu thuật.
Mãi cho đến hơn bốn giờ chiều, mới một lần nữa trở về văn phòng.
Vừa mới ngồi xuống, Lý Kiều liền đưa bạn trai đi vào, mang theo một giỏ lớn trái cây, ngỏ ý cảm ơn chuyện lúc trước.
Hai bên khách khí vài câu, bạn trai của Lý Kiều đã chủ động mời Bùi Vân Khinh đi ăn cùng.
Bùi Vân Khinh cười từ chối, "Thực sự không cần khách khí như thế, tôi buổi tối hôm nay còn có chút việc!"
Cô chỉ là thuận miệng từ chối, Lý Kiều lại cho là thật.
“Hôm nay là ngày lễ tình nhân của người Trung Quốc, bác sĩ Đường hẳn là phải ở cùng bạn gái, vậy để ngày khác đi!”
Bùi Vân Khinh cũng lười giải thích, dứt khoát ngầm thừa nhận.
Khi cả hai rời đi, cô lấy điện thoại trong túi ra xem lịch.
Quả nhiên nhìn thấy trên màn hình hiển thị ngày 7 tháng 7 âm lịch.
Mấy ngày nay quá mức bận rộn, cô căn bản không có chú ý ngày tháng gì cả.
Dựa theo trí nhớ của cô, ngày mai Đường Mặc Trầm sẽ chính thức tuyên bố chuyện tham gia tranh cử.
Đối với anh, đây là một ngày đặc biệt.
Đây cũng là ngày lễ tình nhân đầu tiên sau khi cô sống sinh,hẳn là nên ăn mừng một chút.
Nhìn tới đã đến giờ tan làm, Bùi Vân Khinh nhanh chóng thu dọn đồ đạc, đem giỏ hoa quả chia cho mấy cô y tá, bàn giao nốt công việc cho bác sĩ trực ban, lập tức rời khỏi bệnh viện.
Thay lại nữ trang, Bùi Vân Khinh lái xe thẳng đến trung tâm thương mại gần nhất.
Đi dạo loanh quanh một vòng, lại phát sầu vì không biết nên mua quà gì cho phù hợp, không biết từ lúc nào, chiếc bảng tên trên cổ bị rơi xuống trên cổ, thuận tiện nhét vào trong túi quần, Bùi Vân Khinh bỗng nhiên lóe lên một ý tưởng.
Không bằng cũng tặng anh một sợi dây chuyền.
Nghĩ vậy, cô đi thẳng đến khu đồ trang sức,
Chọn tới chọn lui, chọn trái chọn phải vẫn chưa tìm được chiếc vòng nào ưng ý,nhìn thoáng qua một chiếc vòng cổ tinh xảo bằng bạc ở trong tủ kính, Bùi Vân Khinh liền bước vào cửa hàng trang sức bạc kia.
Mặt dây chuyền là biểu tượng quyền trượng, được khảm bằng tinh thạch đen, gia công tinh xảo.
Đương nhiên, sợi dây chuyền này giá trị cũng không thấp, yết giá cũng đã năm con số.