Bộ Trưởng Cao Lãnh: Cưng Chiều Vợ yêu Tận Trời

Chương 236: Chảng Lẽ. . . Chủ Động Sang Phòng Của Anh Rồi Ngủ



Không có thiệp hay thứ gì bên trong hoa hồng, Bùi Vân Khinh mở hộp quà ra, thấy bên trong có một tấm thẻ được dán tem vàng.Cô đưa tay qua lật lại mặt sau tấm thẻ.

Trên thẻ có một dòng chữ viết tay

"Bùi Vân Khinh, ta nhất định sẽ theo đuổi ngươi!"

Không phải là chữ viết của Đường Mặc Trầm, càng không giống giọng điệu của anh. . .

Niềm vui nho nhỏ trong lòng Bùi Vân Khinh nháy mắt tan thành mây khói.

Nghĩ lại, người ta đang cùng vị công chúa nào đấy ăn cơm, làm sao sẽ còn nghĩ đến cô? !

Hy vọng rồi lại thất vọng, chua xót trào dâng, so với trước đó càng là mãnh liệt.

Đem tấm thẻ nhét vào trong hộp, cô nhìn cũng rõ chocolate trong hộp có giá trị không nhỏ.

Liếc tới túi đồ trên giường, Bùi Vân Khinh hừ lạnh một tiếng, cầm lấy chiếc hộp bên trong muốn ném đi.

Nghĩ nghĩ, lại thu tay về.

Gần một vạn tệ đấy, đây cũng là tiền tiêu vặt trong hai tháng của cô, vẫn là ngày mai đem cầm trả lại là được.

Ngoài cửa nhẹ nhàng vang lên tiếng bước chân, sau đó vang lên tiếng gõ cửa.

"Mời vào."

Bùi Vân Khinh quay mặt lại, chỉ nhìn thấy quản gia đang bưng một đĩa đồ điểm tâm nhỏ tiến vào.

"Hôm nay là thất tịch, Đường lão cố ý để người đưa chút trái cây, nói là muốn cho con nếm thử, lấy điềm lành."

Ánh mắt nhìn tới đĩa điểm tâm, Bùi Vân Khinh trong lòng càng chua xót.

Đường lão gia tử đều biết nghĩ đến cô, tên khốn kiếp kia. . .

"Đặt lên bàn đi, một hồi con gọi điện thoiaj cho ông nội."

"Được."

Chu bá buông xuống gật đầu, quay người bước ra ngoài.

Bùi Vân Khinh lấy điện thoại di động ra gọi về Đường gia, cảm ơn Đường Lão xong, vào phòng tắm rửa một cái, thay đồ ngủ, cầm lấy nửa quyển sách đã xem trước đó.

Mắt nhìn sách, nhưng một chữ xem cũng không hiểu, những chưa kia đến cùng là ý nghĩa gì.

Bụng ùng ục ùng ục kháng nghị, cô từ trên ghế salon đứng dậy, chuẩn bị xuống lầu tìm một chút ăn —— bởi vì lúc trước cô gọi điện thoại nói qua không trở về ăn cơm, Chu bá chỉ coi cô là ăn xong mới trở về, cũng không chuẩn bị điểm tâm cho cô, bận bịu từ trưa, lại giày vò đến bây giờ, cô tự nhiên là đã sớm đói bụng.

Vừa mới đứng dậy đã thấy dưới lầu có đèn nhấp nháy.

Biết Đường Mặc Trầm đã trở lại, cô cong môi đóng rèm lại.

Hừ!

Móng heo lớn, còn biết trở về, làm sao không cùng công chúa của anh qua đêm luôn đi!

. . .

. . .

Dưới lầu.

Bác Chu đã đi tới giúp anh mở cửa xe.

Đường Mặc Trầm xuống xe, nhìn lên căn phòng tối om trên lầu.

"Vân Khinh còn

chưa về?"

"Tiểu thư đã trở về từ sớm."

Sớm như vậy đã ngủ rồi?

Chẳng lẽ. . . Chủ động đi phòng của anh ngủ rồi? !

Đường Mặc Trầm xong khóe môi, đưa áo cho bác Chu, đi lên cầu thang, đẩy cửa phòng ngủ chính không thấy người, anh xoay người lại mở cửa phòng cô.

Bùi Vân Khinh co người trong chăn, tức giận đến nghiến răng.

Làm sao lại quên khóa cửa chứ!

Cô kéo chăn che kín đầu.

Đem hành động kia của cô thu lại trong mắt, Đường Mặc Trầm bước tới, đưa tay vén chiếc chăn mỏng của cô ra.

"Không thoải mái?"

Bùi Vân Khinh quay lưng lại phía anh, tay nhỏ lại đêm chăn mỏng kéo lên.

Nhìn rõ cô có chuyện, Đường Mặc Trầm lo lắng hỏi thăm.

"Đã xảy ra chuyện gì?"

Bùi Vân Khinh không có lên tiếng.

Đã hỏi hai câu, cô đều không trả lời, điều này rõ ràng không hợp lý.

Đưa tay đỡ bả vai cô, Đường Mặc Trầm ôn hòa mở miệng.

"Có người khi dễ em sao, nói cho anh biết là ai, anh thay em trút giận?"

Bùi Vân Khinh vẫn như cũ không nói tiếng nào.

Nha đầu này, muốn anh gấp chết ao?

Đường Mặc Trầm cau chặt lông mày, liền đem cả người với chăn kéo dậy, ngữ khí cũng thêm phần nghiệm khắc.

"Nói chuyện!"