Bùi Vân Khinh một tay lấy phong thư đẩy ra, nhảy xuống giường bước nhanh đi ra cửa phòng.
"Vân Khinh!"
Đường Mặc Trầm đuổi theo ra đến cửa, chỉ thấy cô chân đất chạy xuống thang lầu.
"Thiếu gia, ngài nhìn cái hóa đơn này còn hữu dụng sao?"
Đường Mặc Trầm tiện tay tiếp nhận, nhìn lướt qua, chú ý chỗ người tới trả tiền Bùi Vân Khinh kí tên, con ngươi co lên.
Ngày là hôm nay ngày, sản phẩm là dây chuyền nam.
Cô mua dây chuyền?
Quản gia nhìn biểu cảm của Đường Mặc Trầm, cẩn thận mở miệng.
"Thiếu gia, hoa với quà trong phòng tiểu thư đều là người khác chuyển phát nhanh đến,
tiểu thư cùng ngài cơm nước xong xuôi về sau liền trở về Đường Cung, không có đi bên ngoài làm loạn."
Trong phòng loạn như thế này, bình hoa mười mấy vạn cũng bị đập vỡ, Chu bá chỉ coi anh lại hướng Bùi Vân Khinh phát cáu.
Bởi vậy mới chủ động cầu xin giúp Bùi Vân Khinh.
Cùng anh ăn cơm?
Đường Mặc Trầm nhướn mi, "Cô ấy nói đi ăn cơm cùng tôi?"
"Tiểu thư gọi điện thoại về nói đến bộ cùng ngài ăn cơm với nhau."Chu quản gia khẽ giật mình, "Hai người. . . Không ăn cùng một chỗ?"
Đường Mặc Trầm quét mắt tới hóa đơn nhỏ trong tay, ánh mắt đảo tới tên cửa hàng phía trên, trước mắt hiện lên hộp quà ánh ném bỏ.
Nếu như anh không nhìn lầm, túi quà kia cũng có biểu tượng này,
Hộp quà anh ném, xem ra hẳn là cô mua?
Chẳng lẽ là cho anh?
Đem hóa đơn nhét lại trong túi, anh bước nhanh xuống lầu.
Đi vào phòng khách, cách cửa sổ thủy tinh liền nhìn thấy Bùi Vân Khinh đang khom người, đem cánh tay luồn vào bể phun nước, tựa hồ như đang vớt thứ gì.
Cách cô không xam là cái túi quà màu trắng kia.
Biểu tượng bên trên túi xách, rõ ràng là giống như trong hóa đơn.
Thời điểm anh đi tới, cô vẫn đang khom người, luồn cánh tay trong nước, ý đồ muốn bắt lấy hộp quà kia.
Bởi vì cánh tay có chút ngắn, từ đầu đến cuối đều kém một chút.