Nghe được hai chữ "Chia tay", con người Đường Mặc Trầm co rút lại.
"Em nói lại lần nữa?"
"Em liền nói, chia. . ."
Đường Mặc Trầm nhíu mày, dùng sức véo chặt cằm cô, áp môi chặn lại.
Bùi Vân Khinh còn muốn trốn tránh, ngón tay của anh lại bắt lấy cằm cô, không cho cô cơ hội trốn tránh.
Cô dùng sức muốn cắn anh một cái, ngón tay anh bóp chặt khớp hàm làm cô không thể làm thế được.
Cô thử dùng lưỡi đẩy anh ra, kết quả lại bị Đường Mặc Trầm thuận thế bắt được, cuốn lấy càng cuồng nhiệt hơn.
. . .
Một mực đem cô hôn đến cô thở hổn hển, khuôn mặt đỏ bừng, môi rưỡi tê rần, Đường Mặc Trầm mới buông cô ra.
"Hiện tại, nghe anh nói! Thứ nhất, anh không biết hôm nay là ngày lễ gì. Tử Khiêm gọi điện thoại nói em tới tìm anh, anh liền lập tức trở về gặp em. Thứ hai, anh sở dĩ ăn cơm cùng công chúa Bella, hoàn toàn là bởi vì em!"
"Anh nói bậy!"
Ra ngoài lêu lổng chẳng nhẽ là vì cô? !
Đường Mặc Trầm nhíu mày.
"Em có biết tên đầy đủ của công chúa Bella là gì không?
"Không có hứng thú!"
"Bella - Elizabeth - Taylor!"
Nghe được cái tên này, Bùi Vân Khinh bất giác nhíu mày.
Cái tên này. . . Sao lại quen tai thế? !
Đưa tay với lấy quyển sacsg nghi thức cô đã đọc trước đo cầm lên, Đường Mặc Trầm một tay mở ra bìa sách, đem trang sách có hình tác giả đưa đến trước mặt cô.
"Em cảm thấy anh sẽ đối với một người phụ nữ đã lên làm tổ mẫu rồi có hứng thú? !"
Ánh mắt Bùi Vân Khinh rơi lại trang sách, nơi có ảnh chụp của tác giả.
Người phụ nữ trong tấm ảnh, dung mạo ưu nhã mà cao quý, có thể thấy tuổi trẻ hắn là một đại mỹ nữ, nhưng trên mặt rõ ràng đã hằn lên dấu vết của thời gian.
Phía dưới là giới thiệu, giấy trắng mực đen, viết rất rõ ràng ——
"Tác giả: Bella - Elizabeth - Taylor, sinh năm 1961. . ."
Cho nên. . . Cô là ăn dấm của một nữ nhân tuổi lục tuần*.
*Tuổi lục tuần: người trạc sáu mươi tuổi
Bùi Vân Khinh xấu hổ.
Nhìn vẻ mặt của cô, Đường Mặc Trầm tiếp tục giải thích.
"Mấy ngày trước, bà ấy có một bài diễn thuyết ở HK, anh biết em muốn học tập lễ nghi tri thức, bèn tìm người quen mời bà ấy tới ăn cơm, giúp em đăng ký báo danh "Học viện Mông Tây". " Từ trong túi lấy ra một phong thư tinh xảo, Đường Mặc Trầm lật mặt trước coa logo của học viện đưa cho cô, "Thư mời này là thư mời em đi huấn luyện trong kì nghỉ đông."
Công chúa Bella sinh ra ở Hoàng tộc, được mệnh danh là người nổi tiếng danh viện ưu nhã nhất toàn cầu.
"Học viện Mông Tây" do bà xây dựng là trường lễ nghi nổi tiếng toàn cầu, dạy các lễ nghi xã giap của nữ tử, học viên từ hoàng tộc đến con gái tổng thống, con gái tài phiệt. . . Toàn bộ đều là những nhân vật không tầm thường trong giới thượng lưu.
Hằng năm không biết có bao nhiêu quý cô đến đây đăng kí, nếu như xếp hàng bình thường thì cô ít nhất phải chờ đến năm sau mới có cơ hội.
Lần này, người kia là nể mặt Đường MẶc Trầm, mới có thể để cho cô đăng kí sớm vào kì nghỉ đông.
"Anh nhớ được em vừa nói không có hứng thú. . ." Đường Mặc Trầm nhìn phong thư trong tay, "Vậy thì anh ném đi vậy!
Bùi Vân Khinh bĩu môi.
"Dù sao anh cũng thích ném đồ, muốn ném thì ném đi!"
Đường Mặc Trầm nhíu mày.
Nha đầu này, đến bây giờ vẫn còn giận anh?
Bỏ đi, ai kêu cô là nữ nhân.
Cô là nhất.
"Được rồi. là anh sai." Đưa tay kéo cô, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, đặt phong thư vào, Đường Mặc Trraamf đưa tay đỡ khuôn mặt nhot nhắn của cô, "HIện tại anh đã giải thích rõ ràng rồi, hiện tại có thể tha thứ cho anh không?"