Bùi Vân Khinh nhanh chóng đem cánh tay của mình rút trở về."Có lời gì thì nói, đừng lôi lôi kéo kéo."
Tư Đồ Duệ nhìn nét mặt của cô, trong giọng nói đã có mấy phần tức giận.
“Ngươi chán ghét ta như vậy sao?”
Bùi Vân Khinh liền giật mình, sau đó cười.
"Cái này thật không có!"
Trước kia, cô chỉ nghĩ gia hỏa này là một tên hư hỏng, về sau tìm hiểu kĩ hơn, Bùi Vân Khinh lại từ trên người hắn nhìn thấy vài tia sáng.
Cậu ta nhìn chung có sự khác biệt so với những tên nhị thế tổ hưu hỏng, bản chất hắn cũng không xấu, đáng ngưỡng mộ là thiên phú xuất chúng, là một tài năng.
Nếu như cái tính này được mài dũa, lại thêm vài lần thử thách, chắc chắn sẽ là một nhân vật không tầm thường trong tương lai.
Chỉ là hiện tại còn tuổi còn quá trẻ, khó tránh khỏi có chút bốc đồng.
“Ta tặng hoa, ngươi không thích?”
Hoa?
Bùi Vân Khinh giật mình, sau đó, bật cười.
"Đêm qua hoa cùng chocolate, là ngươi đưa đến?"
“Ngươi cho rằng là ai? !”
"Ngươi lại không có viết tên, ta làm sao biết?"
Bùi Vân Khinh làm sao cũng không có nghĩ đến, nhiều ngày như vậy, Tư Đồ Duệ vậy mà còn băn khoăn chuyện này, còn trong ngày lễ tình nhân tặng quà cho cô.
Nhìn đối diện với đôi mắt xám của hắn, cô che dấu nụ cười, ngữ khí chuyển sang có phần nghiêm túc.
"Tư Đồ Duệ, ta hiện tại rất chân thành nói với ngươi. Ngươi quá nhỏ, hai chúng ta không thích hợp, mà lại ta đã. . ."
Tư Đồ Duệ nhíu mày, “Ta lớn hơn ngươi.”
Bùi Vân Khinh bảo trì lấy sự kiên nhẫn của mình, hai người ở cùng một đội huấn luyện, cúi đầu không gặp ngẩng đầu cũng gặp, chuyện này vẫn nên nói rõ ràng.
"Cái này cùng lớn nhỏ không có quan hệ, ngươi không phải kiểu mà ta thích, ta có nam. . ."
“Vậy ngươi thích loại hình gì?”
Vị này liền không thể để cô nói hết lời sao?
"Tư Đồ Duệ!" Bùi Vân Khinh một mặt bất đắc dĩ, "Ngươi nói, có nhiều cô gái thích ngươi, ngươi cứ phải tìm ta làm gì?”
"Ta thích ngươi!"
Bùi Vân Khinh một mặt dở khóc dở cười, "Ngươi đều không hiểu rõ ta, ngươi thích ta cái gi?"
Tư Đồ Duệ nghẹn lời.
“Ngươi xem, nói không nên lời hả?”
Bùi Vân Khinh giơ bàn tay lên, giống như bộ dạng của đại tỷ tỷ vỗ vỗ bờ vai của hắn, "Ngươi đấy, nhiều nhất chính là bị ta thắng không phục, lòng hư vinh tác quái mà thôi, cũng không phải là thực sự thích ta."
Tư Đồ Duệ còn muốn nói, cô đã giơ tay phải lên.
"Ngươi trước hết nghe ta nói! Ta hiện tại đã có bạn trai, hai chúng ta tình cảm rất tốt, cho nên không phải ngươi không tốt, chỉ là. . . Chúng ta quen biết không đúng thời cơ."
Một thằng con trai như hắn, chỉ sợ lần đầu bị người khác cự tuyệt, vì không muốn tổn thương lòng tự tôn của hắn, Bùi Vân Khinh cũng là tận lực nói một cách uyển chuyển, “Cái đề tài này dừng ở đây, về sau mọi người vẫn là bạn bè, OK?"
Tư Đồ Duệ tròng mắt xám thâm thúy, rõ ràng đối với lời cô nói ra cũng không tin tưởng.
"Ngươi là đang gạt ta!"
"Ta. . ."
Bùi Vân Khinh còn muốn giải thích, lại nghe thấy thanh âm Hứa Gia đang tới.
"Hai người các ngươi làm sao đều chạy chỗ này đến rồi?"
Thấy được Hứa Gia đến, Tư Đồ Duệ nuốt lời định nói lại.
“Về phòng trước!”
Ba người cùng một chỗ quay trở lại phòng.
Trong phòng vệ sinh, cánh cửa khép hờ mở ra, Cố Tây Phán chậm rãi đi ra.
Ánh mắt rơi vào Tư Đồ Duệ đang sóng vai đi cùng Bùi Vân Khinh, lấy điện thoại ra, nhanh chóng bấm một dãy số.
"Chuẩn bị thêm một tấm thiệp mời, đem tiểu thiếu gia Tư Đồ gia cũng cùng tham gia!”
Cất điện thoại lại vào túi xách, Cố Tây Phán nhìn vào gương, tô đầy son môi, nhếch môi.
Bùi Vân Khinh, lần này, tôi sẽ cho cô cút khỏi Đường Cung!