Cố Tây Phán không nghĩ đến Tư Đồ Duệ sẽ che chở Bùi Vân Khinh như vậy, lúc này bắt đầu khuấy nước đục.“Vân Khinh, tiểu công tử Tư ĐỒ thế nhưng cũng rất yêu cô đó!”Tư Đồ Duệ còn nói giúp Bùi Vân Khinh giải vây, Đường Mặc Trầm nhíu mày quát khẽ."Toàn bộ câm miệng!"Ánh mắt rơi vào trên người Tư Đồ Duệ, Đường Mặc Trầm lạnh lùng mở miệng."Vân Khinh còn nhỏ, ta không cho phép cô ấy yêu sớm, ngươi còn dám quấn lấy cô ấy, ta liền đánh gãy chân của ngươi!""Ta. . . Ta biết!""Cút!""Thế nhưng mà. . ." Tư Đồ Duệ nhìn Bùi Vân Khinh, "Chuyện này thực sự không phải lỗi của cô ấy, là ta. . ."Đường Mặc Trầm âm điệu giương cao."Cút!"Nữ nhân của anh không cần nam nhân khác bảo vệ.Tư Đồ Duệ khẽ cắn môi, áy náy nhìn một chút Bùi Vân Khinh, đi ra khỏi phòng vệ sinh.Cố Tây Phán cong môi, "Bộ trưởng, kỳ thật ngài cũng không cần tức giận như vậy, Vân Khinh dù sao còn nhỏ. . ."Cô lời còn chưa dứt, Đường Mặc Trầm đã tay phải giơ lên.Trên bồn rửa tay, không biết là ai tùy ý buông xuống quên cầm một ly rượu, toàn bộ hất lên trên mặt Cố Tây Phán.Rượu bắn tung tóe.Bùi Vân Khinh ở phía sau anh, một giọt cũng không có bắn đến trên người.Trên mặt đội nhiên bị rượu lạnh hất vào, Cố Tây Phán kinh ngạc đứng tại chỗ, trên tóc còn dính một lát chanh.Trang điểm tinh xảo trong nháy mắt trở nên lộn xộn, chiếc váy cũng trở nên ướt đẫm.Bộ dáng kia, muốn bao nhiêu chật vật có bấy nhiêu chật vật.Đặt ly rượu xuống, Đường Mặc Trầm giơ ngón tay chỉ vào mặt Cố Tây Phán còn đang nhỏ rượu."Đây là một lần cuối cùng!"Khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông xanh mét, lời nói lạnh lùng."Nếu như ngươi lại nhằm vào cô ấy, ta liền để cho nhà họ Cố đi vào quá khứ!"Đem ly rượu đặt lại bồn rửa tay, Đường Mặc Trầm nắm chặt cổ tay Bùi Vân Khinh sải bước ra khỏi phòng vệ sinh.Trợ lý ở bên cạnh, đã sớm bị dọa đến mặt mày trắng bệch.Lúc sau mới hồi lại tinh thần, chạy tới đỡ lấy cánh tay Cố Tây Phán, gỡ lát chanh trên đầu cô ta xuống."Tiểu. . . tiểu thư, cô. . . Cô không có sao chứ!""Đừng đụng vào ta!"Tiểu thư khuê các Cố Tây Phán làm sao chịu nổi ủy khuất này, chỉ tức giận đẩy trợ lý ra."Còn không đi giúp ta lấy quần áo? !"“Được. . . tôi. . . tôi lập tức đi ngay!”Trợ lý xách theo vách giúp cô vào phòng vệ sinh.Cố Tây Phán đưa tay lau mặt, lại nhìn mặt mình trong gương, tức giận ném khăn mặt vào trong gương."Đường Mặc Trầm, ngươi đi chết đi!"Cúi đầu, không kiềm được mà nức nở.Phía sau lưng nặng thêm, xuất hiện một bộ âu phục.Cố Tây Phán ngơ ngác ngẩng đầu lên, chỉ thấy nam nhân đã đứng bên cạnh từ lúc nào.Con trai của Bộ trưởng kinh tế Diêp Thu Sinh —— Diệp Thiên Chí, đang ái ngại nhìn cô."Là. . . Diệp công tử? !"Diệp Thiên Chí duỗi hai tay, đem âu phục của hắn khoác lên người cô.Đưa tay phải ra, dùng khăn giấy nhẹ nhàng lau những giọt rượu còn trên mặt cô."Nam nhân như vậy, không đáng để cô rơi lệ!”“Cảm ơn!”Cố Tây Phán lấy lại tinh thần, đưa tay tiếp nhận khăn giấy trong tay hắn."Tôi. . . Tôi thực sự không nghĩ tới, hắn. . . Hắn lại như vậy!"Diệp Thiên Chí cười nhạt, "Cố tiểu thư chẳng lẽ nhìn đoán không ra, đây là cục diện đối phương bày ra sao?"Cố Tây Phán ngước mắt, "Ý anh là là?""Bùi Vân Khinh chẳng qua chỉ là một nhân vật nhỏ, cô ta làm sao có thể biết chuyện công ty của các người?"Cố Tây Phán ngơ ngẩn.Điểm này, cô ta đúng là không có nghĩ qua."Ý của anh là nói, đây là Đường Mặc Trầm an bài? !"