Bộ Trưởng Cao Lãnh: Cưng Chiều Vợ yêu Tận Trời

Chương 261: Trêu Chọc



Tiến lên một bước, Bùi Vân Khinh đưa tay ôm cổ Đường Mặc Trầm.

Bàn tay nhỏ còn lại đưa lên, nhẹ nhàng nghịch nút áo của anh.

"Em còn tưởng rằng chú nhỏ thực sự tức giận chứ!"

Cô gái nhỏ nhắn, đôi mắt xinh xắn mang dáng vẻ thanh xuân thực sự là mê người.

Bàn tay lớn đè lên eo cô, anh cúi đầu sát mặt cô, dùng chóp mũi lướt qua cô rồi phủ lên môi cô.

Tách răng môi ra để mặc anh làm càn, ngón tay cô cởi cúc quần áo của anh và từ vạt áo chui vào trong.

Cảm giác được ngón tay lướt trên da thịt, Đường Mặc Trầm thở gấp, lòng bàn tay áp trên eo cô càng siết chặt.

Cảm thấy gần như mất kiểm soát, Bùi Vân Khinh giơ tay đẩy anh ra.

Đột nhiên bị cô đẩy ra, Đường Mặc Trầm kinh ngạc.

"Em. . . Em dường như nghe thấy một âm thanh trên cầu thang."

Bùi Vân Khinh giả vờ nhìn về hướng cầu thang, liếc nhanh nhìn chiếc quần dài quân nhân.

"Ngày mai em phải về trường báo cáo. Còn chưa thu dọn đồ đạc. Anh đi tắm trước, được không ?!"

Đường Mặc Trầm hít sâu một hơi, nhẹ nhàng gật đầu.

"Được!"

Lại gần, ở trên tai anh khẽ cắn một cái, Bùi Vân Khinh lui lại, chạy ngay vào phòng mình, trước khi đóng cửa không quen nháy mắt với anh một cái.

Tiểu yêu tinh!

Đường Mặc Trầm giơ tay phải lên, vuốt ve vành tai tê dại bị cô cắn, hít một hơi, bước vào phòng ngủ chính.

Anh thay quần áo và bước ra từ phòng tắm, nhưng đã không được nhìn thấy cô ở đâu cả.

Chỉ nghĩ cô chưa dọn xong đồ đạc của mình, anh tiện tay cầm lấy điện thoại, vào hộp thư và xem qua các e-mail chưa được xử lý.

Xử lý xong hết công việc vẫn không thấy cô tiến vào.

Dọn đồ đạc, mất nhiều thời gian như vậy?

Nghi ngờ, Đường Mặc Trầm bước ra khỏi phòng ngủ chính, đến trước cửa phòng ngủ của Bùi Vân Khinh.

“Đồ lừa gạt, em muốn cùng anh ở riêng!"

Ở riêng? !

Đường Mặc Trầm đầu tiên là bật cười, sau đó nhướng mày.

Đem anh chọc tới như vậy cô lại đi ngủ?

Đưa tay lên để kéo tờ giấy dán ở cửa, anh vươn tay và nắm lấy tay nắm cửa.

Vặn, không vặn được.

Hừ!

Em nghĩ rằng một cái khóa có thể ngăn anh lại?

Quay người bước vào phòng làm việc, anh cầm chìa khóa mở cửa, mở cửa bước đến trước phòng của cô.

Ánh đèn hắt vào từ cửa làm sáng cả căn phòng, hành lý bên cạnh giường đã được thu dọn.

Trên gối, cô gái đang nằm nghiêng, con ngươi nhắm chặt đang ngủ say, trên khóe môi dường như có một nụ cười ma mị.

Bệnh viện ít nhân viên, nhiều bệnh nhân nghe danh, chỉ tên cô làm phẫu thuật, bận rộn cả một ngày lại tham gia yến hội, thực sự là rất mệt mỏi.

Nhướng mày, Đường Mặc Trầm vén chăn lên, anh cúi xuống chạm đến môi cô.

Vốn dĩ là muốn hôn cô ấy tỉnh lại và khi dễ cô một chút.

Đến gần mặt cô, anh lại dừng lại.

Nhìn thấy cô ngủ say như vậy, anh có chút không đành lòng.

"Quên đi, đêm nay tha cho em!"

Anh đưa tay vén chăn cho cô, còn muốn ôm cô về phòng mình, sau nghĩ nghĩ lại thôi.

Đưa tay kéo chăn cho cô lần nữa để giúp cô đắp kín chăn, lại thấy chăn che khuất mặt cô,lại nhẹ nhàng kéo chăn xuống.

Tiểu yêu tinh ngày càng ma mị.

Ở trước mặt cô, khả năng tự chủ của anh càng ngày càng kém.

Đêm nay bị cô trêu chọc mấy lần, anh thật sự không ngủ với cô, còn có thể cầm trụ tự tin của cô.

Đưa ngón tay lên và vuốt phần tóc lộn xộn trên má cô.

Anh cúi xuống và hôn lên tóc cô.

"Tiểu yêu tinh, ngủ ngon!"