Bộ Tứ Ngớ Ngẩn

Chương 115



Cả một ngày theo sau thầy Anh, tôi sắp phát điên. Dù chỉ có ngồi sau xe của con Anh, lết vào nhà hàng với con Anh... chỉ là tôi đang hận trong lòng tại sao ngày chủ nhật của anh ấy lại bận rộn đến vậy.

Chỉ là một giáo viên đơn thuần, còn đi gặp đối tác của bố mẹ, còn đi thăm người thân... kết quả là cũng không thu thập được gì... vậy mà vì đi theo anh ấy mà tôi sắp phát điên lên rồi.

Biết vậy ban nãy ở nhà với Khải cho lành!

Còn trẻ thì không nói, đằng này cảnh tượng hai bà cô đã trưởng thành lại ngây ngây ngô ngô bày trò đi theo dõi người khác. Đúng là nhìn vào sẽ rất mất hình tượng!

Thế là một ngày chủ nhật không đậm không nhạt, bình thản trôi qua, chẳng qua là vì tâm tình tôi đang rất tốt, cho nên cái gì xấu nhất cũng tự nhiên trở thành đẹp nhất. Lúc về nhà, tôi cảm thấy trước mặt mình cái gì cũng lấp lánh, dù trời đã tối mịt.

Nhìn thấy chiếc xe quen thuộc đỗ trước nhà, tự nhiên tôi có chút dự cảm không lành...

Chậm rãi tiến đến gõ cửa xe, dù biết người trong xe là ai, tôi vẫn giật mình khi hắn hạ kính xe xuống.

Tôi còn chưa kịp nói gì thì hắn đã làu bàu: "Sao về trễ vậy?? Mau mở cửa."

Tôi trơ ra, vẫn đứng yên ở đó. Hắn nhìn tôi bất động một chỗ, nhíu mày: "Mặt tui có gì mà nhìn dữ vậy?"

Tôi đỏ mặt lùi người ra phía sau theo phản xạ, không để ý phía sau, tiếng pim vang lên một hồi, tôi cũng không kịp phản ứng, cảm giác chắc là mình sắp hôn xe một chuyến thì eo cảm thấy có một cánh tay ôm ngang, kéo tôi dựa vào xe Khải.

Sau lưng tôi, chiếc xe taxi chạy vụt qua, tạo thành một cơn gió, khiến tóc tôi rối bù... mà thật ra thì tâm trạng của tôi lúc này cũng hết sức rối loạn.

Khải từ trong xe bước ra, nhíu mày nhìn theo chiếc xe taxi đã khuất dạng sau cua rẽ, rồi lại đặt ánh mắt lên người tôi... nhìn khuôn mặt giận dữ của hắn, tôi cảm thấy rất không ổn.

Hắn gầm nhẹ: "Chẳng để ý gì cả... thật là."

Tôi cười trừ: "Hehe... dù gì cũng có ông ở đây giúp tui."

Hắn thở ra một tiếng, tỏ vẻ thua cuộc: "Được rồi... chịu thua bà. Mau mở cửa cho tui."

Tôi gật đầu rồi đi sang đường mở cửa, sau khi mở xong rồi, câu hỏi ban đầu mới lại lần nữa hiện lên trong đầu tôi... đã trễ như vậy rồi hắn còn đến đây làm cái gì?

Chưa kịp hỏi thì chiếc xe đã chạy thẳng vào trong sân nhà tôi, đỗ một đống ở đó.

Khải từ trên xe bước xuống, mang theo hương vị quyến rũ nhìn tôi.

Thấy tôi vẫn chưa đóng cửa mà cứ đứng tần ngần ở đó, hắn nhếch mép, đưa ánh mắt khó hiểu nhìn tôi: "Làm gì còn đứng đó, không vào nhà?"

Tôi gật đầu, nhanh chóng đóng cửa rồi chạy theo hắn. Tôi giờ như cu li của hắn... đây không phải là nhà của tôi hay sao? Vai trò sao lại đảo ngược thành thế này?Tôi liếc mắt thấy, Khải không chỉ đến đây một mình, hắn còn đem theo laptop cùng với đống tài liệu lằng nhằng. Còn có vali quần áo...

"Cái gì đây? Ông dọn nhà đến đây ở à?" đây chỉ là câu nói đùa với suy nghĩ đột nhiên bật ra trong tiềm thức của tôi mà thôi, không ngờ hắn lại gật đầu.

Tôi trố mắt nhìn: "Cái gì??"

"Tui đang bỏ nhà ra đi."

"..." cái câu nói trẻ con đó, được một người đàn ông hoàn hảo như hắn nói ra... có vẻ rất ba chấm "Tại sao lại vậy?"

"Còn giả vờ không biết? Vì bà mà tui bỏ nhà ra đi đấy... từ chối hôn ước xong ba mẹ tui làm trời làm đất, bắt chị Như phải lôi tui về nhà cho được. Nên tui mới trốn đến đây." Mỗi một câu hắn mỗi một bước tiến về phía trước. "Như vậy có khác nào là bà cướp tui ra khỏi tay của người ta, bà phải có trách nhiệm với tui chứ?"

"Cái gì cướp... cái gì người ta! Ông đừng có nói bậy!" tôi run run lùi về phía sau "Tại sao lại liên quan tới tui... chuyện nhà ông..."

"Này... ăn ốc bỏ vỏ à? Làm ra chuyện như thế với tui còn không chịu trách nhiệm?"

Sao lại có người nói chuyện ngang phè thế này chứ!!

Tôi thở dài nhìn Khải: "Vậy là thật sự dọn đến đây ở?"

Thay cho câu trả lời của mình, Khải ngồi xuống ghế, lôi laptop ra bắt đầu làm việc.

"Tui đem cho ông ly cà phê nhé."

"Ừ, cảm ơn."

Nhớ lại lần trước lúc Phương nhờ tôi đem cà phê lên công ty cho Khải là một ly espresso... liền nghĩ có thể hắn thích cà phê đắng, nên pha cà phê cũng không cho đường.

Sau khi mấp môi một cái, hắn khẽ nhăn mặt: "Bà không bỏ đường à?"

"Ơ... tưởng ông thích uống cà phê đắng." Tôi tròn mắt nhìn Khải. Khuôn mặt hắn dường như hơi đỏ lên.

"Thật ra... tui thích uống cà phê ngọt..." Oa... sở thích của con nít. Thì ra hắn thích những thứ ngọt ngào.

Như nghĩ ra gì đó, tôi nhếch mép:

"Vậy trên công ty uống espresso là vì muốn giữ hình tượng với cấp dưới?"

"Bà có thể đi ngủ trước." Hắn là đang đánh trống lãng. Lớp hồng hồng trên má hắn ngày càng rõ rệt.

"Haha... là giữ hình tượng phải không? Phải không??" tôi hào hứng hỏi, như bắt thóp được hắn... cảm thấy vô cùng vui vẻ.

Tôi chồm người về phía hắn, hơi nằm trên bàn.

Khải liếc mắt nhìn tôi: "Tui cảnh cáo lần cuối, có chịu đi ngủ trước hay không?"

"Xấu hổ rồi... xấu hổ rồi kìa..." tôi đưa ngón trỏ chọt vào má hắn một cái... cảm thấy vô cùng vui vẻ.

Khải đột nhiên chụp lấy bàn tay tôi nắm chặt.

Tôi giật mình, lúc muốn rút ra thì cũng đã muộn... bị hắn siết chặt đến mức bí bách.

Hắn giương mắt gian tà nhìn tôi: "Thế nào... có ngoan ngoãn nghe lời hay không?""Nghe... tui nghe lời mà."

Thế rồi tôi rất không có tiền đồ liền đỏ mặt mà lặng lẽ hướng về phía phòng mình.

Trước khi đó, còn không quên chu đáo quay lại nhìn hắn, một cái: "Này... Cái đó... trên tầng 2 còn một phòng trống, ông lên đó ngủ đi... để tui đem gối và chăn lên cho."

"Ừ... vậy nhờ bà."

"Nhớ ngủ sớm. Đừng thức khuya quá."

"Ừ, biết rồi." Khải đứng dậy, khẽ cười vui vẻ. Hắn tiến về phía tôi, tôi theo phản xạ lùi lại phía sau một bước, rồi đứng đó chờ hắn tiến đến. Đầu tiên là hắn dùng hai tay bẹo má tôi.

"Á! Đau... Mau buông ra cái tên này..." tôi í ới, đồng thời cố gắng gỡ tay hắn ra.

Sau khi gỡ được tay hắn thì cả hai tay tôi đều đang nắm chặt hai bàn tay hắn.

"Sao... sợ là đi ngủ sẽ nhớ tui?"

"..." cái tình huống này cũng thật là. Tôi vội vàng buông ra, cúi đầu lí nhí: "Tui đi ngủ đây."

Hắn nhếch mép một cái đầy thích thú, đợi tôi xoay người đi mới đưa tay kéo tôi lại.

Hắn nhanh nhẹn đặt lên trán tôi một nụ hôn: "Ngủ ngon."

Tôi đỏ mặt lắp bắp: "Ngủ ngon."

Sau đó, thì tôi chạy lên phòng... lúc đến cầu thang còn nghe thấy giọng của hắn í ới dưới nhà: "Đừng vì có tui ở chung nhà mà hồi hộp rồi không ngủ được nghe chưa!"

Tôi lại xấu hổ hét lớn đáp lời hắn: "Ai mà thèm!!"

Đóng sập cửa phòng sau lưng... môi tôi vô thức cong thành nụ cười.

Cuộc sống cứ mãi đơn giản hạnh phúc thế này thì tốt biết bao nhiêu.

...

Sáng hôm sau, tôi đang nằm sấp, trở mình một cái thành nằm ngửa, nhíu mày trước, rồi hàng mi cong cong mới từ từ rung nhẹ.

Mở mắt ra thì hình ảnh đầu tiên tôi nhìn thấy chính là khuôn mặt phóng to của Khải.

"A!!!!"

Thấy tôi hét lên, Khải cũng giật mình, khuôn mặt méo đi vài phần.

Tôi kéo chăn trùm kín người mình: "Ông làm cái gì trong này???"

"Bà có biết hôm nay là thứ mấy không?"

"Ông... chuyện đó thì liên quan gì?"

"Bà không cần phải đi làm hả?"

"Ơ... chết!!" hét toáng lên rồi tôi chạy vội vào nhà vệ sinh, than thở... thôi rồi, không phải lại trễ làm chứ... hơn nữa còn trễ làm trước mặt tổng giám đốc nữa.

Sau năm phút chật vật bên trong nhà vệ sinh, cuối cùng tôi cũng tươm tất bước ra ngoài.

Khải đang ngồi trên giường tôi bấm điện thoại.

Liếc mắt đồng hồ bên cạnh đã chỉ 8 giờ hơn, trong khi... tức là đã trễ rồi. Cơ mà... sao hắn còn tỉnh bơ vậy?

Tôi ở một bên ra sức hối thúc: "Mau... mau đi làm. Trễ giờ rồi, còn ngồi đó làm cái gì vậy?"

"Dù gì cũng trễ rồi, không cần đi làm ngày hôm nay đâu."Mặt hắn tỉnh bơ. Tôi gật đầu, vươn tay lấy cái túi xách trên bàn trang điểm, thản nhiên nói với hắn: "Vậy ông ở nhà thích làm gì thì làm, tui đi làm đây."

Vừa quay người, cổ tay tôi đã bị chộp lấy, một lực mạnh mẽ kéo tôi về phía sau, tôi mất đà ngã ngửa, may là cái giường ở ngay phía sau tôi. Tôi ngồi vào lòng Khải.

Giọng của hắn cứ đều đặn như thế phả vào tai tôi những hơi thở nóng hổi:

"Ai cho bà đi? Vì bà mà tui trễ làm, cho nên hôm nay tiếp tục chịu trách nhiệm với tui đi."

"Sao lại vì tui được?" tôi cười khổ.

"Vì chờ bà thức dậy, mà tui chưa có đi làm."

"..." cái gì chứ... đây rõ ràng là lí do lãng xẹt nhất từ trước đến nay tôi từng được nghe... chẳng qua là hắn chỉ muốn viện cớ để tôi ở nhà cùng với hắn mà thôi "Nhưng mà... tổng giám đốc lại lười nhác kiếm cớ nghỉ việc như thế này, nếu để nhân viên biết được sẽ không hay đâu."  Tôi cười khẩy trêu đùa.

Hắn ôm ngang eo tôi, kéo tôi ngã lăn ra giường nằm bên cạnh hắn: "Giám đốc có những quyền lợi đặc biệt mà nhân viên không được biết đến."

Khoảng cách của khuôn mặt hai đứa bây giờ còn chưa đến 5cm... tôi có cảm giác như tim mình sắp nổ tung.

Khải và tôi cứ như thế nằm nhìn nhau, khoảng cách chưa dài bằng cây thước đo độ.

Trong đầu tôi lúc đó ngổn ngang suy nghĩ.

Những giờ phút bình yên hạnh phúc này không biết sẽ kéo dài trong bao lâu, khi mà cái xã hội nãy sẵn sàng vùi dập tất cả.

Nhưng dù sao đi nữa, tôi cũng không nghĩ mình sẽ buông tay hắn lần nữa. Đã quá đau khổ rồi, lần này tôi quyết định sẽ mạnh mẽ bảo vệ tình cảm của mình.

Mặt tôi vô thức đỏ lên.

Khải đưa bàn tay to lớn áp lên má tôi, ngón cái xoa xoa nhẹ.

Khuôn mặt đùa giỡn của hắn ban nãy nhanh chóng được thay thế bằng khuôn mặt dịu dàng, ánh mắt sâu thẳm khiến tôi ngây ngất: "Bà chẳng thay đổi gì..."

Tôi cười khẽ: "Nếu tui thay đổi, hai chúng ta có thể trở lại với nhau sao?"

Không gian yên tĩnh khiến cho từng hơi thở cũng thật rõ ràng... tiếng tim đập của tôi lúc này như từng bước chiếm đoạt sự tĩnh lặng kia.

Tôi hoảng sợ muốn kiềm chế nó vì sợ rằng hắn sẽ nghe được, nhưng lại không thể chống lại loại phản ứng tự nhiên này của cơ thể.

Khải thở mạnh một cái, đem tôi ôm chặt... mặt tôi vùi vào lồng ngực hắn cảm thấy hơi khó thở.

Nghe tiếng tim của hắn đập mạnh cũng không kém của tôi.

"Biết làm sao đây... cứ muốn ở bên bà cả ngày... thật không muốn đi làm."

Nghe những lời ngọt như mật ong kia, mặt tôi càng ngày càng nóng.

Khải hơi xoay người, hai tay ôm chặt lấy tôi, tiếp tục nói: "Đợi tui sắp xếp mọi thứ xong rồi, sau này bà cùng tui với con đến căn nhà ở ngoại ô cùng chung sống.""..." khoan... đây là cầu hôn? Phải không...

"Thế nào?"

"Ừ." Tôi gật đầu, hít sâu mùi hương của hắn, trên môi là nụ cười tươi rói.

Tôi và Khải của năm 23 tuổi... không khác chút nào so với tôi và Khải của năm 17 tuổi.

Dù cho thời gian có làm cho nhân cách con người thay đổi đến đâu thì bản chất của họ vẫn giữ nguyên như vậy.

Sau khi ra ngoài đi ăn sáng ở tiệm phở đầu đường nhà tôi, thì tôi và hắn tay trong tay về nhà.

Khải theo phong cách bình thường ở nhà, áo thun, quần thể thao, mang dép lào, nhưng khí chất vẫn cao ngạo như vậy, khiến người khác phải ngoảnh đầu nhìn theo.

Trong khi tôi khoác trên mình áo sơ mi, cùng với váy bút chì, mang đôi guốc thấp... phong cách công sở 100% từ trên xuống dưới, thật là nhìn như mấy bà cô già.

Khải... còn thắng được cả thời gian. Rốt cuộc trên đời này hắn sợ cái gì?

Nắm tay nhau dạo bước trên đường, cười cười nói nói.

Cảm giác này đã bao nhiêu năm rồi đến bây giờ mới được cảm nhận lần nữa, làm tôi nhớ lại khi xưa... lúc tuổi thanh xuân vẫn còn mới bắt đầu.

Đang đắm chìm trong mộng tưởng, đột nhiên Khải siết chặt tay tôi một cái, rồi quay người vụt chạy, tất nhiên là kéo theo tôi.

Tôi lúc đó chẳng hiểu cái mô tê gì, nhưng cũng vội vàng lấy đà chạy theo hắn. Cái người chân dài này có biết người chân ngắn bên cạnh đang mang guốc hay không?

Tôi khó khăn lắm mới đuổi kịp Khải.

Đến cua rẽ, hắn túm lấy cả người tôi kéo vào trong... rồi đứng thở dốc.

Tôi ngẩng đầu cau có nhìn hắn: "Rốt cuộc là ông vừa bị cái gì vậy? Tuyệt đối đừng nói với tui đó là một trò đùa."

"Ban nãy bà không thấy trước nhà bà là ai à?"

"Ai là ai, tui chả thấy gì hết!" tôi vẫn còn cáu... nhưng thật sự mà nói thì, lúc ở bên Khải, quả nhiên tôi chẳng thể thấy cái gì ngoài khuôn mặt đẹp trai cùng với ánh mắt dịu dàng của hắn.

Khải phì cười, xoa đầu tôi: "Cáu rồi à? Đúng là đồ ngốc."

Tôi gạt tay hắn ra, tiếp tục vừa làu bàu vừa vuốt vuốt lại mái tóc đang rối như tổ quạ: "Tui quả là đồ ngốc." mới đi thích ông đến điên cuồng như vậy.

"Sau này tốt nhất bà đừng nên thiếu nợ ai, người ta tìm đến nhà cũng không nhìn thấy..." Khải vẫn mang trên môi nụ cười nhạt lưu manh.

"Hở? Ai đứng trước cổng nhà tui à?"

"Chị Như."

"..." tôi thở phù một cái... may là Khải của tôi tinh mắt.

"Đến đưa ông về nhà à?"

"Ừ... nhưng mà... xem ra lúc ở bên cạnh bà, không bao giờ tui suy nghĩ được chu toàn."

"Hả?" lại đổ thừa cho tôi cái gì đó.

"Biết là sớm muộn gì chị ấy cũng sẽ đến, mà hôm qua tui quên không đem xe vào trong sân sau... để bên ngoài như vậy... sẽ bị chị ta trông thấy."

"Chà... đúng là người thông minh, tình huống gì cũng nghĩ đến được." Tôi gật gù cảm thán. Dù là khen hắn, nhưng tôi cũng có mấy phần tự hào.

Trí thông minh là của hắn, mà hắn là của tôi, suy cho cùng, trí thông minh của hắn cũng là của tôi. (hở... loại tư duy này... ==')

Tôi bắt chước hắn, len lén nhìn về phía cổng nhà mình. Quả nhiên, chị Như đang đứng ở bên ngoài, hai tay bấm điện thoại.

Tôi nhíu mày: "Vậy bây giờ phải làm sao?"

Khải bên cạnh vẫn không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm về phía đó.

Thật sự thì... lớn rồi còn chơi trò bỏ nhà ra đi thế này, tự nhiên tôi cảm thấy Khải thật đáng yêu.

Điện thoại hắn reo lên. Không nhìn tôi cũng biết là ai đang gọi.

Hắn tất nhiên cũng chẳng thèm quan tâm, để mặc cho nó kêu réo, vẫn đứng yên chỗ cũ nhìn chị Như phía xa.

Nửa tiếng trôi qua, tôi ngồi luôn xuống sàn, lấy điện thoại ra chơi game. Khải bên cạnh vẫn kiên trì chỗ cũ, đứng nhìn chị Như.

Game over một lần nữa, tôi phủi mông đứng dậy: "Phải nói là, sự kiên nhẫn của hai chị em nhà này có phải từ gen mà ra không vậy... không ai nhường ai cả. Cứ người đứng bên kia người đứng bên này..." thiệt thòi chắc là chỉ có tôi.