Bộ Tứ Ngớ Ngẩn

Chương 32



“Thật là hư cấu.” Tôi lẩm bẩm.

“Thật mà!! Tụi tao không có như mày nghĩ đâu. Cái đầu óc đen tối của mày suốt ngày cứ nghĩ đến mấy chuyện không đâu!!” Lâm hét lớn khi thấy mặt tôi đỏ đỏ.

“Thật sự là bà hay nghĩ đến mấy chuyện không đâu?” Kha chống cằm nhìn tôi ra vẻ ngạc nhiên lắm, nhưng ngay sau đó lại nở nụ cười quỷ dị, vô cùng lưu manh. Kha à... hôm nay tui đã chứng kiến đủ mọi sắc thái của ông rồi, làm ơn đừng khiến tui sốc nữa có được không??

“Không có!” Lần này đến lượt tôi hét lên minh oan cho bản thân. Hừ hừ... Lâm mày được lắm. Tình thế như đó mà mày cũng có thể đánh trống lãng sang tao!!

“Thật??” Kha lại cười đểu nhìn tôi.

Chết tiệt!! Tôi thật là đáng thương.

Tiếng động ùng ục đột nhiên dội vào tai tôi.

Tôi há hốc mồm đứng phắt dậy: “Ôi mẹ ôi! Nồi nước của tui!!!”

Sau đó thì... tôi lại tốn thêm thời gian đun sôi một nồi khác vì một nửa nồi ban nãy đã hoàn toàn bay hơi...

Cũng nhờ sự cố nồi nước mà mấy người bọn họ không giỡn nhây nữa.

Sau khi hai tên đó đã kéo nhau về nhà rồi, tôi bị Lâm đem ra tra khảo như tù nhân.

Tôi và nó ngồi đối diện nhau trên ghế sô pha. Cơ mà tình huống này có vẻ ngược đời. Đây... hình như là nhà tôi, nhưng tôi lại là người phải co ro khúm núm, suýt chút nữa phải quỳ luôn lên ghế. Trong khi Lâm ngồi với cái tướng như ông chủ, vô cùng thản nhiên hớp một ngụm trà sữa còn nóng.

Nó quắc mắt sang tôi, tôi giật mình nuốt nước bọt một cái, cười giả lả với nó như mấy tên nịnh thần: “Haha... mày sao còn ở đây? Đã trễ rồi đó.”

'Cốp.' Cái ly đập mạnh xuống bàn mà tôi cứ ngỡ cái ly cùng cái bàn đã bể ra tới nơi.

“Có tự biết khai không?”

“Dạ... em khai...”

Nó chăm chú lắng nghe, còn tôi chăm chú kể. Khi câu chuyện chấm dứt, nó chỉ im lặng nhìn tôi. Thấy biểu cảm của nó như vậy, tôi cũng không dám nói gì.

“Mày có chắc là mày có thể thích Kha?”

“Tao cũng không biết, nhưng sáng giờ tao thấy rất vui.”

“Ừ. Vậy thì tốt, tao cũng không biết nên cho mày lời khuyên như thế nào. Mày làm sao thì làm, miễn sao cả mày và mọi người xung quanh đều không phải buồn là được rồi. Dù mày làm gì thì tao cũng ủng hộ mày nên không sao đâu.”

Nghe lời nói của nó, tôi xúc động không thôi, đúng là bạn thân của tôi, rất biết cách trấn an người khác.

“Ừm... mày đang đứng trên bờ vực, sau này có làm hay nói cái gì cũng phải suy nghĩ cho kĩ vào, đừng làm người ta đến kéo mày lên lại bị mày xô ngã xuống vực. Tội người ta.”

Tôi rơi vào trầm mặc... lời nó nói... không có sai.

...

Tối hôm đó...Tắm xong, tôi nằm dài trên giường bấm điện thoại.

Vừa mở điện thoại thì tin nhắn của Kha liền nhảy tới: 'Ngủ chưa?'

'Chưa. *cười*'

'Vậy nghe cái này đi rồi ngủ.'

Sau đó, Kha gửi cho tôi hai đoạn thoại rồi out.

Tôi mỉm cười thích thú trước mấy trò kì quái của cậu chàng.

Tôi mở thoại, để điện thoại trên giường rồi lăn sang một bên ôm gối nhắm hờ mắt.

“E hèm... Không nghĩ là bà có chút xíu tình cảm với tui đâu. Nếu bà phũ phàng từ chối tui thì chắc giờ này tui đã bỏ cuộc rồi. Ầy... nói chuyện kiểu này ngại chết quá.”

Tôi phì cười.

“Tui không thường bày tỏ tình cảm của mình như thế này tại thấy nó sến chết được. Nhưng hôm nay là ngoại lệ nha. Nên nhất định lúc nghe không được cười.”

Tôi mím môi nhịn cười.

“Hôm nay bà làm tui vui lắm. Nghi vấn tối nay chẳng ngủ được. Thức cả đêm nghĩ về bà chắc không bị liệt vào tội danh biến thái đâu ha?? Bà bỏ bùa gì cho tui mà làm tui thành ra như thế này không biết. Thất đức quá.”

Tiếng thở dài cuối cùng của Kha khiến tôi ôm bụng cười sặc sụa. Cảm động với ngọt ngào dâng trào trong người, tim tôi như có cái gì đó quét nhẹ qua, vô cùng hạnh phúc khi có người quan tâm đến mình như vậy.

Bờ vực gì chứ? Chắc sẽ không có chuyện tôi đẩy Kha xuống vực đâu.

Tôi nghe tới đoạn hội thoại thứ hai.

“Hèm... nãy quên nói. Ngủ ngon.”

Nụ cười trên môi tôi lại mở rộng ra thêm nữa. Chỉ ba giây thôi cũng đủ khiến tôi phát điên lên được.

Giọng của Kha đều đều bên tai nghe cứ như cậu ta đang nằm kế bên tôi mà nói vậy, khiến toàn thân tôi tê tê.

Tôi nhắm mắt, trên môi vẫn túc trực nụ cười. Hình ảnh của Kha liên tục hiện ra trước mắt tôi, nụ cười đó, vẻ mặt tức giận với cả hệt như lưu manh đó, không thể nào xóa bỏ...

Cứ như vậy, tôi chìm luôn vào giấc ngủ từ khi nào không hay.

Ha... hôm nay quả là một ngày đầy bất ngờ và ý nghĩa.

...

“Hai đứa bây đánh nhau hay gì mà cả hai cùng thương tích đầy mình như vậy?” Tuấn đứng bên cạnh Jen hất hàm hỏi Kha và Minh khi cả hai cùng cả người đầy băng cá nhân.

“Ha... chuyện dài lắm.” Minh cười khổ.

Tôi liếc ba người đó một cái rồi chạy sang chỗ Lâm: “Ê, nhìn người ta đầy vết thương vậy có xót không?”

Chọc trúng chỗ nhột, nó trở nên cáu kỉnh, quắc mắt nhìn tôi chứ không trả lời.

Tôi cười ha hả.

Sau khi mọi người đã đến đông đủ, Jen lại đứng ra làm người lãnh đạo, chúng tôi cứ thế xếp thành hàng chuẩn bị nhảy.

Mấy động tác... e hèm... nhìn có chút giống dân tâm thần, nhưng không sao, chỉ cần vui là được.

Đang tập giữa chừng thì mưa bắt đầu lất phất rơi, nhưng cơ bản là chúng tôi đang đứng ở trong công viên, lại có mấy cái cây che nên vẫn chưa có cảm giác gì. Đến khi mưa bắt đầu nặng hạt thì thằng Danh mới gãi gãi đầu: “Ê tụi mày, hình như mưa rồi.”Nghe nó nói, chúng tôi mới tắt nhạc đứng im cảm nhận xem có thật sự có mưa hay không. Mùi hơi đất bị gió thổi tới.

“Mưa rồi tụi bây ơi!!”

Cả đám chỉ có một con đem dù, tất nhiên không phải gái lớp tôi, thế là cả một lũ lố nhố láo nháo chạy lại ép con bé thành khuôn, tranh nhau chui vào ô.

Thấy tình hình không ổn, Minh nói lớn: “Bạn nào có đem theo áo mưa mà để ngoài xe thì cùng ra lấy vào đi. Ở đây không phải bạn nào cũng đi xe về đâu. Nếu phải đứng chờ ba mẹ mà trời lại mưa như thế này thì không có ổn. Chi bằng cả đám tụi mình cùng ở lại đây chờ đi.”

Tụi con trai bắt đầu hưởng ứng lời của Minh, đồng loạt chạy ra bãi giữ xe lấy áo mưa.

Hừ hừ... tôi thầm nguyền rủa cái đứa chọn công viên này làm địa điểm tập. Trên cả Sài Gòn này có bao nhiêu là nơi có mái che đàng hoàng không chọn, lại chọn trúng cái công viên không có chòi!! Giờ thì hay rồi, mắc mưa thì biết phải làm sao?!!

Không lâu sau đó, tụi con trai trở lại với một đống áo mưa trên tay, kết quả của buổi sáng ngày hôm đó là... một cái áo mưa hai thằng căng ra hai con chui vào, đứng run cầm cập vì bị nước tạt vào, lại bị gió thổi đến nghiêng ngả.

Cứ tưởng mưa một lát sẽ tạnh, không ngờ nó còn càng ngày càng lớn, làm cả đám càng hoảng hốt. Tụi tôi bu lại thành một cục cho đỡ lạnh, nhưng vẫn không khá hơn là bao. Dù có áo mưa che, nhưng cả người tôi vẫn ướt như chuột lột, nhất là đôi bàn chân đang cóng đi vì lạnh.

Kha đứng bên cạnh căng áo mưa cho tôi nhìn tôi run mà không đành lòng, lại hét to: “Tưởng mưa nhỏ mà thôi lớn quá, tụi mình chia ra đèo nhau về đi. Cứ đứng ở đây cũng không phải là ý kiến hay.”

Nghĩ cũng đúng. Mưa thì càng ngày càng lớn, mà tự nhiên giữa công viên có một đám bát nháo đi tránh mưa cũng không đi, mà đi về nhà cũng không về, chỉ ngoan ngoãn tụ lại một cụm, bon chen dưới mấy cái áo mưa vô dụng... thật chẳng giống ai.

Sau câu nói của Kha, tụi nó gật gù chia nhau về nhà hết thật. Kết quả lại là Kha đưa tôi về nhà.

Trên đường về nhà, cậu ta không ngừng căn dặn:

“Về nhà phải lập tức tắm bằng nước ấm.”

“Không được tắm lâu quá.”

“Nhớ uống sữa nóng cho đỡ lạnh.”

“Nếu có triệu chứng bệnh cảm phải lập tức báo cho tui.”

“Vừa tắm xong không được ngay lập tức nằm dài lên giường, phải sấy khô tóc.”

“Còn nữa, ...”

“...”

Hình như tai tôi sắp ù rồi, nhưng trong lòng vẫn nhen nhói lóe lên một tia hạnh phúc.

Lại thêm một ngày tập nhảy, tôi về nhà trong tình trạng thân tàn ma dại, ướt như chuột lột. Quan trọng hơn là... vừa về đến nhà thì mưa nó ngớt...

...

Tôi ngâm mình cả buổi trong phòng tắm, đâu đó xong xuôi, tôi bước ra ngoài đã thấy con Lâm nằm dài trên giường nhìn tôi.Tôi bơ nó một lượt quay sang tự mình làm công việc của mình... là tu hết chai nước lạnh.

“Đi ăn kem với tao đi. Tao có phiếu giảm giá.”

'Bộp.' Chai nước được đặt một cách đầy bạo lực lên bàn.

“Đi đi.”

...

“Cho em phần này phần này.” Lâm mỉm cười nói với chị phục vụ, chất giọng trong trẻo của nó khiến cho Lâm càng trở nên hoàn hảo.

“Ok em.”

“Hí hí, hiểu tao thích gì luôn ha.” Tôi cười nham nhở với nó.

Lâm nhà tôi đúng là phân thân của tôi nha, lắm khi tôi còn không biết tôi thích cái gì, cứ để nó chọn là vài ngày sau khi nghĩ lại chắc chắn tôi sẽ ưng cái nó chọn giúp hơn cái còn lại, không biết có được gọi là tâm linh tương thông.

“Tao nói mày nghe. Hồi sáng hôm qua lúc đi tập flashmod ấy, tao nghe được một chuyện rất thú vị.”

“Hả?”

“Kha kéo Khải vào một góc...”

...

Sáng hôm đó, Kha kéo Khải vào một góc, cười tươi với hắn: “Mày là bạn thân của tao, nên tao sẽ cho mày biết đầu tiên. Tao và Hạ đang quen nhau.”

Vài ngày trước, Kha có kiểm tra lại tình cảm của Khải dành cho Hạ, lại thấy hình như Khải không có lạ lùng như lần trước, ngay lập tức nghĩ là Khải đã không còn gì kì lạ đối với Hạ nữa, nên cậu chàng mới lập tức chạy đi tỏ tình với người ta, kết quả là thật sự hẹn hò với Hạ, khiến cho Kha từ hôm qua đến giờ tim đập chân run, cảm thấy cả thế giới này đều đang mỉm cười với cậu. Thậm chí ngày hôm qua ngã cầu thang mém tí gãy chân, Kha vẫn thấy cuộc đời thật tươi đẹp.

Sắc mặt Khải ngay lập tức biến sắc, nhưng chẳng qua là Kha lúc đó chẳng thèm để ý, chỉ hướng mắt nhìn về phía người con gái của cậu đang đùa giỡn vui bẻ bên cạnh bạn bè.

“Mày nói cái gì? Mày với Hạ?”

Nghe câu hỏi này của Khải, Kha lập tức giật mình, một nỗi lo sợ ứ ngang người, không lẽ là cậu đã phán đoán sai? Là cậu đã làm sai sao? Không lẽ... Khải vẫn còn thích Hạ?

Kha nhíu mày dè chừng nhìn Khải.

“Sao? Có vấn đề gì à?”

“À không... ha... vậy vui vẻ đi.”

“Ờ. Tất nhiên tao sẽ vui vẻ.”

Sau đó, Khải cười trừ quay lưng đi về phía Băng, nụ cười lập tức biến mất khi khuôn mặt của hắn khuất khỏi tầm nhìn của Kha.

...

“Vậy... rốt cục ý của mày là gì?” tôi cau có hỏi.

“Ý của tao... mày còn không nhìn ra? Là đang giả vờ hay mày bị ngu đi?”

Tôi thừa biết ý của nó là gì.

“Ý của mày là Khải cũng có gì đó với tao?”

“Ừm... tao nghĩ là có cái gì đó nên cậu ta mới giấu tình cảm của mình.”

“Xin mày... tao đang ở bên cạnh Kha, đừng làm tao rung động vì Khải.” tôi cúi đầu nhìn hai tay đang tự bấu chặt nhau của mình.

“Nước của quý khách.”

“Cảm ơn cô.” Tôi mỉm cười nhìn chị ta. Bây giờ... hai đứa tôi lại rơi vào khó xử. Chưa bao giờ giữa tôi và Lâm lại có khoảng cách lớn như thế.

Dù biết nói ra câu đó sẽ khiến cho tôi và nó rơi vào tình trạng khó xử, nhưng chẳng hiểu sao tôi lại không thể kiềm cái miệng mình lại được.

Sau đó tôi và nó lại rơi vào trầm mặc như thế này... chắc là mỗi lần nhắc đến hai cái tên Kha và Khải, tôi lại trở nên nhạy cảm?

Lâm khẽ tằng hắng: “Tao đi rửa mặt một chút. Mày cứ ăn uống trước đi.”

“Ờ. Xin lỗi đã nổi cáu với mày.”

Lâm chỉ cười vô hại rồi quay lưng đi thẳng.

Thật ra, hiểu nó quá cũng tốt. Vừa nhìn mặt nó, tôi đã hiểu hết suy nghĩ của Lâm. Thật ra thì nó là đang tự trách móc bản thân, cho rằng tôi là vì nó mới trở nên quạu quọ như vậy, cũng vì nó nhắc đến Khải mà hai đứa mất vui.

Đã hiểu nó, tôi lại càng hiểu rõ hơn hết, nó không bao giờ cho rằng lỗi nằm ở tôi, hay ở cả hai, lúc nào cũng chỉ có một mình nó có lỗi, lần nào cũng là nó xin lỗi. Nhìn bề ngoài nó có vẻ nhí nhảnh và mạnh mẽ, nhưng thực chất nó còn yếu đuối mong manh và nhạy cảm hơn cả một đứa hiền lành như con Linh Lé lớp tôi.